Không đợi Tống Bình nói dứt lời, Tống Tử Kỳ liền đứng bật dậy, vênh mặt rồi rời khỏi cửa lớn.
- Tử Kỳ, con đừng bướng nữa...
- Bà đứng lại! Cứ mặc nó, khi không có tiền trong tay, nó sẽ nhận ra chỉ có ở nhà là tốt nhất.
Mang theo nỗi uất giận, Tống Tử Kỳ lấy xe trong garage chạy khỏi thành phố.
Đưa mắt dõi theo bản đồ, cậu đi càng ngày càng xa.
Đến giữa trưa, khi bụng đã đói meo, cậu dừng lại trước một tiệm tạp hóa nhỏ - nơi mà đất đỏ chiếm phần lớn diện tích.
- Xin lỗi, chỗ chúng tôi không dùng cái này.
Nhận lại thẻ tín dụng, Tống Tử Kỳ thở dài rồi đặt lại vào bóp da đắt tiền.
Cậu vào xe ngồi thẩn thơ, tay đưa vào túi quần lấy bao thuốc lá.
Miệng rít thuốc, cậu tựa đầu ra sau ghế, tay để hờ qua cửa sổ, tay kia cầm tấm ảnh nhỏ, chỉ có hai người.
Ánh mắt cậu bỗng sáng ngời, nổ máy, cậu có lẽ đã biết nên đi về đâu.
.....
Sau bao tiếng láy xe, Tống Tử Kỳ cuối cùng cũng đứng trước quán rượu Mộng Hoàng.
Đảo mắt nhìn quanh, rồi cậu bỗng đứng lặng người, khẽ cười cười, mắt không rời hình bóng trước mặt.
- Cho một phần thịt nướng, ngồi vào ghế, cậu gọi món.
Chất giọng chuyên nghiệp, Dịch Dao liền lên tiếng thông báo cho Thẩm Phù - người đang nướng thịt trên bếp lò.
Phần mình, Dao liền mang theo khăn lau, chạy ra chỗ vị khách vừa gọi món.
Vừa đặt chân ra phần quán trên sân nhà, chân cô bỗng khựng lại, hai tay nắm chặt khăn lau, miệng lắp bắp.
- Tống Tử Kỳ?
Hãy còn đứng ngơ người ra đó, cô xúc động, có phần thỏa mãn sự nhung nhớ, và như thói quen, Tống Tử Kỳ nhanh chân bước đến, dang tay ôm cô vào lòng - mạnh bạo nhưng cũng quá đổi nhẹ nhàng.
Hai tay Dao cứng đờ, để xụi xuống, rồi cô gỡ Tử Kỳ ra khỏi mình, dùng tay vả nhẹ vào vai cậu.
- Thi đại học tốt chứ?, ánh nhìn ngại ngùng, cô vờ hỏi.
- Cũng tạm.
Tống Tử Kỳ nhìn cô đắm đuối.
Hai năm cô rời đi cũng là khoảng thời gian khó khăn nhất đối với cậu - cậu nhớ cô sắp phát điên rồi.
Tống Tử Kỳ không tiếp xúc với người khác, cậu sống ẩn đến mức chỉ có mình Dao là bạn.
.....
- Nội, đây là Tống