Chiếc kiệu từ từ dừng lại, Tống Ý Thiên hơi vén rèm nhìn ra xung quanh. Bởi Thái hậu trước giờ vốn không có quá nhiều hứng thú với hoa, nên Vĩnh Thọ cung đều tràn ngập một mảng xanh biếc của cây cỏ. Từ hoa viên cho tới hành lang, thậm chí trên các xà cột trạm khắc diễm lệ đều được trồng toàn những loại cây cỏ quý hiếm lại đúng mùa như Xà Mục cúc, Long Đảm thảo và Phi Yến thảo, xanh mướt cả một vùng. Chẳng trách khi nàng tới đây ra mắt hậu cung là đương mùa xuân, không thể nhìn ra được cảnh sắc độc đáo của nơi này.
Hứa Lạc Đình đã quen tới Vĩnh Thọ cung, gật đầu ra hiệu cho cung nữ vào bẩm báo rồi bước tới cùng Tâm Liên giúp Tống Ý Thiên xuống kiệu. Bên ngoài, ánh dương cuối tháng tư đã nóng rực, khiến Tống Ý Thiên bất giác hơi nheo mắt lại, đầu óc cũng có chút choáng váng. Hứa Lạc Đình thấy vậy nhanh chóng kéo nàng vào bên trong mái hiên đổ bóng mát rượi, miệng tinh nghịch nói: "Muội nghe nói người Trịnh quốc chỉ ưa lạnh chứ không chịu được nhiệt, hôm nay tiết trời mới thế này đã khiến tỷ như vậy, đợi khi thực sự vào giữa hạ, e rằng sẽ chỉ có thể rú rú trong cung thôi"
Tống Ý Thiên cũng thở dài cười khẽ: "Ta có lẽ còn nhạy cảm hơn cả những người Trịnh quốc bình thường. Chỉ e đến giữa hạ như muội nói sẽ không nhúc nhích nổi ấy chứ". Rèm châu từ tốn được nhấc lên, cung nữ và thái giám hầu môn đứng hai bên đồng loạt quỳ xuống hành lễ: "Chúng nô tài thỉnh an Đoản Hoa quý tần, thỉnh an công chúa".
Vừa bước vào bên trong, Tống Ý Thiên bất giác khẽ cau mày. Trong tẩm điện, mùi thảo dược nồng đậm toả khắp nơi, từng bụm khói thuốc bốc lên như một màn sương mỏng. "Bẩm thái hậu, Đoản Hoa quý tần và An Tư công chúa đã tới". Tống Ý Thiên và Hứa Lạc Đình cùng nhún mình hành lễ: "Thái hậu vạn phúc kim an". Thái hậu đang ngồi trên sạp quý phi uống thuốc, nhìn thấy hai nàng lập tức mỉm cười đẩy bát thuốc ra ồn tồn: "Bình thân, mau đứng lên đi", nói rồi khẽ phất tay ra hiệu cho Tắc Túc cô cô bên cạnh tới đỡ các nàng dậy. Vừa được miễn lễ, Hứa Lạc Đình đã không kìm được nhảy tót tới cạnh thái hậu, ôm tay bà khẽ dụi dụi: "Mẫu hậu cả ngày cứ nhắc tới Đoản Hoa tỷ tỷ, giờ người xem con đưa theo ai tới này". Thái hậu đưa ánh mắt xót xa nhìn Tống Ý Thiên, chậm rãi thở dài: "Hài tử này thật là, nhìn xem con đã tiểu tuỵ đến mức nào rồi kia. Những chuyện xảy ra gần đây thật là uỷ khuất cho con quá".
