Tô ma ma đưa đại cô nương về đến cửa viện rồi mới quay trở về.Lão phu nhân đang nhìn những khoản mục sổ sách, giọng nói khó nghe ra được cảm xúc bên trong: “Nhìn ra được gì không?”Tô ma ma đi tới chỉnh lại tấm đệm đằng sau người cho lão phu nhân dựa thoải mái một chút: “Trên người đại cô nương có một mùi thuốc nhàn nhạt, mới đầu nô tỳ còn tưởng rằng bị dính phải mùi ở trong phòng này, nhưng nếu chỉ dính phải thì khi ra khỏi cửa, gió thổi qua nó sẽ mất đi.
Có điều, nô tỳ luôn ngửi thấy mùi thuốc trên người đại cô nương.
Hơn nữa, động tác của những nha hoàn hầu hạ bên cạnh nàng cũng rất cẩn thận dè dặt.
Nô tỳ không biết mình nhìn có chuẩn hay không, chi bằng chúng ta cho người đến trang viên một chuyến xem sao?”Lão phu nhân im lặng giây lát, lắc đầu từ chối: “Con bé có lòng muốn giấu ta, giấu tất cả mọi người trong nhà là vì không muốn để bọn ta lo lắng, cứ làm theo ý con bé đi, đừng làm những chuyện đó.
Xưởng là một tay con bé gây dựng nên, con bé vừa mới về mà chúng ta đã cho người qua đó thì con bé sẽ suy nghĩ thế nào đây? Ngươi nói với Từ quản gia một tiếng, không có căn dặn của Chỉ Nhi, bất cứ ai cũng không được đi tới trang viên.
Ngươi cũng chú ý một chút, đừng để những người đầu óc không tỉnh táo kia làm ảnh hưởng chuyện của người khác.”“Vâng.”Lão phu nhân thở dài, sắc mặt bà trông đã kém hơn rồi.
Lòng Tô ma ma thắt lại, vội vàng bưng một tách trà đến cho lão phu nhân uống: “Người uống nhiều hơn đi.”“Đúng là nên uống nhiều để dưỡng sức mới được, với tình hình hiện tại của Hoa gia, e rằng không tổ chức nổi một đám tang đâu.”“Lão phu nhân…”Lão phu nhân lắc đầu không nói nữa, cơ thể của bà nên bà hiểu rất rõ, suốt ngày uống thuốc như cơm bữa nhưng chẳng thấy đỡ hơn bao nhiêu.
Đến tuổi rồi chính là như thế, ngày thường sức khỏe có tốt cũng không chịu nổi cơn bệnh.
Mà một khi bệnh coi như đi chơi với Diêm Vương một lần, chỉ mong sao trên cuốn sổ sinh tử tạm thời đừng có tên của bà.***Hoa Chỉ vừa mới bước vào cửa viện đã bị tiếng gọi “trưởng tỷ” làm dừng bước, trên mặt bất giác nở nụ cười.Hoa Bách Lâm chạy đến túm lấy cánh tay trưởng tỷ, ánh mắt sáng lấp lánh, niềm hân hoan của cậu đã tràn khắp người rồi.“Trưởng tỷ, cuối cùng tỷ cũng về rồi.”“Lúc đi ta không nghĩ tới sẽ ở lại trang viên lâu như vậy, là lỗi của ta.”“Trưởng tỷ nào có lỗi gì, chỉ là trưởng tỷ không có ở đây nên đệ không được yên lòng mà thôi.” Hoa Bách Lâm nhìn tỷ tỷ của mình đã gầy đi, lòng cậu vừa chua xót vừa khó chịu.
Nếu không phải nuôi sống rất nhiều người ở Hoa gia, thì làm sao một nữ tử khuê các như trưởng tỷ lại cần phải ra ngoài bôn ba cơ chứ.Hoa Chỉ vỗ lồ ng ngực cậu, dẫn cậu đi vào: “Mẫu thân vẫn khỏe chứ?”“Vẫn khỏe ạ, mỗi ngày đệ đều dành chút thời gian đến thăm bà.” Cậu đảo mắt nhìn chung quanh, nhỏ giọng nói: “Nhị thẩm và tam thẩm thường xuyên đến phòng mẫu thân, nói tới nói lui cũng chỉ nhắc tới chỗ bạc của bọn họ, giống như chúng ta lấy hết của bọn họ không bằng.
Họ muốn trưởng tỷ trở về thì đến giải thích một chút.
Mẫu thân cũng tức giận rồi, bà nói để mình góp bạc trả lại cho bọn họ.
Cuối cùng vẫn là tổ mẫu sai Tô ma ma đến dạy dỗ một trận, bọn họ mới chịu dừng lại.”Hoa Chỉ rất khó tưởng tượng ra dáng vẻ tức giận của mẫu thân.
Nàng lớn chừng này rồi cũng chưa từng thấy qua người mẫu thân mít ướt kia tức giận, nên cũng thấy hơi bất ngờ khi bà bảo vệ mình như vậy.Bà là người được nuông chiều ở nhà mẹ đẻ, gả vào đây cũng được chồng thương yêu và bảo vệ nên vẫn còn rất ngây thơ.
Tuy rằng bà thích khóc nhưng vẻ mặt trông không đau buồn chút nào.
Hơn nữa phụ thân chưa từng để những người thiếp ức hiếp bà, thậm chí trước khi Bách Lâm được sinh ra, ông còn không cho phép vợ lẽ của mình mang hai đứa con trai thứ đến diễu võ dương oai trước mặt bà.
Ông tin rằng bản thân sẽ có được đích tử, chưa từng nhắc qua việc sẽ để thứ tử cho vợ cả nuôi dưỡng.Tất cả những chuyện này chứng minh phụ thân rất vui vẻ khi bảo vệ cho sự ngây thơ của bà.
Bởi vì từng có một người mẹ như bà Hứa nên nàng cũng vô cùng vui vẻ khi có được người mẫu thân ngây thơ như vậy, đồng thời sẽ dốc hết sức để bảo vệ.“Trưởng tỷ, tỷ đừng vì đám người không biết tốt xấu kia…”Hoa Chỉ dừng bước, liếc mắt nhìn cậu.
Hoa Bách Lâm đành nuốt lại lời phía sau.“Đệ có biết tại