Hoa Chỉ bận rộn suốt ngày, không ngờ đã ở trang viên được một tháng rồi.
Vết thương cũng đã hồi phục gần hết, người không biết sự tình bên trong hoàn toàn không thể nhìn ra được nàng đã từng bị thương.Cuối cùng, nàng xuống hầm xem một lần, Bão Hạ thành thục mở hũ, lấy ra một ít đưa đến trước mặt tiểu thư.Hoa Chỉ ăn một miếng nhỏ, lại uống một hớp nước ép, hài lòng gật đầu: “Phải duy trì ở mức độ này.”“Vâng.” Bão Hạ cười đáp, không chỉ mỗi nha hoàn bên người tiểu thư mà mọi người trong xưởng đều được ăn một phần vào mỗi ngày.
Những người được nếm thử, trong lòng vốn dĩ còn đang lo lắng món này sẽ không bảo quản được, hoặc sợ ăn không ngon thì giờ đây cũng đã yên tâm rồi.
Đợi đến mùa đông hoa quả ít, món ăn này tuyệt đối sẽ bán rất đắt hàng.Nàng lại đi qua xem căn hầm chất đầy đào, trong lòng cảm thấy vô cùng hài lòng.Mùa thu ngày càng đến gần, nhưng nhiệt độ ban ngày vẫn khá cao, chỉ cần đứng dưới ánh mặt trời một lúc, hơi lạnh quanh người đã biến mất.Hoa Chỉ nhìn về phía Bão Hạ, nhỏ giọng căn dặn: “Chuyện ở xưởng ngươi có thể buông từ từ rồi.
Lưu Tề và Lưu Giang cũng khá tháo vát, không xảy ra sai sót được đâu.
Từ Kiệt khoảng bốn năm ngày nữa là về đến đây rồi, ngươi dạy bọn họ cách xử lý quýt xong thì trở về.”Bão Hạ nhỏ giọng đồng ý, nàng ấy không hề muốn rời khỏi tiểu thư, nhưng càng không làm trái với mệnh lệnh của nàng.“Nếu Thược Dược có đến thì ngươi bảo nàng ấy đến Hoa gia tìm ta.”“Vâng.”Người ở trong xưởng đều biết hôm nay đại cô nương sẽ rời đi, khi nhìn thấy một nhóm người bước ra, tuy rằng bọn họ chưa từng ngừng lại động tác trên tay nhưng ánh mắt luôn liếc về bên này.Hoa Chỉ cũng không quan tâ m đến hành động nhỏ nhặt này của bọn họ, nàng nói với Lưu Tề và Lưu Giang ở trước mặt: “Các ngươi hãy quản lý tốt xưởng, có chuyện gì thì đến Hoa gia tìm ta.”“Vâng.”Hiện giờ trong xưởng được phân thành bên trong và bên ngoài, Lưu Tề quản lý bên trong, là những bước quan trọng nhất ở hậu viện.Hoa Chỉ ký khế ước làm việc với Lưu Giang, để hắn ta làm quản lý những người kia ở bên ngoài.Những người làm công việc tẩy rửa và tách vỏ đều được chọn từ đám tá điền, tuy rằng Hoa Chỉ đặt ra quy định rất nghiêm ngặt, nhưng tiền lương tháng nàng đưa ra rất cao, người làm việc đều rất dụng tâm, chỉ sợ làm không tốt khiến chủ nhà không vui, mất đi công việc này.Vốn dĩ Lưu Giang có mối quan hệ rất tốt với mọi người, lại có phần thông minh nên hắn ta rất nhanh thích ứng với công việc quản lý này, đồng thời còn như cá gặp nước vậy.
Có điều, hắn ta còn chưa vui vẻ được mấy ngày đã nghe được tin đại cô nương phải trở về thành, trái tim của hắn ta cứ treo lơ lửng mãi.Hoa gia là gia đình có quy tắc rất nghiêm ngặt, hắn ta lo lắng muội muội đi qua đó sẽ chịu khổ cực, lại nghĩ đến việc sau này gặp mặt khó khăn, lòng hắn ta càng thêm khó chịu.Trong lòng Lưu Quyên cũng vô cùng chua xót, không dám nhìn ca ca của mình.
Nàng ấy cúi thấp đầu nhìn mũi chân, thấy tiểu thư đã dặn dò xong thì bước đi theo bản năng.Phất Đông ở bên cạnh giữ cánh tay Lưu Quyên lại: “Nói tạm biệt với ca ca của ngươi đi, đừng để tiểu thư đợi lâu.”Lưu Quyên vui mừng ngẩng đầu lên, cắn môi, liên tục gật đầu.Trên xe ngựa, Niệm Thu nhỏ giọng nói: “Tuy rằng Lưu Giang chỉ quản lý những công việc nặng nhọc, nhưng nếu có lòng chưa chắc không hiểu ra được những bước làm ở hậu viện.
Hắn ta chỉ ký khế ước năm năm, có nghĩ thế nào nô tỳ cũng thấy có chút không yên tâm.”“Niệm Thu, làm một quản sự lớn phải có tấm lòng rộng lượng.”“Tiểu thư…”“Không phải ta nói ngươi làm không tốt, đừng có vội.” Hoa Chỉ ngả người dựa vào tấm chăn mềm mại: “Suốt ngày ở trong nhà, thứ nhìn thấy được cũng chỉ mỗi nhiêu đó, mà tranh giành cũng chỉ là những thứ mắt mình có thể nhìn thấy, ngươi đề phòng một người ngoài như hắn cũng là điều bình thường.
Nhưng Niệm Thu này, nếu chúng ta chỉ nhắm vào mỗi điểm đó thì Hoa gia có thể đứng dậy được rồi sao?”Niệm Thu quỳ xuống, muốn xin lỗi.
Hoa Chỉ vỗ bên cạnh, ý bảo nàng ấy ngồi xuống, chậm rãi nói tiếp: “Là ta muốn dùng hắn, nếu hắn thật sự là một kẻ vong ơn bội nghĩa, thì cũng là ta sai đầu tiên vì không có mắt nhìn người.
Còn nếu hắn nghiền ngẫm ra được cách làm, rồi tự ra ngoài xây xưởng hoặc bán cho người chủ khác, thì thứ đợi hắn không phải là con