Tống Ý Thiên nghe vậy nhẹ nhàng tiến lên, quỳ xuống hành đại lễ: "Thần thiếp quả thực không có điều gì uỷ khuất cả, lại được thái hậu thương yêu thăng làm nhị phẩm quý tần, cảm kích không thôi. Thỉnh thái hậu nhận của thần thiếp một lễ" "Mau mau đứng lên, sức khoẻ con không tốt còn câu nệ lễ nghi như vậy làm gì! Đình Đình, còn không mau đỡ quý tần đứng dậy". Hứa Lạc Đình vội đỡ Tống Ý Thiên dậy, khẽ nhíu đôi mày liễu yêu kiều lại: "Mẫu hậu nói đúng, đã là người nhà tỷ còn như vậy làm gì chứ. Cứ như muội đã sớm bị mấy lễ tiết này làm cho chán ngấy rồi". Tống Ý Thiên bật cười thành tiếng nói: "Phải, muội là tự do tự tại nhất". Thái hậu cũng lắc đầu cười khổ, thấp giọng mắng yêu Hứa Lạc Đình: "Nữ tử sắp mười sáu tuổi rồi mà còn suốt ngày vô pháp vô thiên như vậy. An Tư công chúa con còn phải học theo cái nết hiền thục lại thông minh mẫn tiệp của Đoản Hoa tỷ tỷ nhiều một chút" Hứa Lạc Đình vui vẻ nhìn sang Tống Ý Thiên chun chun mũi nhỏ cười: "Vâng, Đoản Hoa tỷ tỷ là tốt nhất. Hôm nay Đình Đình mời tỷ ấy qua dùng bữa với mẫu hậu, ai ngờ tỷ ấy còn đích thân xuống thiện phòng chuẩn bị vài món bổ dưỡng cho người nữa cơ"
Tống Ý Thiên gật đầu thưa: "Dạo gần đây xảy ra nhiều chuyện hệ trọng khiến người hao tổn tâm tư quá nhiều, lại nghe nói chứng đau tâm thất của người lại tái phát. Thần thiếp cũng chỉ chuẩn bị đơn giản một vài món ăn, mong thái hậu không chê cười thô lậu". "Sao có thể chứ. Tấm lòng hiếu thuận của con ta còn không hiểu rõ sao? Cứ nhìn vào thân hình mỏng manh như hạc của con là đã hiểu thường ngày không hề chăm sóc bản thân, lại còn tốn công tốn sức lo lắng cho ta nữa" Đang nói chuyện, bỗng tiếng thái giám hầu môn chợt vang lên: "Hoàng thượng và tam vương gia tới!". Lớp sa mỏng được vén lên, Hứa Dĩ Phàm cùng Hứa Dĩ An bước vào hành lễ: "Thỉnh an mẫu hậu". Tống Ý Thiên hơi mất tự nhiên, chẳng ngờ, đến Vĩnh Thọ cung rồi vẫn đụng mặt hắn, chuyện vừa xảy ra, e rằng hắn đã hiểu lầm rồi.
Bất quá, cho dù hắn có không hiểu lầm rằng nàng đang trách cứ hắn về cái chết của Đề Khắc Trường Như, thì hắn đối nàng, cũng đã có đủ khúc mắc nghi ngờ rồi. Thêm bớt đi một thứ cũng đâu có gì khác biệt chứ.
Tống Ý Thiên nhàn nhạt hướng Hứa Dĩ Phàm hành lễ, ánh mắt lạnh nhạt cụp xuống: "Hoàng thượng vạn phúc". Hứa Dĩ Phàm không nhìn nàng chỉ hờ hững cất lời: "Miễn lễ", nói rồi hờ hững thả mình ngồi xuống bên cạnh thái hậu. Tống Ý Thiên không để tâm, quay sang Hứa Dĩ An hành lễ ngang hàng: "Vương gia an hảo". Nam tử ấy vận áo bào xanh lam thêu những áng mây bằng chỉ bạc, làn da hơi ngăm đi so với lần gặp trước, dạn dày gió sương, vừa không làm mất đi vẻ phiêu dật thần tiên vốn có, lại thêm vào vài nét phong lưu phóng khoáng. Hắn đưa tay lên ngực đáp lễ, nhẹ nhàng nói: "Đoản Hoa quý tần an hảo. Vụ án hạ độc cẩm tú kia ta đã được nghe qua, quả đúng là quý tần tài trí hơn người, khiến Thái Nhiên vô cùng nể phục". "Vương gia nói vậy là quá đề cao ta rồi. Đoản Hoa chỉ là phục mệnh hành sự, còn đều là nhờ hoàng thượng và thái hậu anh minh". Hứa Lạc Đình thấy vậy cong cong vành môi, nghịch ngợm đảo mắt: "Tỷ lúc nào cũng tự hạ thấp mình như vậy. An ca đâu chỉ mới nể phục tỷ từ sau vụ án cẩm tú cầu đâu, mấy lần được đàm đạo với tỷ đã không tiếc lời khen ngợi rồi đó".
