Mưa ngừng rồi lại rơi, Hoa Chỉ dần thiếp đi trong tiếng mưa tí tách.Nàng lạ giường, một khi thay giường sẽ không thể ngủ ngon được.
Trong lúc trằn trọc nàng mơ về những chuyện đã lâu không nhớ đến của trước đây.~Khúc này ở hiện đại nên mình sửa lại cách xưng hô cho phù hợp với hoàn cảnh nha~Chiếc xe lái vào con đường trên núi, khi chuông điện thoại vang lên, cô có nhìn lướt qua dãy số hiện bên trên, rồi nhấn nút nghe máy.“Chị, là em.”Trong không gian đóng kín, giọng nói của đối phương vẫn dịu dàng như trước.“Có chuyện gì sao?”“Chị, dựa theo hành trình của chị, chắc giờ chị đã đến con đường trên núi rồi phải không?”“Em muốn nói gì?”“Hoa Lâm Chỉ, chủ tịch Hoa Thị tự mình lái xe đi hóng gió thì gặp tai nạn dẫn đến tử vong.
Chị thấy tiêu đề này được không?”Cô giẫm thắng xe, khi tiến vào con đường trên núi này cô còn sử dụng đến nó, nhưng giờ lại không có phản ứng.“Đừng giẫm nữa, vô ích thôi.
Em đã tính toán kỹ rồi, thắng xe chỉ đủ dùng đến khi chị lái vào con đường trên núi thôi.” Giọng nói dịu dàng biến điệu đi vì hưng phấn: “Hoa Lâm Chỉ, chẳng phải chị rất lợi hại sao? Lợi hại thêm một lần nữa để tôi xem chị thoát ra khỏi cái chết này đi nào!”“Bà Hứa ở bên cạnh em phải không, thay chị cảm ơn bà ấy đã tiễn chị con đường cuối cùng.” Bà Hứa, mẹ của cô, nếu không phải bà đặt vé máy bay, khuyên cô nên ra ngoài nghỉ dưỡng thì hôm nay cô đã chẳng ở nơi này.
Đương nhiên, là cô thuận theo bà ấy.“Chưa hết đâu, nếu không có hai cậu thì chúng tôi nào có cái gan đó.
Chị cũng không nghĩ xem, ai mà chẳng nóng mắt với vị trí kia của chị.
Nếu chị cho bọn họ có cơ hội kiếm tiền thì đỡ rồi, mọi người cùng nhau phát tài.
Nhưng chị cứ hết một năm lại đổi người phụ trách của bộ phận thu tiền hậu hĩnh nhất, rõ ràng là không muốn mọi người được sống tốt.
Cho nên chị chẳng thể trách cậu mắng chị không nhận người thân, máu lạnh được.
Dù chị có kinh doanh công ty xuất sắc, được vô số người tâng bốc khen ngợi thì đã sao.
Họ hàng thân thích đều hận chị, chị có biết bọn tôi đều hận chị không!”Tay cầm vô lăng của cô siết chặt, nhưng vẫn lái vững phương hướng.
Trên mặt cô không hề cảm thấy tức giận, không cam lòng, ngược lại còn nở nụ cười: “Em nói xem, một người lợi hại như chị lẽ nào không nhìn ra nỗi hận của mấy người.”Đối phương im lặng, lập tức lớn tiếng hỏi: “Chị biết từ lâu rồi? Chị không lên con đường trên núi?”“Lên rồi.”“Vậy chị còn nói…”“Sống như vậy có nghĩa lý gì chứ? Dốc hết sức mình kiếm tiền nuôi một đám người vong ân bội nghĩa, nhưng họ lại muốn lấy mạng mình.
Chi bằng mọi người cùng nhau tiêu đời hết đi.”“Chị có ý gì?”Ý gì? Cô cười: “Em không biết sao? Đây là một buổi phát trực tiếp.
Mưu đồ giết hại chị ruột, Hoa Lâm Kỳ, em đã nhận tội trước công chúng rồi.
Đừng mong có người cứu em ra, bọn họ còn chưa lo nổi cho mình nữa là.
À, quên chưa nói em biết, trước khi ra ngoài chị đã lập di chúc rồi.
Tất cả tài sản của tập đoàn Hoa Thị đều mang đi quyên góp, không để lại một xu, bao gồm mọi thứ chị đứng tên.
Căn nhà hiện tại em ở, và căn nhà cũ đều là của chị.
Mọi thứ mà mấy người mong muốn có được… mất hết rồi.”Sau tiếng hét thất thanh, đầu dây bên kia đã đổi người: “Hoa Lâm Chỉ! Sao mày không chết quắt cho rồi! Đi chết đi!”“Mẹ, mẹ yên tâm, trước giờ con rất nghe lời, sắp đi chết rồi đây.” Tốc độ xe càng ngày càng nhanh, biên độ xoay vô lăng của cô cũng ngày càng lớn: “Trước khi chết, con nhắc mẹ một câu.
Tên nhóc mà mẹ bao nuôi đã kết hôn và có một đứa con gái.
Bây giờ vợ anh ta lại sắp sinh rồi, chúc mừng mẹ, lần nữa bị mù mắt.”Cô tắt điện thoại, nhìn sang phòng phát trực tiếp có số lượng người xem sắp vượt quá bảy đơn vị, cô buông vô lăng, nhẹ nhàng vẫy tay chào: “Đừng để thất bại giống như tôi nhé.”Hoa Chỉ nhìn chiếc xe lăn xuống vách núi, khói lửa bốc nghi ngút như một người ngoài cuộc.*Lúc còn sống có được tất cả vinh quang, khi chết đi cũng oanh oanh liệt liệt, không đến nỗi sống vô ích.
Hoa Chỉ giễu cợt bản thân, có điều lúc này không đổ mưa, vậy tiếng nước to như thế ở đâu ra?Tiếng nước? Hoa Chỉ vẫn chưa hồi phục lại tinh thần từ trong giấc mơ, mắt vẫn nhắm nhưng người đã ngồi dậy.Nàng nhẹ nhàng