Tịch Mịch Thâm Cung Phi Đề

Chương 4: Vũ Triều đế (1)


trước sau

Nhưng đêm đó, y không tới.

Đại thái giám Trình Thọ tới thay y thông báo: "Đoản Hoa phi nương nương, đêm nay hoàng thượng đột nhiên không khoẻ, không thể đến động phòng hoa chúc cùng người. Mong nương nương đừng lưu tâm buồn phiền, hãy cứ đi nghỉ sớm đi ạ"

Tống Ý Thiên lạnh nhạt gật đầu, ngực cảm thấy hơi nghèn nghẹn, liếc nhìn Tâm Liên, nàng ta lập tức cầm một đĩnh bạc đưa cho Trình Thọ cười nói: "Trình đại công công, đây là chút tâm ý của Đoản Hoa nương nương, mong ông nhận giúp. Nương nương vừa mới vào cung, sau này vẫn còn cần chỗ công công lưu ý giúp chủ tử nhà ta"

Trình Thọ cười híp mắt hướng nàng đa tạ: "Nương nương, nô tài nhất định sẽ làm việc hết mình, đa tạ tâm ý của nương nương. Vậy nô tài cáo lui ạ"

Chờ hắn lui ra. , Tâm Liên ái ngại nhìn nàng nhỏ giọng: "Nương nương, ngay đêm động phòng, hoàng thượng người lại không đến liệu có ý gì?". Nàng cười nhạt. Có ý gì ư? Y không tới, một là để khẳng định với nàng rằng y vốn không hề để nàng vào trong mắt, nếu có cảm tình với y thì đừng si tâm vọng tưởng nữa, hai là để khẳng định với triều đình cùng hậu cung rằng cuộc liên hôn này hay Tống Ý Thiên nàng, rốt cuộc với y đều chẳng có gì liên quan.

Có lẽ y làm như vậy cũng chính là để hạ nhục nàng, một nữ nhân mà y căm ghét đến độ chỉ hận không thể giết ngay tức khắc, khiến cho Tống Ý Thiên trở thành trò cười trong mắt toàn thể hoàng cung, bàn dân thiên hạ. Hứa Dĩ Phàm quả thực rất thông minh, một mũi tên của y có thể trúng nhiều cái đích như vậy, nàng bật cười, tiễn pháp thực giỏi.

Nàng không nhìn Tâm Liên, chỉ bâng quơ trả lời, trở lại bên giường lớn: "Không cần quản y. Y làm như vậy vừa hay biến ta trở thành một kẻ vô giá trị, một vương phi vừa mới rước về đã thất sủng, các phi tử kia tuy cười nhạo, phỉ báng ta nhưng sẽ không còn coi ta là một mối đe doạ nữa. Như vậy chẳng phải ta sẽ được sống cuộc đời an tĩnh hằng mong muốn hay sao? Ngay từ đầu, đây đã là một cuộc hôn nhân không có chân tình, há phải mong đợi điều gì tốt đẹp từ hoàng thượng của chúng ta?"

Đúng, ngay từ đầu đã không có tình yêu, hà tất phải mong đợi ngọt ngào từ y, huống chi, y là kẻ vô tình, và nàng cũng là kẻ đã đánh mất đi hy vọng vào chữ "tình".

Linh Lung bên cạnh từ đầu chí cuối không cất lời đột nhiên lẩm nhẩm: "Hôm nay là đêm trăng ngày mười ba... Phải rồi" Tống Ý Thiên cảm thấy có chút kì lạ, hỏi: "Linh Lung, sao thế?". Linh Lung đến bên cạnh nàng, nghiêm túc nói: "Không biết đã có ai nói với nương nương chưa, nhưng đây vốn là bí mật hoàng cung, không thể tiết lộ ra ngoài. Thân thể của hoàng thượng đúng là có điều kì lạ. Có lẽ nương nương chưa nghe nói là bởi vì nếu người đào hôn trên đường rước dâu từ Trịnh quốc tới, e rằng sẽ bị lộ ra ngoài, tơr thành điểm yếu của hoàng thượng cũng như Phán quốc"

Phán quốc Vũ Triều đế Hứa Dĩ Phàm là đích hoàng tử do chính Mạnh hoàng hậu thân sinh, cũng là con trai thứ 2 của tiên hoàng Long Tự. Được ba tuổi, đích hoàng tử theo quy định của tổ tông được đưa ra ngoài cung sống ẩn dật ở các doanh trại trên thảo nguyên, rèn luyện thể lực cũng như tính tự lập tự cường của những nam nhân xuất thân bộ tộc du mục, cho đến năm tám tuổi mới trở về hoàng cung lập thành thế tử, chuẩn bị tiếp quản giang sơn. Cũng chính năm đó khi mới tám tuổi, y lần đầu tiên theo vó ngựa phụ hoàng xuất chinh tham chiến. Dù còn nhỏ tuổi, nhưng bản lĩnh của thế tử không hề thua kém bất kì viên mãnh tướng nào. Y mười tuổi đã đứng bên Long Tự đế trên bàn nghị sự, mười một tuổi còn tỏ rõ tài thao lược, góp mưu tính kế như thần, giúp Long Tự đế toàn thắng chiếm được ba châu từ Khương quốc, khiến tiên đế vô cùng mừng rỡ, triều thân thán phục, đất nước đã chọn ra được người tài để ngồi vào ngôi báu.

