Dịch Dao ôm theo mớ rối ren trong lòng chạy xa khỏi bệnh viện Hạnh Phúc, bởi cô biết rõ chỉ có cách đấy mới khiến tâm mình thấy "an", và Tống Tử Kỳ nhất định sẽ không để cô một mình.
Nhưng cô đã lầm, ngày hôm đó anh không đuổi theo cũng không ở lại bệnh viện.
Anh cùng bạn hữu đến dự đám tang của người đồng đội kia - người đã mất sau sự nỗ lực cấp cứu của bác sĩ, anh hy sinh bởi một viên đạn xuyên thủng phổi.
Hôm đó ở hiện trường - một căn nhà ngói cũ, người đồng kia được Tống Tử Kỳ cổng trên lưng đưa đến bệnh viện.
Nhiệm vụ lần đó, bên phía cảnh sát thiệt hại nặng nề, không tính đến chuyện khác, chỉ việc mất đi một người anh em đã khiến cảnh sát bọn họ - những người đàn ông gan lì, tinh thần sắt thép cũng phải đau lòng, đầu cúi thấp, lệ rơi.
.....
- Dao Dao, mau lại đây, lại đây ăn món Tây, lại đây cùng chụp hình, lại đây, lại đây....
- Nội? Nội? đừng đi mà, đợi con với, đừng, đừng đi...
Lẩm bẩm trong vô thức, mồ hôi đổ ướt cả áo, cô bỗng giật mình tỉnh giấc, khi mở mắt nhìn thì mọi thứ xung quanh điều là khung cảnh năm đó, cô thấy mình ngồi đợi trước phòng phẫu thuật, cô thấy "họ" cúi đầu, đưa lời tiếc thương, cô còn thấy Dương Nhất Kiệt đến cúng bái bà, và rồi đột nhiên cô thấy cảnh họ hạnh phúc, song, tiếng khóc của bà cứ vang vọng mãi trong đầu.
Tinh thần bấn loạn, cô đưa tay bịch chặt tai mình, rồi hét lớn.
Trong giây lát, cô lại hóa sợ hãi rồi ngã nhào từ giường xuống nền, càng lúc càng trầm trọng, Dao bò dưới sàn rồi ngồi co rúm ở góc tối.
Đến khi tối muộn, tiếng bước chân từ phía ngoài từ từ tiến rồi, có lẽ cô không hề hay biết bởi cô đang mắc kẹt trong nổi ám ảnh của mình.
Tống Tử Kỳ mệt mỏi bươc vào nhà, đưa tay bật đèn, anh vừa cởi áo vest vừa tiến bề phía phòng của cô.
Phát hiện bộ dạng sợ hãi của Dao, anh vội bước đến rồi chạm vào cô: Dao, Dao à?
Nhận thấy giọng nói, cô vội đưa mắt nhìn anh.
- Thuốc an thần đâu? anh giấu ở xó nào rồi?
Lộ nét mặt nhẫn nại, anh liên tục đặt câu