Tống Ý Thiên nghe vậy bất giác có chút lo lắng. Trước giờ phi tử vốn không thể tuỳ tiện gặp mặt nam nhân, ngay cả thân vương hoàng tộc cũng không ngoại lệ. Nàng và Hứa Dĩ An tuy chỉ tình cờ gặp gỡ có hai lần, lần đầu lại là có Hứa Dĩ Phàm ở đó, những lần sau lại là ở trong tẩm cung của nàng, khó tránh khỏi có chút không hợp lễ nghi. Đang trầm ngâm không biết phải tiếp lời như thế nào, bất giác, Tống Ý Thiên cảm giác được có ánh mắt đang dán lên người nàng. Vừa ngước lên, nàng đã chạm phải cái nhìn băng lãnh của Hứa Dĩ Phàm. Bốn mắt nhìn nhau, cuối cùng, khoé môi Hứa Dĩ Phàm vẽ nên một đường cong mị hoặc lại lạnh lẽo vô cùng rồi ngoảnh mặt đi. Nữ nhân này lại thân quen với hoàng đệ của hắn đến mức không tiếc lời khen ngợi như vậy sao? Xuất thân từ hoàng tộc, có lý nào Tống Ý Thiên lại không hiểu quy củ, phi tần không được tuỳ tiện gặp gỡ thân vương được. Rốt cuộc nàng ta tiếp cận gần gũi với An là có dự tính gì đây.
Chỉ nghe thấy Hứa Dĩ An mỉm cười với Hứa Lạc Đình nói: "Hai lần tình cờ gặp mặt Đoản Hoa quý tần trong hoa viên đều đã lĩnh hội được trí tuệ của Đoản Hoa quý tần, đem nói với muội là muốn nhắc nhở Đình Đình muội nên chú tâm học hành một chút thôi" "Là muội ham chơi nhất, biếng nhác nhất được chưa!".
Thái hậu nhìn Hứa Dĩ Phàm bên cạnh nãy giờ im lặng mặt mày không vui, bèn đẩy nhẹ cánh tay hắn mà nói: "Phàm Nhi từ sáng tới giờ công sự nhiều, e rằng còn chưa ăn được một bữa tử tế nào đúng không?" Hứa Dĩ Phàm khẽ lắc đầu lười nhác mở miệng: "Nhi thần ăn rồi". "Người làm mẫu hậu ta lại còn không hiểu con sao. Lại còn cả An Nhi và Đình Đình nữa, hôm qua mới từ Thiết Nga Trưởng trở về, sáng sớm đã nhập cung vất vả. Đoản Hoa cũng đã chuẩn bị chu đáo rồi, chi bằng để Tắc Túc dọn thiện lên đi". Tắc Túc cô cô nghe lệnh bèn vỗ tay ra hiệu. Lập tức các cung nữ tiến vào chuẩn bị bàn ăn. Chiếu theo quy củ Phán quốc, thái hậu sẽ
ngồi phía đông của hoàng đế, còn hoàng hậu thì ngồi phía tây, rồi lần lượt chiếu theo địa vị mà xếp thứ tự chỗ ngồi. Nhưng Vũ Triều đế còn chưa lập hậu, mà Tống Ý Thiên lại là phi tử, vốn không thể ngồi cạnh Hứa Dĩ An, vì vậy mà nàng phải ngồi bên cạnh Hứa Dĩ Phàm, tiếp theo là Hứa Lạc Đình ngồi kề bên. Long Chu Khuê Ngư, Thiên Trương Nhục Cốt, Hồng Thiêu Nhục, Mạt Lị Ngư Đỗ, từng món từng món lần lượt được bày ra, hương thơm ngây ngất vừa ngửi qua đã cảm thấy đói bụng. Hứa Lạc Đình vừa nhìn thấy thiện được bưng lên, nháy mắt đã cầm lấy đôi đũa ngà voi, miệng khẩn trương nói: "Phàm ca, mẫu hậu, hai người mau mau khai tiệc đi chứ, để lâu nguội mất là uổng phí bao công sức của Đoản Hoa tỷ tỷ đó!".
