Tống Ý Thiên, tam công chúa Đoản Hoa Thuần Tĩnh Như Hoài Ngọc Khuê của Trịnh Quốc đại hôn.
Vốn dĩ Phán Quốc cầu hồn là đích công chúa Tống Hoài Ninh ngọc trân bảo quý, nổi danh với nhan sắc khuynh quốc khuynh thành, hoa nhường nguyệt thẹn hiếm có. Nhưng hoà thân là gì, là vì lý do chính trị mà bất đắc dĩ phải gả tới ngoại quốc, nói hay ho là qua hôn sự hai nước thắt chặt giao tình, thân càng thêm thân, giúp đỡ lẫn nhau và trở thành đồng minh trong chiến trận. Nhưng ai lại có thể không nhìn ra, hoà thân trước nay luôn luôn là kế hoãn binh tốt nhất, khi lực lượng hai nước đang ở thế cân bằng, cục diện căng thẳng nhưng không thể tuỳ tiện động binh, mà công chúa hoà thân cũng theo đó trở thành một công cụ quyền lực của mẫu quốc, nếu đắc sủng thì ở bên cạnh khuyên nhủ bậc quân vương, còn không thì cũng có thể truyền đạt tình hình tới mẫu quốc. Nhưng nếu thật sự xảy ra chiến sự, lưỡng hổ tranh hùng, vị công chúa tôn quý kia ắt sẽ trở thành con tin hữu dụng kìm hãm Trịnh Quốc động binh đao. Cái thân phận ấy tưởng chừng cao quý, thế nhưng lại chẳng khác nào một con tốt trên bàn cờ chính trị của quốc gia. Liệu Trịnh vương lại nỡ mạo hiểm, đem đích công chúa tôn quý vạn phần, ngày ngày luôn được phụ vương cưng chiều, mẫu hậu yêu thương mà gả tới Phán Quốc? Liệu Trịnh vương có chấp nhận cái rủi ro bị uy hiếp bởi chính tính mạng của ái nữ hay không? Đương nhiên là không cần phải nói, rốt quộc củ khoai nóng bỏng tay đó không sớm thì muộn cũng sẽ bị ném đi. Mà cũng không cần phải nói, rốt cuộc Trịnh Vương cũng đã nghĩ ra phải ném củ khoai đó vào tay tam công chúa Tống Ý Thiên.
Tam công chúa là con gái của Thương Hiền phi. Vốn là một trong những đệ nhất sủng phi của Trịnh vương với gia thế hiển hách cùng dung nhan kiểu diễm tột cùng, lại thêm thánh sủng của hoàng đế nên khi Hiền phi mang thai vinh hiển dồi dào để đâu cho hết. Khi ấy, Khâm thiên giám bỗng phát hiện điềm lạ, ấy là chòm Thịnh Nan vốn là điềm báo có nam tử con rồng đột nhiên sáng trưng bất thường rồi vụt qua hạ ở ngay phía đông cung cấm, mà nơi ấy vốn là Nguyệt Ánh cung của Hiền phi và Tường Uý cung của Cẩn quý cơ cũng vừa hay mang long thai. Nhưng cái thai của Cẩn quý cơ lúc ấy mới được hơn 1 tháng chưa ai hay, ngay cả chính nàng ta lúc ấy cũng chưa nhận thấy, cho tới tận khi sảy thai, Hiền phi bụng to qua thăm mới phát giác. Lúc ấy nghiễm nhiên theo lời của Khâm thiên giám, cái thai của Hiền phi nương nương sẽ là hoàng tử, ngay cả thái ý cũng nói rằng đó là một nam thai, khiến Trịnh vương cũng không muốn truy cứu vụ việc sảy thai của Cẩn quý cơ coi như xung đức cho hoang tử sắp ra đời. Hôm Hiền phi hạ sinh long duệ, trời đang đêm bỗng nhiên bừng sáng, mặt trăng loé sáng rạng ngời chưa từng thấy, và tam công chúa đã ra đời thay vì nhị hoàng tử đang được cả hoàng cung hoài công mong ngóng. Tam công chúa ra đời, là một nữ nhi không phải nam tử, toàn bộ sủng ái của Hiền phi trước đấy đều trở thành dĩ vãng, không hiểu thế nào, cục thượng cung khi lật lại sổ sách đã phát hiện ra rằng, những thức ăn do cung Hiền phi mang tới cho Cẩn quý cơ đều được ướp qua lá chuối non*, thế là Thương Băng Di từ một Hiền phi ân sủng vô ngần, cao cao tại thượng, cùng Đức phi đứng đầu các phi tần bỗng chốc mang tội lừa dối quân vương, tàn hại long duệ, ban lụa trắng. Tam công chúa cũng vì thế mà trở thành một cái bóng vô hình trong hậu cung bạt ngàn giai lệ của Trịnh Quốc.
