Ánh đèn vàng tỏa ra từ chiếc đèn ngủ giản đơn cạnh tủ đầu giường chiếu rọi hết một phần tư căn phòng.
Tỉnh giấc lúc nửa đêm, Tống Tử Kỳ phát hiện Dịch Dao không còn nằm trong vòng tay mình nữa.
Anh vội đảo mắt tìm kiếm, thì ra cô đang nằm co mình phía cạnh giường.
Kéo cô vào lòng, anh vòng chăn, ôm chặt.
Và đây - hiện thực này, chưa phải là cảnh giới cao nhất của niềm hạnh phúc.
Tuy vậy, việc ôm người phụ nữ mình yêu, hay nằm trong lòng người đàn ông yêu mình, ngủ thật sâu, mơ thật đẹp, đó chính là căn cơ cơ bản nhất của thứ gọi là ấm áp, là hạnh phúc!
.....
Ở thời điểm hiện tại - hiện thực này!
Ánh nắng chiều chiếu rọi vào căn biệt thự lớn, người đàn ông ngồi trên xe lăng nheo mắt nhìn về phía vùng sáng, ánh sáng phả thẳng vào mặt anh bỗng biến thành bóng đen biết chạy, khi cái bóng ấy ngày một tiến gần, anh bỗng nhau mày, nghiêm nghị:
- Mẹ nhóc đâu? sao về đây một mình?
Tiểu Hanh mang theo balo chạy lon ton vào nhà, thằng bé không thèm đoái hoài đến anh mà tiến thẳng về phía bác Quản gia.
- Tiểu Hanh bắt taxi về...nhưng con không có tiền, bác cho Tiểu Hanh mượn nhé
- Cậu chủ nhỏ à, hay cậu hỏi mượn cậu chủ đi.
Nét mặt lén lút, nó liếc nhẹ về phía anh.
Khi quay sang bác Phúc, nó phồng má.
- Cậu chủ có rất nhiều tiền đó, cậu thử đi, nào...
Thôi thúc Tiểu Hanh tiến về phía anh, bác Phúc hãnh diện khi đặt họ trong một vùng.
Đưa mắt nhìn tài xế taxi đang đứng đợi ở cổng, Tiểu Hanh liền bẻn lẽn tiến gần bên anh, khẽ mở lời.
- Có thể cho c-...mượn chút tiền được không?
Thấy anh không có chút phản ứng, cơ mặt cứng đờ, ngồi yên tại chỗ nên nó liền tiếp tục với hy vọng có thể mượn được tiền.
- Mami sẽ trả lại cho chú, mami là bác sĩ nên không có nghèo đâu.
Bác Phúc đừng kế cạnh liền khẽ thì thầm vào tai: Cậu gọi bố đi.
Tròn mắt nhìn bác Phúc, Tiểu Hanh đứng hình mất vài giây.
- Đừng đùa với nó nữa, mau ra ngoài kia đuổi người đó đi đi, lạnh lùng, anh dứt khoát.
Phối họp ăn ý, Bác Phúc nhận lệnh rồi giả vờ bước ra khỏi cửa.
Tiểu Hanh vốn là đứa trẻ sỉ diện, đầy mưu trí nên liền lớn tiếng gọi.
Một mặt để lấy lòng anh, mặt khác để người tài xế kia biết anh là bố nó, dù kế hoạch có thất bại, thì vẫn có người "bố hờ" này giúp nó trả tiền.
- Bố ơi! Bố...giúp con trả tiền nhé..?
- Bố ơi, Bố ơi!
Ngồi tại xe lăng, trái tim anh bỗng trật nhịp, cảm giác lân lân khó tả thi nhau chạy dọc khắp người khi anh được nghe hai từ "Bố ơi".
Anh biết rõ nó không phải giọt máu của mình, nhưng khi được gọi bằng cái tên thiên liêng ấy, tảng băng lạnh trong anh bỗng tan chảy.
Đứng phía ngoài, bác Phúc thầm mỉm cười rồi trả tiền cho người tài xế kia để người ấy ra về.
Theo bác Phúc lên lầu, thằng bé mãi luyên thuyên kể về chuyện ở trường.
Khi không có Dịch Dao ở đây, Tiểu Hanh dường như rất thân thuộc với nơi xa lạ này - ngôi nhà thứ hai, và cũng là người bố thứ hai của nó.
Tuy ngồi dưới lầu, nhưng anh vẫn nghe rõ cuộc chuyện trò phía trên tầng.
- Hôm nay mẹ cậu không về à?
Được hỏi bởi dì Lan - người phụ giúp việc ở biệt thự, Tiểu Hanh liền ngoan ngoãn đáp lời:
- Có lẽ mami của con có ca phẫu thuật...
- Cậu có biết "phẫu thuật" nghĩa là gì không?
Không suy nghĩ, nó vội đáp: Là bận rộn ạ! Mami thường về trễ lắm nên Tiểu Hanh biết tự lo cho mình thế nào, dì Lan không cần ở đây đâu, con có thể tự tắm, tự ăn nè, còn có thể đi vệ sinh một mình nữa.
- Cậu chủ nhỏ giỏi quá, thay đồ xong cùng tôi xuống nhà ăn cơm nhé, bố cậu đang đợi cậu đó.
Ánh mắt trông buồn hiu, thằng bé bọc bạch:
- Con rất hiếm khi ăn cơm cùng bố, bố cũng như mami vậy, lúc nào cũng bận hết...Nhưng bố thương con lắm...
Dì Lan bỗng giật mình, ngó dọc ngó ngang rồi dì thỏ thẻ: Cậu chỉ được nói chuyện này với tôi thôi nhé, đừng để cậu chủ nghe.
Nét mặt không phục, nhưng nó vẫn gật đầu.
Căn biệt thự tuy rộng lớn nhưng chiếc bàn ăn vừa tròn vừa bé, chỉ vừa đủ bốn người ngồi.
Anh phải cần sự trợ giúp của bác Phúc mới có thể ngồi vào ghế.
Vừa lúc đó, Tiểu Hanh đúng lúc chạy vào bếp.
Tiểu Hanh là một đứa trẻ hiếu động và rất lương thiện.
Nhận thấy bác Phúc có tóc bạc nên liền liên tưởng đến chuyện tuổi già sức yếu.
Nó nhanh chân chạy đến rồi vịn vào tay anh, dừng cái sức cỏn con của đứa trẻ 5 tuổi bê anh lên ghế.
Anh vừa gồng sức, vừa nhìn nó.
Ngồi vào bàn ăn, Tiểu Hanh không dám nhìn thẳng mặt anh, và càng không dám nhắc về người bố đáng kính kia.
Có lẽ những hình xăm trên người anh khiến nó sợ, và còn có vết sẹo lớn chỗ bìa tóc, gần phạm đến mí mắt.
Lấy ipad ra bấm bấm, ngay khi anh có ý lên tiếng nhắc nhở thì giọng nó đã reo lên vui mừng.
- Mami! Mami!
Phía bên kia màn hình face-time, Dịch Dao mặc trên mình bộ đồ xanh đặc trưng, cô dường như vừa bước ra từ phòng mổ.
Để ý thấy mấy ngăn tủ phía sau lưng cô, Tiểu Hanh thầm hạnh phúc vì nó biết mẹ nó đang ở phòng thay đồ.
Và cũng có nghĩa rằng, mẹ sắp về với nó rồi.
- Tiểu Hanh