Hứa Dĩ Phàm thờ ơ liếc mắt sang Hứa Lạc Đình, thản nhiên lắc đầu: "Không được, ta vừa mới cùng An đi một bài quyền, ăn ngay bây giờ đương nhiên là không thể rồi. An, đệ nói có đúng không?". Hứa Dĩ An nhè nhẹ gõ tay lên mặt bàn, tựa tiếu phi tiếu đáp lời: "Huynh thì đệ không biết, nhưng đệ có lẽ vẫn ăn được một chút". Tống Ý Thiên trong lòng thầm cảm thấy buồn cười. Chỉ khi thái hậu và hoàng đế bắt đầu đụng đũa thì những người còn lại mới được dùng bữa ăn. Hứa Lạc Đình từ sáng tới giờ đều là chạy nhảy khắp hoàng cung, giờ hẳn bụng dạ đã rất đói rồi, ấy thế mà vẫn bị Hứa Dĩ Phàm và Hứa Dĩ An làm khó. Nàng vô thức đưa mắt sang nhìn Hứa Dĩ Phàm đang giương giương đắc ý trừng mắt nhìn Hứa Lạc Đình, bỗng nhiên cảm thấy thú vị. Thì ra Vũ Triều đế vốn nổi danh lãnh khốc ngang tàng lại có thể bày trò trêu đùa với tiểu muội, ra dáng một ca ca như thế này. Hài lòng thấy Hứa Lạc Đình đang ấm ức mà không thể phát tác, Hứa Dĩ Phàm thoải mái ngả người tựa vào lưng ghế mềm, lại thấy Tống Ý Thiên bênh cạnh đang nhìn hắn, rồi lại đưa mắt nhìn Hứa Dĩ An "Làm sao?". Giọng nói của hắn mang nét bông đùa còn mang vài tia khó chịu, khiến nàng có chút không tự nhiên. Tống Ý Thiên ngoảnh mặt đi, lạnh nhạt nói: "Không có gì".
Thái hậu thấy Hứa Lạc Đình đã uỷ khuất tới mức mặt mày đỏ bừng mà bật cười cầm đũa lên: "Thôi được rồi, tất cả cùng ăn đi là được chứ gì" rồi gắp một chút thức ăn bỏ vào miệng. Ăn xong, bà lộ vẻ hài lòng, hướng Tống Ý Thiên mỉm cười "Ai gia chưa từng được nếm thử bao giờ, quả là rất vừa miệng". Nàng nhẹ nhàng đưa Tắc Túc chiếc khăn lụa cho thái hậu lau miệng, lễ độ nói: "Đây là Mạt Lị Ngư Đỗ cổ truyền của Trịnh quốc, được làm từ cá hồi hấp bằng nước sương trong ba tiếng, ướp với thảo dược và ngũ vị liên hương. Thái hậu mắc chứng đau tâm thất, bây giờ mùa hạ thời tiết oi bức, hô hấp cũng khó khăn hơn, ăn cá hồi vừa hay cung cấp dưỡng chất, làm giảm nguy cơ tái phát những cơn đau". Hứa Dĩ An cũng gật đầu nói với thái hậu: "Thái y cũng nói rằng mùa hạ oi nóng, có thể bệnh tình của mẫu hậu sẽ trở nặng hơn, người nên chú ý cẩn thận một chút". "Không sao, thời tiết này đâu phải ngày một ngày hai, ta cũng đâu có yếu đuối đến như vậy. Chỉ lo cho đứa bé Đoản Hoa này mới tới Phán quốc được chưa bao lâu đã phải chịu mấy phen kinh hãi. Nghe nói mùa hạ ở Trịnh quốc so với nơi đây vẫn còn rất mát mẻ, ấy vậy mà hoàng tộc nước Trịnh còn phải đi tránh nóng, sợ là Đoản Hoa con sẽ không quen được với khí hậu nóng nực này".
Hứa Dĩ Phàm sai người đi lấy băng từ trong hầm đá ra đặt trong điện, đoạn thong thả nói: "Kỳ thực tam đệ nói không sai, chứng đau tâm thất của mẫu hậu rất nguy hiểm. Thời Thái Tổ khai quốc vốn có thông lệ thường niên vào tháng năm, hoàng tộc sẽ tổ chức đi săn mùa hè như để giữ gìn phong tục của bộ tộc ngày trước. Nhưng tới đời thứ ba Cảnh Thiên đế vì sức khoẻ không tốt mà huỷ bỏ thông lệ này. Nhi thần đã giao phó cho Trưởng Tôn Nghi Tạ sắp xếp ổn thoả cả rồi, vùng Lĩnh Nam khí hậu mát mẻ, cảnh sắc tươi đẹp, thảo nguyên trù phú, chúng ta cũng có thể đón tiếp cả sứ thần của Nghi quốc luôn. An, đệ thấy thế nào?". Hứa Dĩ An nhìn Hứa Dĩ Phàm vẻ tán đồng, điềm đạm đáp: "Không quá long trọng nhưng cũng đủ khách sáo trọng đãi, có thể từ đó tỏ rõ lập trường của chúng ta. Hoàng huynh anh minh".