Mười bốn tuổi, chàng thiếu niên thân mặc giáp đen lấp ló ánh vàng óng ả, tay cầm cây thương thân chinh cầm bốn trăm tinh binh thâm nhập thành Phũ Đan đốt cháy kho lương thảo của quân địch, mái tóc đen dài được cột lên cao càng tôn lên vẻ phóng khoáng nhưng oai phong, tuấn lãng nhưng lạnh lùng của vị thế tử trẻ tuổi. Quân Phán xông vào Phũ Đan thành, không ngờ lại trúng kế điệu hổ ly sơn của địch, bốn trăm tinh binh bị quân trong thành tiêu diệt sạch, còn hai vạn kị binh và bộ binh ở phía sau cũng bị vây đánh, tổn thất vô cùng lớn.

Long Tự đế vô cùng tức giận, lập tức phái mười lăm vạn đại quân thần tốc trong vòng bốn ngày san phẳng thành Phũ Đan, tìm kiếm thế tử. Khi Phán quân chiếm được thành, tuyết phủ dày mười tấc, dưới mặt đường đầy tuyết thỉnh thoảng lại loé lên những mũi kiếm nhọn hoắt đỏ tươi, một vài mũi tên gãy vụn, quang cảnh tiêu điều đáng sợ chẳng khác nào địa ngục Tu La.

Giữa nền tuyết trắng xóa là một hố nước nho nhỏ bốc hơi nóng nghi ngút, khi quân sĩ kinh hãi tìm tới nơi, Hứa Dĩ Phàm đang thở ra từng bọt khí nhỏ nhoi yếu ớt, thập tử nhất sinh. Sau khi được đưa về hoàng cung, các thái y thậm chí còn kinh hãi hơn, bởi thế tử sau gần năm ngày đêm bị chôn vùi trong hơn mười tấc tuyết lạnh vẫn còn sống. Y đã vận hết toàn bộ nội lực cùng khí huyết của mình tạo ra hơi nóng để giữ thân nhiệt mà không biết rằng, nó đã làm ảnh hưởng đến nguyên khí của y, chỉ muộn một canh giờ nữa là tính mạng y đã không còn giữ nổi.

Hứa Dĩ Phàm năm mười bốn tuổi, đại bại thành Phũ Đan, được cứu sống, nhưng thân thể của y, nhiệt khi và hàn khí luôn luôn xung khắc tồn tại.

Tống Ý Thiên thầm kinh ngạc. Bị hoả và băng cùng lúc giày vò nguyên khí, nếu là người bình thường chắc chắn chẳng mấy chốc mà bỏ mạng.

"Đặc biệt, những đêm trăng tròn hàn khí lớn, hoàng thượng cũng thường xuyên tránh mặt, vì nhiệt lượng trong cơ thể bị hàn khí xung công, ngay cả tóc cũng sẽ chuyển sang màu trắng. Nương nương, chính là đêm nay, thập tam nguyệt". Linh Lung từ từ kể lại cho Tống Ý Thiên và Tâm Liên nghe. Nàng gần như không thể tin được, tại sao lại con người ấy lại có thể sống sót đến tận bây giờ chứ?

Nàng tuy y thuật không xuất chúng, nhưng từ nhỏ đã cùng Dương Triệt bái thần y Hình Di Quả làm sư phụ nên hiểu rõ, Hứa Dĩ Phàm chẳng khác nào đã luyện được thành dị nhân, khí lực hoàn toàn khác hẳn người bình thường. Thảo nào khi nàng đứng gần y ở Thanh Vân điện lại cảm nhận được một luồng khí bức người kì lạ. Nếu không phải do Linh Lung đã sống trong cung rất lâu chính miệng kể ra với nàng, nếu kẻ đó không phải là hoàng đế Hứa Dĩ Phàm, chiến thần trị vì Phán quốc đã hơn bốn năm thái bình thịnh trị thì nàng đã chắc chắn câu chuyện đó chỉ là một truyền thuyết cổ xưa, rằng vị thế tử đó thực ra đã chết. Nàng nhẹ nhàng hỏi: "Chuyện này có nhiều người biết không?"

