Đứng ngay sảnh lớn tại khách sạn Phục Linh, Tống Tử Kỳ bỗng đơ như tượng sáp.
Dịch Dao khẽ nhìn người đứng kế cạnh.
Cô dường như nhận ra sự e ngại, cùng với nỗi lo lắng từ phía Tử Kỳ, nên liền nhẹ nhàng nắm chặt tay, đồng thời hướng mắt về phía anh, dịu dàng, cô gật đầu.
- Cậu chủ, ông chủ đang đợi cậu ở phòng VIP, người giữ cửa bỗng tiến đến gần, đưa tay về phía Tống Tử Kỳ, nghiêm chỉnh chào hỏi.
Dịch Dao liền chậm rãi bước theo sau.
Cô nắm chặt tay Tống Tử Kỳ, mắt không thôi dõi theo anh.
Khi dừng chân trước cửa phòng VIP, anh đột nhiên dừng bước, chần chừ mãi không chịu bước vào trong.
Tống Tử Kỳ vội xiết chặt tay, rồi anh đưa ánh mắt bẽn lẽn nhìn Dịch Dao, mím chặt môi, khó xử.
- Yên tâm, em sẽ vào cùng anh, khẽ gật đầu, cô dịu dàng.
Cánh cửa mạ vàng được mở ra bởi người phía trong.
Cửa chưa kịp mở toang thì ánh mắt của Tống Bình đã như đạn phi, xuyên thẳng vào tim Tống Tử Kỳ.
Ánh mắt của bố khiến anh cảm thấy vừa lạ lùng, vừa quen thuộc.
Cũng đã bảy năm rồi anh chưa gặp bố, và cũng chưa một lần ngồi lại để nói một câu hoàn chỉnh.
Bảy năm - khoảng thời gian đủ dài để quên một người, và cắt đứt một mối quan hệ.
Tống Tử Kỳ ngày càng trưởng thành, Tống Bình càng ngày già đi.
Chân trái bị thương năm đó luôn khiến ông đau nhức khi gió trở trời, cơn đau nhức từ tận xương tủy thì có là gì so với nỗi dây dứt khó tả ông dành cho Tống Tử Kỳ kể từ ngày Tống Thẩm rời nhà, tính đến nay cũng đã 19 năm.
Và dường như rằng "tình cha con" là thứ khó viết, khó tả, và khó nói hơn bất kể thứ gì trên đời.
Và dường như rằng, đối mặt với bố là việc khiến Tống Tử Kỳ ái ngại nhất trên đời.
Và dường như rằng việc yêu thương con trai theo cách bình thường là chuyện khó nhằn nhất đối với Tống Bình.
Ngay khi vừa đặt chân vào trong, Dịch Dao liền niềm nở, tươi cười.
- Bác Tống, đã lâu rồi không gặp.
Tống Bình bèn nở nụ cười hiền hòa, nhân hậu.
- Tiểu Dao Dao, lại đây bác xem nào, cháu gầy hơn lúc ta gặp ở bệnh viện nhỉ?
Ông vờ liếc nhìn Tống Tử Kỳ rồi lại tiếp tục cười nói với Dịch Dao.
Bằng cách bình thường nhất, Dao kéo tay anh tiến gần hơn với bố.
Tống Tử Kỳ hóa lúng túng, ngại nhìn thẳng vào mắt Tống Bình, anh liền chuyển hướng sang tách trà trước mặt.
Tống Bình lên tiếng:
- Vết thương...đã đỡ chưa?
- Chỉ là chuyện vặt vảnh, đã lành hẳn rồi....
Dịch Dao vừa nhìn anh, cô vừa khẽ cười: Anh ấy rất liều lĩnh, lại còn không biết yêu thương bản thân mình.
Anh Tử Kỳ rất giống bác.
- Là lão Tống kể cháu nghe về ta à? lão già này thật là....
Cô liền lắc đầu.
- Là Tử Kỳ kể về bác....
Khẽ mày nhau, anh khó chịu.
- Em không còn gì để nói à?
Tống Bình lúc ấy mới mạnh dạng đưa mắt nhìn con trai.