(*)Lá chuối non: là chuối có tính hàn, thường được đông y dùng làm một vị thuốc trị chứng hoả vượng, tiêu tan máu đông. Thai phụ không nên dùng quá nhiều đồ ướp lá chuối nếu không sẽ dẫn tới việc sẩy thai.
Nhưng dù thế nào, tam công chúa Tống Ý Thiên vẫn luôn luôn tươi cười lạnh nhạt, vui vẻ, không màng tới thói đời nóng lạnh xung quanh. Ai đối tốt với nàng, nàng liền đối tốt với người đó bằng cả tấm lòng chân thành cùng sự biết ơn sâu sắc, bởi với một tiểu công chúa bị ghẻ lạnh như nàng, người đối tốt với nàng thực quá ít. Ai bắt nạt, khi dễ nàng, nàng bèn không muốn để tâm. Đối với nàng, sống giản dị mà vui vẻ là một chuyện thực tốt, không nên vì những con người bụng dạ xấu xa mà cũng biến thành lãnh khốc như vậy.
Tống Ý Thiên cười nhẹ, khoé môi bỗng vẽ thành một nụ cười. Khi nghe tin Phán Quốc cầu thân, nàng không phải là không nghĩ tới trường hợp phụ vương sẽ thay đại công chúa cao quý, đích nữ của Trịnh Quốc bằng một nữ tử khác. Bất quá nàng chỉ nghĩ sẽ là một quận chúa xui xẻo nào đó bị nhìn trúng, coi trọng hơn nữa thì phong làm Hoà Thạc công chúa đem xuất giá chứ không ngờ lại còn tới lượt tam công chúa nàng. Nhiêu đó đủ để thấy rằng, đối với Phán Quốc, Trịnh Quốc mười phần thì có cả mười phần kiêng dè. Bởi không đủ tin tưởng cùng chắc chắn để gả đích công chúa, lại không thể qua loa đại khái mà chọn lấy một nữ quyến hoàng tộc tầm thường, chỉ có thể gả đi một thân sinh công chúa của hoàng đế thì chắc chắn, Phán Quốc và Trịnh Quốc hai bên cân bằng nhưng cũng rất căng thẳng, thậm chí qua thái độ cùng quy mô chuẩn bị sính lễ đại hôn, Tống Ý Thiên cũng nhận ra rằng Phán Quốc không thể đắc tội. Vậy nhưng đối với việc gả nàng đi mà nói, há chẳng phải Trịnh Quốc hoàn toàn lời to lớn, phụ hoàng không thể bị uy hiếp bởi nàng, công chúa mà bấy lâu nay người chưa từng để vào mắt, hậu cung Trịnh Quốc bớt được một cái miệng ăn, một chỗ ở cho cung nhân hầu hạ, mà Phán Quốc lại phải thu về một nữ tử vô dụng, một công chúa hữu danh vô thực sao? Quả là phụ hoàng cao tay, hay đúng hơn, là Hoàng hậu người cao tay vô cùng.
- Công chúa, đến giờ người dưỡng nhan rồi.
Cung nữ hầu cận bước vào phòng, hai tay bê một khay chất đầy các thứ chai lọ, theo sau là hai tên thái giám xách hai thùng nước ấm đặt tại nội các. Tâm Liên năm nay vừa tròn mười lăm, tuy chỉ kém Tống Ý Thiên hai tuổi nhưng nha đầu này lại rất trưởng thành và cứng cỏi.
Còn nhớ năm xưa khi nàng mới tám tuổi chưa hiểu sự đời, vẫn ngây thơ mờ mắt vì cái danh phận công chúa. Lần đó Ngũ công chúa muội muội ra đời, nàng nghe đám cung nữ đàm luận sôi nổi, nào là dung mạo công chúa ra sao, sinh vào giờ có phúc phận thế nào, rồi còn vì phụ hoàng ở đó, nàng mới muốn mò tới đó xem sao.