Linh Lung khẽ gật đầu cung kính: "Mọi người sống trong cung đều biết, nhưng chỉ dừng lại trong cung cấm thôi, bên ngoài cung tuyệt không biết gì cả, trong nhân gian chỉ coi đó là một đoạn thần thoại để kể cho con trẻ về mệnh thiên tử của hoàng thượng thôi. Hoàng thượng cũng phong toả tất cả tin tức, những quốc gia khác hoàn toàn không hề biết một chút gì thưa nương nương".

Tống Ý Thiên nhắm mắt vẻ đã biết, bảo Tâm Liên và Linh Lung hạ đèn đi ngủ. Không sai, không biết y đã dùng cách gì mà tin tức lại được bảo mật tốt đến như vậy. Trịnh quốc chỉ cách Phán quốc một thung lũng nhỏ, trước khi được gả tới nước Phán, Duơng Triệt còn nói với nàng rằng phụ hoàng thậm chí từ lâu đã cài một số thân tín vào Phán quốc cung, ấy vậy mà vẫn không hề có gì được truyền ra, chưa từng có ai biết thì ra hoàng đế Phán quốc thân thể lại mang bệnh lạ. Hứa Dĩ Phàm quả là lợi hại.

Tẩm điện tối đi, Linh Lung và Tâm Liên cúi đầu đi ra ngoài, chỉ còn hai cây nến hoa chúc bên giường vẫn còn cháy, khiến cả không gian như ngập trong bầu không khí mị hoặc thần tiên. Qua ánh nến bập bùng, hai chữ hỉ đỏ thắm, bên dưới có một đôi uyên ương quấn quít vui đùa trở nên sống động lộng lẫy. Nàng cứ ngồi đó trên chiếc giường phủ ga gối đỏ tươi lấp lánh sắc màu của chỉ vàng chỉ bạc.

Tống Ý Thiên chợt nhớ tới khi hoàng nhị ca của nàng kết hôn, chạy tới nhờ nàng kết cho một chuỗi kết ngọc bởi tay nghề nàng rất tốt. Lúc ấy nàng giơ chuỗi ngọc tinh xảo lên, ngây thơ hỏi: "Hoàng huynh à, muội xem bản vẽ huynh đưa tới rồi, làm cũng làm rồi, nhưng cái này chính là làm sao để đeo? Nó có tới hai xâu cổ để đeo, mà chỉ có một dây treo ngọc bội thôi". Huynh ấy lại cười hì hì bế nàng lên, cầm chuỗi kết ngọc vui vẻ nói: "Đêm nay ta sẽ để cái này ở dưới gối của nhị hoàng tẩu muội, rồi khi nàng ấy lật gối hỉ tìm ra, cả hai ta cùng đeo vào uống rượu giao bôi, hạnh phúc cả đời"

Nàng thử lật chiếc gối hỉ lên, không kìm được hơi mất tự nhiên. Trên màu đỏ mênh mông của tấm chăn hỉ là một chuỗi kết ngọc xanh biếc mượt mà, tuy đơn giản nhưng lại được làm từ một khối bích ngọc hoàn chỉnh được chạm khắc thủ công vô cùng tỉ mẩn, tay nghề quả là điệu nghệ, phải là một
điêu khắc sư nổi tiếng mới có thể tạo ra những đường nét mềm mại đến nhường này. Ha, lễ bộ thật là có lòng rồi.

Bỗng có tiếng động nhỏ, cánh cửa sổ khẽ hé ra đưa hương thơm của hoa quế say nồng vào tẩm điện. Tống Ý Thiên nhẹ nhàng đứng dậy, khoác lên mình chiếc áo voan màu hồng nhẹ tiến đến, hai tay khẽ đẩy cánh cửa ra. Nàng đứng dựa vào khung cửa gỗ nâu trầm nhìn ra ngoài màn đêm, cả Khâm Nhân cung bên ngoài không còn ánh đèn nào còn sáng, bởi nàng đã dặn không cần để đèn ở cửa cung.

Gió đưa hương quế ấm áp luồn qua mái tóc dài xoã tung như làn suối, vương vấn lưu lại trên chiếc cổ cao của nàng như một bàn tay lành lạnh vui đùa trêu ghẹo, lại phả vào khiến mắt nàng có chút cay cay. Chiếc mũi nhỏ nhắn của nàng hơi động, hít vào mùi hương nồng nàn của đêm khuya tĩnh mịch, môi anh đào đỏ mọng bỗng vẽ lên một nụ cười tuyệt đẹp, nụ cười thuần khiết không lẫn dù chỉ một chút tạp niệm, giả dối. Nàng cứ mãi nhìn về phía xa xăm, bóng hình mỹ lệ của nàng chìm trong bóng tối và cái im lặng của hoàng cung nguy nga lộng lẫy. Người ta bảo, hồng nhan thường bạc mệnh. Nhan sắc tuyệt mỹ có thể khuynh quốc đảo thành, khiến mọi nữ nhân đều phải ghen tị này, cả đời nàng chẳng muốn ai hay.

