Lát sau, các bác sĩ lần lượt đẩy bệnh nhân về hướng phòng cấp cứu.
Đã sáu chiếc xe cứu thương được đưa đến, Dao đã nhìn rất kỹ họ, họ điều không phải anh.
Trong lòng Dao vội mừng thầm, cô dõi mắt nhìn từng người được đẩy vào trong.
Có người bị mất tứ chi vì mảnh lựu đạn cắt, có người bất tỉnh vì bị đánh vào đầu, cũng có người vì trúng đạn.
- Mau vào trong thôi, Dương Nhất Kiệt kéo tay cô.
Phía xa, tiếng còi xe cứu thương inh ỏi khiến Dao bỗng khựng người.
Ngay trên tấm nệm trắng, cô liền nhận ra anh - người mặc đồng phục cảnh sát, phía tay áo bị rách hở lộ ra vết thương do đạn bắn, mặt mài lem luốc, quả đầu cắt ngắn, từng sợi tóc đều nhuốm bùn đất, máu đỏ bùn đen đang ghì trên da thịt.
Là Tống Tử Kỳ có phải không?
Dịch Dao liền vội đẩy anh vào trong, chân vừa chạy, tay nắm chặt vào thanh i-nóc của chiếc giường dã chiến, cô hét lớn để mọi người nhường đường.
Đến khi đặt anh lên giường, Dương Nhất Kiệt liền làm các bước kiểm tra - xem đồng tử, hơi thở, mạch đập.
Tống Tử Kỳ thở thoi thóp trên giường với chi chích thiết bị y tế gắn trên người.
Máu từ vết bắn vẫn tiếp tục chảy, chiếc ga giường trắng đã phần nào nhuốm đỏ.
Thoát khỏi nỗi sợ, Dao run run khi cầm chiếc kéo trên tay, hai mép môi cô mím chặt vào nhau.
Dứt khoát, cô cắt phần áo dính vào vết thương.
Tống Tử Kỳ được chuyển vào phòng phẫu thuật ngay sau đó.
Mặc lên người bộ đồ xanh đặc trưng, cô đứng từ xa nhìn vào, tay nắm chặt, thi thoảng cầu khấn.
- Làm ơn phù hộ Tử Kỳ, nội ơi....
Từng miếng bông gòn mang màu đỏ của máu xếp thành hàng dài, sau sự nỗ lực của bác sĩ và cũng có thể là sự phù hộ của bà từ nơi xa xôi kia mà viên đạn được lấy ra, máu được cầm, anh được sống sót.
Đứng cách một tấm kính, Dao bỗng khụy gối, ôm mặt khóc vì vui, vì nhẹ nhõm.
Khi người ta đẩy anh ra khỏi phòng phẫu thuật, cô cũng sánh bước theo sau, nhưng có lẽ cô không thể ở cạnh anh mãi, bởi ngoài kia còn có người cần cô giúp.
Đi theo bác sĩ Triết qua hết thảy nhiều lần phẫu thuật, rời phòng mổ, cô lại đến phòng hồi sức tích cực.
Trong tay còn hàng tá bệnh nhân cần xem, bệnh viện ngày một chật kín người.
Mãi cho đến 5 giờ chiều, Dao mới có thể bỏ chiếc khẩu trang dày, bao tay mỏng, tránh xa mùi thuốc sát trùng và thật nhẹ nhõm khi giờ đây cô ngồi cạnh giường bệnh - nơi Tử Kỳ đang hôn mê.
Dùng tâm bông thấm nước chấm vào môi anh, Dao cố gắng quan sát các tín hiệu trên màn hình, và rồi chính cô cũng thiếp đi lúc