Rốt cuộc khi Đức phi cùng phụ hoàng bước vào căn phòng nơi ngũ công chúa mới sinh đang ngủ mới kinh hãi nhìn thấy tam công chúa Tống Ý Thiên đang ôm muội muội hết sức chặt, hai tay lại còn đang dùng sức bé bỏng bế tiểu công chúa lên. Đức phi vội vàng chạy tới giựt con bé ra khỏi nàng,mại không quên chỉ tay vào nàng mà nói "Năm xưa Thương thị vì muốn đứa nghiệt chủng ngươi sinh
ra không có ai ngáng bước đã đang tâm hạ độc hại chết thai nhi của Cẩn quý cơ rồi ôm tội lỗi xuống dưới hoàng tuyền, bây giờ ngươi còn muốn mang cái phúc khí đó ban cho con gái ta và hoàng thượng ư?"
Phụ hoàng nghe nhắc lại chuyện cũ, lại thêm thương yêu Đức phi hết mực, bèn đi tới giáng cho nàng một cú tát kinh thiên động địa. Đến cái tát thứ hai, đột nhiên xuất hiện một tiểu cung nữ nhỏ bé đẩy ta ra, cả gan nhận lấy cái tát của phụ hoàng. Tâm Liên khi ấy mới 6 tuổi.
May mắn là lúc ấy Thái hậu vừa tới thăm tôn nữ mới chào đời, nhìn thấy cảnh ấy không nỡ để đứa cháu gái Tống Ý Thiên chịu khổ, liền ban Tâm Liên theo nàng để không chọc giận thánh giá, cùng với đó trách cứ phụ hoàng một phen, dám ra tay động tới chính công chúa thân sinh của mình. Từ đó, tuy cuộc sống của tam công chúa nàng không thay đổi, nhưng ít nhất đã không còn ai trực tiếp xúi bẩy phụ hoàng trừng phạt nàng, mà nàng lại có thêm Tâm Liên bầu bạn.
- Tâm Liên, hôm qua chẳng phải ta đã dặn ngươi cùng người trong cục thượng cung là chỉ cần dưỡng môi nữa thôi, không cần quá cầu kì nữa hay sao?
Tống Ý Thiên mở một lọ cao khảm đầy vàng ngọc ra, mùi hoa đỗ quyên toả khắp cả gian phòng chặt hẹp, ẩm mốc.
- Công chúa, bọn họ là nghe theo lệnh của Hoàng thượng, bắt buộc người phải tu dưỡng lại dung nhan mỗi ngày cho tới khi xuất giá - Ngừng một lát, nàng nhìn thẳng vào mắt Tống Ý Thiên - Nô tỳ cũng thấy rằng, trước kia chủ tớ chúng ta sống trong chèn ép của các vị nương nương kia, đành lòng công chúa người mới phải tự che giấu tài năng và nhan sắc của mình. Bây giờ thời thế thay đổi, người bất quá cũng là một công chúa cao quý sắp xuất giá tới Phán Quốc, phải thật sự lộng lẫy kinh người thì mới có thể làm cho Trịnh Quốc đẹp lòng, người cuối cùng cũng có thể ngẩng cao đầu ung dung không thèm liếc mắt tới các vị nương nương chủ tử kia, hơn nữa lại còn mở rộng đường tiến thân của người ở Phán Quốc... Người nghe nô tỳ đi.
Nàng khẽ thở dài. Phải, vì bảo toàn cho bản thân và những người thân cận, từ khi tám, chín tuổi nghe theo người nhũ nương thân tín nàng đã phải thường xuyên ra ngoài hong nắng hòng làm sạm đi làn da vốn trắng ngần như bạch ngọc tưởng như trong suốt không tì vết; rồi tới khi từ một cô bé đơn thuần trở thành thiếu nữ, nhũ nương không thể không suy nghĩ cho tương lai, bèn bôi tro đen lên mặt và tay chân, thêm vào đó bà còn chấm thêm vài nốt tàn nhang vào hai bên má của nàng, tới môi cũng phải dùng tới các loại phấn kẻ mày đen rẻ tiền của cung nhân để tô bạc. Có lẽ trừ Tâm Liên và nhũ nương, chưa một ai có thể nhìn thấy dung nhan thật sự của Tống Ý Thiên này đằng sau lớp tro phủ đen sì sạm mùi khói... À không phải, còn là có một người...
