Hoa Chỉ đến bên cửa sổ, gió thổi mang theo hơi nước văng lên người nàng, khiến cho thời tiết oi bức hiện tại cũng được thổi tan đi, rất dễ chịu.Đáng tiếc tối nay đã xác định không được thoải mái.Ánh mắt nàng dừng lại trong viện, lập tức gọi nhỏ: "Bão Hạ, ngươi mau xem đi, đó là gì vậy?"Bão Hạ nhìn theo nơi mà tiểu thư chỉ, ngay lập tức nàng ấy rất muốn thét lên để đánh thức toàn bộ hạ nhân đến bảo vệ tiểu thư.
Nhưng tiểu thư đã bắt lấy tay nàng ấy, dùng sức nắm thật chặt.
Khi thấy tiểu thư nhẹ nhàng lắc đầu, nàng ấy chỉ đành kiềm chế lại ý muốn này.
Bão Hạ nuốt nước miếng, nói nhỏ : "Để nô tỳ đi xem.""Nhìn như có thứ gì đó rơi xuống, ta cũng muốn đi xem.""Người đừng đi, đừng để hơi ẩm buổi tối ám lên thân thể người.""Dù sao ta cũng không ngủ được, không sao đâu."Bão Hạ liều mạng lắc đầu, nước mắt theo từng động tác của nàng ấy mà văng khắp nơi.
Nàng ấy ngăn ở trước mặt, nói thế nào cũng không để nàng ra ngoài.Hoa Chỉ sờ lên khuôn mặt trắng bệch của nàng ấy, bình tĩnh nói: "Ngươi hãy tin tưởng ta."Nếu là ngày thường thì Bão Hạ sẽ tin, tiểu thư nói gì nàng ấy nghe đó.
Nhưng bây giờ không giống vậy, hộ vệ trong viện còn không đối phó được kẻ xấu thì tiểu thư có lợi hại cách mấy, cũng làm sao mà đối phó được? Bọn họ nằm đó chưa biết sống chết thế nào, chẳng nói đâu xa, chỉ bằng sức lực của tiểu thư hiện giờ đã kém xa trước kia rất nhiều.
Sao nàng ấy có thể… có thể trơ mắt nhìn tiểu thư đi đến chỗ của kẻ xấu được chứ.Bão Hạ cắn môi, xoay người đi ra ngoài phòng.
Nàng ấy chỉ cần kêu to một tiếng thì mọi người sẽ tỉnh lại, có ít nhất một người đi theo bảo vệ cho tiểu thư vẫn tốt hơn.Hoa Chỉ kéo nàng lại, trong mắt tràn đầy sự tàn khốc.
Ánh mắt này khiến Bão Hạ trực tiếp cúi đầu, nước mắt rơi không ngừng.Thời gian không chờ đợi ai, Hoa Chỉ cũng chẳng quan tâm được nhiều, nàng lướt qua nàng ấy đi ra cửa.
Không cần nghĩ cũng biết kẻ xấu kia nhất định đang dòm ngó vào gian nhà mà nàng đang ở, chỉ cần bị hắn ta phát giác thì tất cả các nàng sẽ thành cá nằm trên thớt ngay.Bão Hạ đi nhanh vài bước chạy ra đằng trước tiểu thư, nàng ấy lau sạch nước mắt, ưỡn thẳng người, hít mấy hơi thật sâu, cầm theo dù kéo cửa bước ra khỏi phòng.
Hoa Chỉ sợ Bão Hạ bỏ sót, vội bước nhanh đuổi theo nàng ấy."Tiểu thư, để nô tỳ đi xem.
Người đừng ra đây, mưa vẫn còn lớn lắm."Nghe thấy giọng nói của Bão Hạ giống ngày thường, Hoa Chỉ nhẹ nhàng thở ra, đáp lời: "Được rồi, ngươi cẩn thận một chút."Thời điểm Bão Hạ đi vào trong cơn mưa, Hoa Chỉ đã bước qua bậc cửa.Sao nàng có thể không ra được!Nàng ra ngoài mới có thể thuận tiện đối phó với kẻ xấu, ở trong căn phòng nhỏ hẹp chiến đấu với đối phương thì người bị thiệt chính là nàng.Hơn nữa, nàng cũng muốn làm ra động tĩnh lớn để đánh thức mọi người, một khi đông người sẽ càng thêm rối loạn, nhân lúc hỗn loạn tháo chạy coi như có bản lĩnh.
Dù sao cũng tốt hơn bị đoạt đi tính mạng trong khi đang ngủ say.Nàng đứng yên ở hành lang, chỉ cần duỗi tay ra đã có thể chạm đến nước mưa.
Nàng bày ra bộ dạng đại tiểu thư vô tư không biết thế sự, cũng không bố trí phòng vệ.
Nhưng thật ra Hoa Chỉ đang căng chặt dây thần kinh để ý mọi thứ xung quanh.
Nàng gần như ngửi ngay được mùi máu tươi, không phải đến từ người trong viện mà đến từ phía sau.Cùng lúc với tiếng thét chói tai của Bão Hạ ở bên kia, nàng đã bị người kẹp lại từ phía sau.
Thế là nàng cũng hét lên, tuy đã bị người bịt kín miệng ngay nhưng hiệu quả mang lại đã đủ rồi.Rất nhanh trong phòng đã sáng đèn, có người quần áo chưa kịp mặc chỉnh tề đã vội vã chạy đến."Tiểu thư!" Niệm Thu và Phất Đông nhìn thấy tình huống trước mắt thì bị doạ cho mất hồn mất vía.
Ba hộ vệ đang nghỉ ngơi bốn mắt nhìn nhau, không biết nên ứng phó với tình huống trước mặt như thế nào.Bão Hạ ném dù chạy đến chỗ tiểu thư: "Ngươi muốn làm gì hả? Mau thả tiểu thư nhà ta ra.""Đứng lại, ai dám đến gần ta nửa bước, ta sẽ rạch một bên mặt này trước đấy!”Ai cũng không dám động đậy.Hoa Chỉ tỏ ra sợ hãi, khóc lóc thảm thương.
Bão Hạ biết tiểu thư đang giả bộ nhưng vẫn cảm thấy đau lòng, huống chi là những người khác.Người được Hoa Chỉ dẫn ra ngoài đều là người hầu hạ nàng nhiều năm nay, càng theo nàng lâu càng biết được tiểu thư tốt như thế nào.
Lúc này không một ai vì bảo toàn mạng sống của mình mà trốn đi, tất cả đều có mặt ở đây.
Sắc mặt Lưu Hương càng trắng bệch, nàng ấy cố ý kéo cổ áo xuống,