Nàng từ một công chúa thất sủng thành một phi tử thất sủng liệu có gì khác nhau?
Nhưng giữa Đoản Hoa công chúa và Đoản Hoa phi lại là cả một thời thiếu nữ, là cả một thời hồn nhiên không tranh đoạt, cả một thời tuy gian nan khốn khổ nhưng ẩn chứa niềm vui.
Tống Ý Thiên nàng từ khi gả cho Vũ Triều đế Hứa Dĩ Phàm đã trở thành một con người khác. Nàng giờ đây chỉ biết trưng ra một bộ mặt ảm đạm lạnh lùng, bởi chính y là kẻ đã cướp đi mọi thứ của nàng, cướp đi nước nhà, cướp đi sinh mạng của con dân Trịnh quốc, của những huynh đệ cùng nàng tuổi thơ gắn bó, của người mà nàng yêu thương.
Nhưng nàng không ngờ y cướp đi mọi thứ rồi lại lưu lại cho nàng một cảm giác lạ lùng. Có đôi lúc nàng quên đi những hận thù mà nhìn y bằng con mắt lưu luyến say mê. Bất quá, nàng đã quyết đinh, cả đời này chỉ coi y là thù!
Rốt cuộc là quyết định của nàng sai.
Cho đến cuối cùng, Tống Ý Thiên nàng mới nhận ra, cả một đời này là nàng nợ hắn.
Cho đến cuối cùng, nàng mới nhận ra rằng cả một đời này nàng đã mong đợi tiếng gọi Thiên Thiên ấy biết chừng nào.
Cho đến cuối cùng nàng mới biết, cả một đời này y sống là vì một mình nàng.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -------
"Trong mắt nàng dường như chỉ có nỗi hận tột cùng với những việc làm của ta, còn trong mắt ta dường như lại chỉ có mình nàng cùng nỗi hận của ta vì đã quá yêu nàng"
"Ta là đồ ngốc, đồ đại ngốc mới đi yêu y! Ta không hiểu nổi cái gì đã làm ta thay đổi như vậy. Rõ ràng là ta hận y, nhưng mỗi khi y tức giận ta, mắng nhiếc ta, ta lại rơi nước mắt. Rõ ràng ta hận y, mà bây giờ lại thành ra ta hận chính bản thân ta, vì ta đã yêu y mất rồi"
Bình luận truyện