Tống Tử Kỳ dẫn theo nhóm bốn người đi vào rừng.
Anh ra lệnh một trong số họ trở về căn cứ, báo cáo với tổ chức.
- Không, đợi trưởng.
Anh nên là người đi mới phải.
Chúng tôi đợi anh đến cứu.
- Đây là mệnh lệnh.
Nhanh chân lên, tôi yểm trợ cậu trở về.
Ngay khi có tiếng súng nổ từ xa, Tống Tử Kỳ liền mạnh tay đẩy người cảnh sát kia xuống sườn núi, bởi phía dưới là đường làng.
- Mau đi đi!
Người đó vội chạy đi, thi thoảng ngoáy đầu nhìn lại, lộ nét mặt không nỡ.
Có lẽ chính bản thân người đó cũng hiểu rằng "liệu họ có trụ được đến khi mình mang người đến yểm trợ hay không".
Nhưng vì tin vào lệnh của đội trưởng Tống, cậu ấy đành liều một phen.
Nhóm người Tử Kỳ đột nhiên bị lựu đạn tấn công, nhưng không phải bách phát bách trúng.
Nhân lúc khói mờ mờ, anh liền mạnh dạng đứng thẳng người, liên tục tia súng về phía chúng.
- Nằm xuống!
Sau lời anh nói, lựu đạn liên tục phát nổ.
Người không mai mắn tiếp theo chính là chàng trai trẻ kia - người chỉ vừa mới tốt nghiệp học viện cảnh sát, và đây là nhiệm vụ đầu tiên của cậu ấy.
- Tiểu Lưu!!!, một bạn học liền bấn loạn chạy về phía Tiểu Lưu đã phát nổ.
- Tiểu Trung, đừng manh động, mau nằm xuống!, Tống Tử Kỳ hét lớn.
Tiểu Trung đau lòng khi tận mắt chứng kiến Tiểu Lưu bị lựu đạn làm nát người, ngay khi lòng cậu đầy câm hận chạy đến chỗ bạn học thì cũng là lúc cậu ngã khụy xuống - hai ba phát đạn liên hồi đua nhau xuyên thủng da thịt cậu.
Kẻ sát nhân đó liền bị Tống Tử Kỳ nả phát súng ngay trung tâm trán, xem như tặng hắn cho Tiểu Lưu, để có người theo bồi tán.
Tống Tử Kỳ tay phải cầm chặt súng, tay trái để ngang thái dương, hướng mắt về phía Tiểu Lưu, Tiểu Trung.
Giờ đây chỉ còn mỗi anh và một học viên khác.
Nhận thấy sự ra đi của hai bạn học, người còn lại cũng sợ hãi đôi phần.
Tay run run, cậu không đứng vững nữa mà núp sau lưng Tử Kỳ.
Vấu chặt áo anh, cậu hé lời bỏ cuộc.
- Nếu có bản lĩnh thoát khỏi thì cậu tự quay về đi.
- Nhưng đội trưởng...
- Cậu không xứng làm cảnh sát đặc nhiệm! Tiểu Lưu,Tiểu Trung và những người khác đã bỏ mạng thì sao? họ không sợ chết à? Hôm nay nếu tôi còn sống để quay trở về, cậu chuẩn bị tâm lý đi.
Đưa ánh mắt nghiêm nghị chỉnh đốn cậu trai trẻ kia, nhưng Tống Tử Kỳ vẫn để cậu núp phía sau mình, anh bảo vệ cậu! Tiếng bước chân trên lá khô ngày một tiến dần, anh vội ra hiệu để cậu trai kia vòng qua phía bên, còn mình thì xong thẳng ra ngoài, hai tay hai súng, một ngắn một dài tiêu diệt ba tên.
Và cũng ngay lúc đó anh trúng đạn, cánh tay cầm súng dài bỗng đau điếng, máu chảy ròng ròng, ướt cả tay áo.
- Đội trưởng!
Thật uổng