Bỏ mặc bạn học phía sau, Dịch Dao liền quăng cả sách vở rồi chạy khỏi bệnh viện nơi cô thực tập.
Cô vội chạy ra cổng lớn, bắt taxi rồi đến thẳng bệnh viện Hạnh Phúc.
Xe dừng trước bệnh viện, Dịch Dao liền chạy ngay vào trong, mang theo đôi mắt ướt đẫm hỏi đường đến phòng cấp cứu.
Ở hoàn cảnh hiện tại cô có lẽ không kịp nhớ về nơi này nữa - nơi mà sáu năm trước cô đã chần chừ để bước vào, nơi mà chứa đựng mọi sự uẩn khúc, nơi mà chỉ vừa nghĩ đến đã khiến cô đau ngực, khó thở.
Chạy đến cửa phòng cấp cứu, cô cố dõi mắt nhìn vào trong thì thấy người nằm đó tính hiệu đã rất xấu rồi, cô cũng là bác sĩ, là kẻ học y, làm sao cô không biết đọc những tính hiệu sống còn kia chứ? Dịch Dao bỗng đứng không vững, cô tựa lưng vào tường, cả thân từ từ hạ xuống, giấu mặt xuống gối, rồi lặng lẽ khóc thút thít.
Chuyện rằng cô đã nhận được cuộc gọi từ cấp trên của Tử Kỳ, ông báo rằng anh trong quá trình làm nhiệm vụ đã trúng đạn và được chuyển vào viện ngay lập tức.
Ngồi thu mình một góc nơi bệnh viện, Dịch Dao liền bị tiếng bước chân đang tiến đến gần làm cho chú ý, không chỉ của một người mà là một đám người, họ là bạn hữu của Tống Tử Kỳ.
Một trong số họ khi nhìn thấy cô gái ngồi ôm mặt khóc liền nhận ra đó là Dịch Dao, nên lập tức chạy đến chào hỏi: Đó chẳng phải là chị dâu sao?
- Chị dâu, chị ở đây làm gì vậy? không đi thăm đội trưởng à?
Ngước mặt nhìn họ, cô bình tĩnh rồi đáp: Anh ấy không phải đang ở trong đó sao?
- À...
Cậu trai trẻ hãy còn mặc đồng phục cảnh sát liền há hóc mồm, cậu vội đính chính: Chị hiểu lầm rồi, đội trưởng chỉ bị thương nhẹ thôi.
Lời cậu nói như thể đã cứu sống cô một mạng, lập tức rời khỏi đó, Dịch Dao vội rẽ bước sang một phòng bệnh thường.
Đứng trước cửa, cô dùng tay lau sạch nước mắt rồi mới mở cửa bước vào trong.
Phía trong không chỉ mỗi Tống Tử Kỳ, còn có y tá và bác sĩ điều trị cho anh, nhưng lúc đó trong mắt Dịch Dao chỉ chứa mỗi anh, cũng chỉ nhìn thấy mỗi anh.
Ngay khi va phải