Đội trưởng Tống dẫn theo một nhóm người đột nhập vào ổ chứa hàng cấm.
Đứng ở xa, họ dùng ống nhòm quan sát mục tiêu, quả thực sau đó phát hiện ra chính xác là căn nhà bỏ hoang ở hướng 10 giờ.
Đưa mắt vào ống nhòm, Tống Tử Kỳ vừa nhìn địa hình vừa ra lệnh phân chia đội hình.
- Cố Lương, cậu dẫn theo một nhóm năm người đi vòng phía sau.
Trần Vân, Tức Thanh cùng nhóm bắn tỉa ở lại đây.
Còn lại đi theo tôi.
- Khi chưa có lệnh không ai được manh động.
Đừng vì hiếu chiến mà hại đồng đội.
Rõ chưa?
Họ lần lượt gật đầu tuân lệnh rồi chia nhau làm nhiệm vụ.
Tống Tử Kỳ dẫn theo đội quân tiến thẳng phía trực diện.
Mọi ngóc ngách đều được anh tính toán kỹ càng, anh luôn tự tin với chiến lược của mình, nhưng có lẽ anh không thể tưởng tượng nổi cái cảnh nhóm người Cố Lương bị mai phục từ phía sau.
Ngay khi nghe thấy tiếng súng nổ, Tống Tử Kỳ liền kê súng lên vai, mắt quan sát, chân tiến bước.
Nhóm bắn tỉa do Trần Vân, Tức Thanh dẫn dắt cũng bắt ngờ bị phục kích từ phía sau.
Quả thật mọi thứ đều bị chúng phá tung.
Tống Tử Kỳ giờ đây chẳng khác nào tự mình đi vào miệng cọp.
Trần Vân, Tức Thanh bị hạ sát tại chỗ, vị trí của họ cũng được chúng thế người của mình, từng ống súng của chúng đều nhắm về phía nhóm người Tử Kỳ.
Giơ tay ra hiệu dừng lại, anh thì thầm: Không ổn, chúng ta mắc bẫy rồi.
- Có liên lạc được với Cố Lương không? Tức Thanh thì sao?
Tống Tử Kỳ bàng hoàng khi tín hiệu đứt đoạn, anh liền dõi mắt nhìn xung quanh, rồi tiến chậm về phía trước.
Và đỉnh điểm cho đến khi một số đồng đội theo sau anh bỗng ngã xuống.
- Mau núp đi.
Có kẻ bắn tỉa, anh vội hét lớn.
- Đội trưởng, chúng ta phải làm sao đây?
Bỗng hạ giọng, anh hỏi.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Khi Đối Thủ Trở Thành Chồng Tôi
2.
Tam Vương Gia Cực Sủng Ta
3.
Đêm Nay Ai Bay Lên Giường
4.
Năng Lực Của Đồng Tiền
=====================================
- Các cậu có sợ chết không?
Giờ đây cũng chỉ còn lại 5 người sống sót, tính thêm cả Tống Tử Kỳ.
Nghe lời anh hỏi, họ lần lượt đưa mắt nhìn nhau rồi đồng loạt khẳng định: Không sợ!
Gật đầu, anh tiếp lời: Đi theo tôi.
.....
Ngay khi trời vừa sụp tối, Dịch Dao liền đến quán rượu của ông chủ Lý.
Đứng trước cửa quán, cô nheo mắt nhìn kỹ rồi e dè bước vào trong, bởi nơi này rất khác ngày thường, rất dễ thương.
Xem ra Lý Tự Bách đã hao tâm tổn trí rồi.
Dao giật mình ngay