Có lẽ trong ông còn ôm hình bóng của thằng nhóc 18 tuổi, thằng nhóc mà ông nghĩ rằng sẽ nghe lời ông mãi mãi, sẽ yên phận làm chủ, làm doanh nhân, rồi sau đó làm bố.
Nhưng giờ đây, cái thằng con trai ông từng áp đặt, nó đang đứng trước mặt, nó là cảnh sát, là đội trưởng, và dường như là một kẻ xa lạ.
Thời gian dài không gặp, nhưng Tống Bình vẫn phát hiện ra ánh mắt Tống Tử Kỳ dùng để nhìn ông - ánh mắt uất ức, nhẫn nhịn, và khao khát vùng dậy.
Khi rời khỏi phòng VIP, Tống Tử Kỳ trở nên trầm lặng hơn, anh ngồi một góc, chân bắt chéo, lưng tựa vào ghế, và mặc cho nhân viên khách sạn đi đi lại lại, bận bận bịu bịu chuẩn bị cho buổi tiệc tối.
Anh bèn bén mắt theo chiếc bánh sandwich trước mặt rồi nhìn lên Dịch Dao.
- Ăn sáng nào, chúng ta còn chưa có gì vào bụng.
- Em ăn đi, anh không đói.
Cố tính xé miếng bánh nhỏ, cô đưa gần miệng anh.
Tống Từ Kỳ không phải không đói, mà anh đã bị cảm xúc làm cho no bụng.
Đớp lấy miếng bánh, anh lặng thin rồi chậm rãi nhai.
- Em nghĩ anh sẽ có nhiều chuyện nói với bố mình...
- Giữ anh và ông ấy làm gì có chuyện để nói.
Dịch Dao như thể đã nắm được tâm tư của Tống Tử Kỳ, cô bỗng xoay người nhìn anh, đắc chí.
- Thâm tâm anh biết rõ tại sao bác ấy cấm không cho anh làm cảnh sát.
Em biết...cũng vì quá khứ của bố nên anh đã nhẫn nhịn.
Anh có biết anh rất giống bác ấy không?
Tống Tử Kỳ trầm ngâm, anh đan xen hai tay vào nhau, mặt gục xuống nền.
- Lúc anh nằm viện, bác ấy đã đến, người tìm thấy anh trong hố sâu chính là bố anh...
Vừa nghe cô nói, anh vừa đưa tay chạm vào dây chuyền trên cổ, mâng mơ mặt sợi dây chuyền.
Năm Tống Tử Kỳ lên 10, bố đã tặng anh món quà sinh nhật.
Bên trong mặt dây chuyền có gắng thiết bị định vị, năm đó có lẽ Tống Bình đã mường tượng được rồi sẽ có một ngày ông không tìm được con trai.
- Khi đến thăm anh, bác ấy đã nói rất nhiều, nhưng em luôn nhớ một câu...
Anh đưa ánh mắt mong đợi nhìn cô.
Nhận thấy thái độ khả quan từ phía bạn trai, Dịch Dao tiếp tục: "Bố xin lỗi...".
Tống Tử Kỳ lặng người.
Anh hầu như bất lực về mối quan hệ giữa mình và bố.
Nước mắt giữ ở khóe, anh thốt lời.
- Sau này con của chúng ta sẽ không như anh, anh cũng sẽ không như bố mình.
Nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng, anh run giọng.
- Chỉ qua đêm nay nữa thôi, mọi chuyện sẽ kết thúc, ai nấy cũng sẽ sống yên ổn...
Anh đột nhiên thì thầm.
- Cố Lương, Tức Thanh rồi sẽ cười....Anh cũng không đến đây nữa...Không gặp ông ấy nữa...
.....
Người phụ nữ tuổi trung niên bước từ sảnh lớn về hướng phòng VIP.
Bà mặc bộ váy vô cùng sang trọng, đắc tiền, môi thoa son đỏ thắm, mắt mang kính đen, chân đi giày cao gót nạm đá tinh xảo.
Đi đến quầy lễ tân, bà bỗng khựng lại rồi tiến bước về phía cặp đôi trẻ đang ngồi.
Ngay khi nhìn thấy bà, họ liền ngạc nhiên phản ứng.
- Mẹ?
Bà vỡ òa rồi vội vàng tiến về phía người