- Tâm Liên, ngươi lại nhiều lời rồi, biết những lời này thì đúng là biết nghĩ cho ta, nhưng thật sự không thể nói. Ngươi nên nhớ chúng ta vẫn còn ở Trịnh Quốc, dù ta sắp gả đi rồi nhưng chắc chắn mấy vị chủ tử kia cũng chẳng ngại đến thăm và yêu thương ta nốt lần cuối đâu.
Nàng lại quay người nắm lấy tay Tâm Liên:
- Ta biết, ngươi có thể chịu khổ với ta đến tận ngày hôm nay tức là ta đã nợ ngươi quá nhiều. Ngay từ đầu ta đã nhắc nhở ngươi, theo ta chưa chắc đã có kết cục tốt, nhưng ngươi vẫn kiên quyết nói muốn ở bên ta, ta rất cảm kích. Cho nên ta mới nhắc ngươi một câu, theo ta tới Phán Quốc còn hơn là đi vào miệng cọp, chưa nói tới địa vị con tốt chính trị thấp kém đó ra, ngươi nghĩ hậu cung Phán Quốc tốt đẹp hơn Trịnh Quốc được bao nhiêu phần? Vậy nếu ngay từ đầu ta đã bành trướng thanh danh tới mức để lộ dụng nhan ra như vậy...
Nàng để lửng câu nói ấy, để Tâm Liên có thể chính miệng nói ra, từ đó mọi việc mới có thể sáng tỏ. Quả nhiên, nha đầu này rất thông minh:
- Nếu quả đúng như vậy, chỉ e vừa tới Phán Quốc công chúa người đã trở thành cái đích cho vạn hổ nhắm tới rồi. Chúng ta thà rằng ẩn mình còn hơn là tự nguyện đứng giữa pháp trường chờ người ta bắn tới!
Nghe vậy Tống Ý Thiên gật đầu không nói gì thêm, biết chắc rằng Tâm Liên sẽ hiểu được cái ý tứ trong cái gật đầu ấy, rằng những điều nàng vừa nói chính là cái lẽ hành sự của nàng trong suốt chặng đường về sau
Tuy nhan sắc thiên phú có tuyệt diệu thế nào đi chăng nữa nhưng từ nhỏ khi là một tiểu công chúa thất sủng, mọi việc ăn uống bồi bổ của nàng đều bị ăn bớt cắt xén, như cái sự lạnh nhạt của phụ hoàng còn chưa đủ, mấy vị nương nương trước kia luôn thầm oán hận ám toán mẫu phi hoặc trực tiếp ra mặt đánh mắng vả miệng, hoặc sai đám cung nữ thỉnh thoảng "chiếu cố" chỗ tam công chúa, thảy cả những đống quần áo của hạ nhân chung với quần áo của nàng, khiến khắp người bị rận khoét mà bầm dập lở loét ra. Bởi vậy, trên người nàng đều có những vết sẹo mờ mờ, ngay cả chỗ gần mang tai cũng có một vết sẹo rất nhỏ do móng tay giả của một vị chiêu nghi họ Ly cấu vào, khiến cả làn da trắng ngần của nàng lại như xanh đi vì những vết bầm tím.
Mấy hôm nay nàng đều ngâm mình qua nước hoa hồng pha bột ngọc trai sáng da, sau khi ngâm mình lại bôi hai lớp cao, một lớp cao liền sẹo, một lớp cao se mịn làn da khiến tình hình đỡ đi rất nhiều, nếu không phải nhìn rất kĩ với khoảng cách cực gần không thể nào nhìn ra được các vết thâm cũ nữa. Môi của nàng cũng được Tâm Liên bôi mật ong pha với nước cốt củ ấu lên nên càng thêm đỏ thắm, trước khi đi ngủ đều thoa mặt nạ hoa cúc lên mặt, đồng thời chuốt dầu dừa cùng bột than tre để dưỡng mi mắt vốn đã rất dài và cong.
Nhìn xuống phía dưới Tâm Liên đang quỳ gối gọt giũa móng tay, lại nhìn nữ tử trong gương nhan sắc động lòng người, nàng tự hỏi, liệu Tống Ý Thiên rốt cuộc có tồn tại được trong chốn hậu cung thâm sâu hiểm độc hay không, có tồn tại trong mắt của bậc phu quân hoàng đế hay không?