Hôm nay quán rượu đóng cửa sớm bởi nhà bác Chí cúng măm chiều đám giỗ vợ bác.
Bà và vợ bác Chí thân thiết nhiều năm, đến khi về làng Thạch Bàn, Dịch Dao còn gọi cả bà ấy là bà nội, và đó cũng là cách mà tình yêu thương được nhân đôi.
Chỉ vừa xế chiều, bà đã vội vàng qua nhà bác Chí, cô nhận nhiệm vụ dẫn Tống Tử Kỳ về nhà, thật ra chỉ đi qua một cánh cửa sắt là đến ngay.
Sau khi đậu xe ở sân trước, cậu liền mang ba lô vào trong.
Tống Tử Kỳ bước vào căn phòng cuối góc, tại đó cậu thấy lớp lớp ảnh chụp được cô treo bằng móc trên tường, ảnh của bà và cô, ảnh của cô và đám bạn ba người, tấm nào cũng thế, cô điều nở nụ cười hạnh phúc.
- Cậu làm gì vậy?
Giật mình, cậu liền khẽ lắc đầu rồi nhanh chân bước ra khỏi phòng, sau đó lập tức hỏi chỗ nhà vệ sinh.
Dịch Dao phía ngoài liền vô tư mở tung cửa, tay cầm khăn tắm: Cậu để quên đồ...
Tay không ôm lấy cơ thể trần trụi, cậu bao phủ những vết thương trên mình, lưng hướng vào trong, cậu đưa mắt nhìn cô, không ngại ngùng mà ngạc nhiên.
Nhận thấy vết thương dài trên cánh tay, cô liền nâng tay cậu lên, tỉ mỉ xem xét.
Song, cô liền rời đi rồi nhanh chóng quay lại với lọ thuốc trị sẹo mà bà xin từ nhà hàng xóm.
Thuốc chưa kịp chạm vào da thịt, Tống Tử Kỳ lại đột ngột thu tay về: Vô ích thôi.
Đưa ánh mắt bất lực nhìn cậu, cô dường như không biết nên mở lời thế nào, cô áy náy, cũng vạn lần cảm kích.
- Năm đó vì tôi nóng nảy mà để cậu bị thương....
Đúng lúc đó, tấm lưng trần của cậu hiện rõ trong gương, nghiên đầu qua nhìn kỹ rồi cô lại đưa mắt nhìn cậu, giọng như thể sắp khóc: Trên người cậu đầy thẹo thế này, có phải đều là vì tôi không?, nghẹn ngào, cô cố nói.
Nhân khi Tống Tử Kỳ phân tâm, Dao liền dứt khoát xoay người cậu.
Không dám nhìn thẳng vào tấm lưng trần, cô nhìn cậu