Thái hậu hơi chau mày lại, khó hiểu hỏi: "Sứ thần Nghi quốc sao?". Hứa Dĩ An nhấp một ngụm trà, nhàn nhã nói: "Phải, sứ thần Nghi quốc sẽ tới vào cuối tháng năm. Nghi quốc hiện đang rất biến động, Nghi vương đang lâm bệnh có tới năm hoàng tử mà ngôi vị thái tử vẫn để trống. Các hoàng tử đang dần dần gây dựng thế lực, tìm kiếm đồng minh, tình thế vô cùng căng thẳng. Sứ thần sắp tới Phán quốc chắc chắn cũng không phải chỉ tới để ngắm cảnh thôi đâu".
Tống Ý Thiên trầm ngâm lắng nghe, miếng thức ăn trong miệng đã sớm không còn mùi vị gì nữa. Xét trên những gì Hứa Dĩ An vừa nói, tình hình nội bộ Nghi quốc bây giờ hẳn đang rất hỗn loạn, cần phải đề phòng các nước ngoại bang. Cứ cho là Nghi quốc muốn cùng Phán quốc thoả hiệp hoà bình, thì Nghi vương đang hấp hối, làm sao có thể cử sứ thần đi được. Trừ phi... Sứ thần là một vị hoàng tử nào đó. Mà đã là hoàng tử Nghi quốc đang trong trận chiến tranh giành hoàng vị kia thì chắc chắn, hắn tới Phán quốc là để tìm kiếm sự ủng hộ từ Hứa Dĩ Phàm.
Mà làm thế nào để hai thế lực riêng rẽ có thể đứng chung cùng một trận tuyến chứ? Tất sẽ cần một thứ gì đó để đảm bảo, một mối gắn kết. Trong đầu nàng, đột nhiên nhớ tới đạo chiếu thư cầu thân của Phán quốc mà Trịnh vương đã sai người tuyên cho nàng.
Một mối liên hôn.
Bên cạnh Tống Ý Thiên, Hứa Dĩ Phàm đột nhiên lên tiếng, khiến mồ hôi lạnh chạy dọc sống lưng nàng: "Là tứ hoàng tử Nghi quốc". Hắn cười nhẹ, ánh mắt đen tuyền dưới hàng mi dài rợp bóng lại càng trở nên sâu không thấy đáy: "Phong Dạ, hắn muốn cầu thân Đình Đình của chúng ta"
"Cái gì!" Hứa Lạc Đình vốn chỉ mải vui thích với những món ăn nãy giờ bỗng dưng giật mình hét lớn. Nàng hất chiếc bát trong tay rơi xuống nền đá Kim Tước vỡ tan, tiếng phát ra đanh lại vang xa trong tẩm điện im ắng lạ thường. "Cái gì mà cầu thân muội chứ? Muội còn chưa tròn mười sáu mà! Phàm ca! Huynh không thể đồng ý được, nhất định không thể chấp thuận lời cầu thân đó được! Mà không, dù huynh có đồng ý thì muội cũng không bao giờ gả cho hắn đâu. Muội biết cái gì về tên đó, về Nghi quốc mà gả chứ? Huynh..." "Ta có nói là sẽ đồng ý gả muội cho hắn chưa?" Hứa Lạc Đình nghe thấy vậy, quan sát giây lát vẻ mặt của Hứa Dĩ Phàm rồi thở phào một hơi nhẹ nhõm: "Vậy tức là huynh không đồng ý rồi". Tuy vậy, thái hậu vẫn không hết bất an, trầm giọng nói: "Cũng có nghĩa là, tứ hoàng tử Nghi quốc muốn Phán quốc đứng sau ủng hộ hắn lên ngôi? Phàm Nhi, con định thế nào?"
Hứa Dĩ Phàm ung dung nhắm mắt dưỡng thần, nụ cười tà ác mang dáng vẻ của một ma vương quen thuộc lại nở rộ: "Chuyện của Nghi quốc đương nhiên Phán quốc sẽ không nhúng tay vào. Có điều, nhi thần cũng muốn xem vị Nghi quốc tứ hoàng tử đó có bản lĩnh như thế nào"