Tống Tử Kỳ đưa ánh mắt ngóng trông, đợi chờ nhìn Dịch Dao, vì sợ cô từ chối nên anh liền nói thêm vài lời, thấy vậy mà nói thao thao bất tuyệt.
Rồi bỗng, cô cướp lời anh bằng nụ hôn hối hả, vội vàng.
- Em đâu có nói là sẽ từ chối.
Nhếch mép cười, anh hỏi lại nhiều lần.
- Em, em không đùa chứ?
Mỉm cười, cô khẽ gật đầu.
Nắm chặt tay anh, cô thì thầm: Em chưa từng muốn kết hôn, nhưng nếu gả cho Tống Tử Kỳ thì em miễn cưỡng đồng ý.
.....
Tống Tử Kỳ ở viện cũng gần nửa tháng.
Cứ hễ đến 6 giờ, sau khi xong việc ở bệnh viện, Dao sẽ mang cơm đến chỗ anh, cùng anh dùng bữa.
- Em đến trễ quá đó.
Ngay khi cánh cửa kia đột ngột mở ra, đập vào mắt Tử Kỳ lại là thấy gương mặt nhăn nhó của Lý Tự Bách.
Anh bị Hoa Hoa cào vấu vào mặt sắp tiêu đời nhan sắc rồi!
- Thẩm Phù thối, mau lấy con gái cậu ra khỏi tôi mau.
Gương mặt này còn dùng thêm vài chục năm nữa đó.
Tử Kỳ ngồi trên giường bệnh bỗng phì cười, thời gian qua dần, vết thương trên người anh cũng đã bình phục, ngày mai là có thể xuất viện.
Bước xuống giường, tiến đến cửa, anh vội bế lấy Hoa Hoa, khi được anh ôm vào lòng, con bé liền thay đổi thái độ, hai má đỏ ứng, miệng gọi "anh".
Tự Bách bất bình, anh hướng mắt về phía vợ chồng Nhược Nhai, giọng điệu như thể sắp khóc: Xem con gái cậu đi, phân biệt đối xử quá đó.
- Chú Bách trật tự đi!, ngại ngùng, Hoa Hoa mở lời.
- Chú á? dựa vào đâu gọi Tống Tử Kỳ là anh? chê anh đây già hả?
Tiểu Hoa nhỏ liền ôm qua cổ Tử Kỳ, úp mặt vào ngực anh, biểu lộ sự cầu cứu.
- Hứ, làm thể tôi đáng sợ lắm không bằng.
- Tại do cậu xấu trai đó đồ ngốc, con gái tôi chính là rất có mắt nhìn, Thẩm Phù liền lên tiếng bênh vực tiểu Hoa Hoa.
Mặc kệ sự trẻ con pha lẫn hài hước của Lý Tự Bách, Tống Tử Kỳ liền đặt con bé ngồi xuống ghế, anh khụy gối xuống nền, hỏi chuyện phiếm.
Hoa Hoa chỉ vừa tròn hai tuổi nên chưa thể nói nhiều câu hoàn chỉnh, nhưng mỗi lời con bé nói đều khiến Tống Tử Kỳ mỉm cười.
Vợ chồng Thẩm Phù đưa mắt nhìn nhau, Nhược Nhai liền lên tiếng.
- Anh có vẻ rất thích