"Rầm!" Hai cánh cửa sổ nhỏ đóng sầm lại trước mắt Tống Ý Thiên, một cơn gió lạnh buốt lùa tới như cuốn lấy cả căn phòng. Ánh nến tắt phụp, nàng hơi co mình lại. Trong bóng tối, nàng thấy hai giá nến bên cạnh đầu giường vẫn toả ra những tia khói thơm nho nhỏ hiu hắt, chân nến mới cháy được hơn nửa đã phải lạnh đầu. Khi nàng mới chớm tuổi xuân thì, tò mò như thế nào mới là đêm động phòng hoa chúc, nhũ mẫu đã lo lắng dặn đi dặn lại nàng: "Công chúa, người nhớ lời nhũ nương, nhất định phải nhớ kĩ. Sau này trong đêm tân hôn với mạc phò, người phải giữ sao cho nến không được tắt. Tương truyền, nếu bấc nến cháy hết không còn chút nào trong đêm động phòng, phu thê sẽ được hạnh phúc cả đời, bên nhau đến đầu bạc răng long"

Bất giác, trong lòng Tống Ý Thiên tràn ngập cảm giác xót xa, chân cũng không tự chủ chạy về phía giá nến tìm cho ra cây mồi đánh lửa. Tìm một hồi lâu cuối cũng thấy, nhưng thấy rồi nàng lại có cảm giác nực cười.

Thì ra nàng vẫn là để ý như vậy.

Cứ tưởng nàng đã vứt bỏ hết những giấc mộng ngọt ngào về đêm tân hôn của những nữ nhân bình thường trong thiên hạ. Thì ra là nàng muốn bỏ, nhưng nàng vẫn mong.

Mong có một người có thể vì nàng mà tới tận cửa, ra mắt gia phụ, đưa sính lễ cầu hôn. Mong có một người trong ngày tân hôn bế nàng qua chậu than rực lửa như phong tục ở Trịnh quốc. Mong có một người trong đêm động phòng vì nàng chuẩn bị một chuỗi kết ngọc dưới gối, cùng nhau đeo ngọc uống rượu giao bôi. Mong có một người có thể cùng nàng giữ cho bấc nên có thể cháy hết cả đêm không bị dập tắt.

Mong người đó có thể cùng nàng hạnh phúc đến đầu bạc răng long.

Tống Ý Thiên đặt cây mồi xuống, chậm rãi nằm xuống giường.

Nàng chợt nghe thấy tiếng bước chân từ cửa tẩm điện mỗi lúc một xa dần về phía chái tây, lại tằng hắng vang giữa đêm thanh tĩnh mịch. Theo mỗi nhịp bước nàng chìm dần vào trong giấc ngủ, hơi cười. Chắc là Tiểu Liên Tử bò dậy đi vệ sinh rồi.

Sáng sớm hôm sau, ngay từ canh tư Tống Ý Thiên đã tỉnh dậy, đầu không khỏi có chút đau nhức. Tâm Liên lập tức bưng chậu rửa mặt súc miệng tiến vào, thấp giọng than: "Tối qua nương nương thức muộn, giờ đã dậy sớm thế này rồi sao? Sao người không ngủ thêm chút nữa?". Nàng cầm khăn bông lông cừu lau mặt, ngồi vào bàn trang điểm: "Không sao, ta có chút khó ngủ, có muốn cũng không ngủ lại được nữa. Sáng nay cũng phải đi Vĩnh Thọ cung thỉnh an thái hậu và diện kiến hậu cung, không thể không chuẩn bị trước một chút"

Ngay từ hôm qua, nàng đã dặn dò Tâm Liên chuẩn bị bột than tre tán nhuyễn để bôi lên làn da. Linh Lung bước vào, tay bê khay xếp đầy hũ, bình khảm vàng ngọc lấp lánh, hướng Tống Ý Thiên thỉnh an: "Nương nương an hảo". Nàng gật đầu ra hiệu: "Bắt đầu được rồi"

Cả Tâm Liên và Linh Lung đều xúm vào giúp nàng chuẩn bị. Nói là đi diện kiến hậu cung, nhưng Phán quốc thậm chí còn chưa có hoàng hậu, chỉ có sáu phi tần tất cả, kể cả nàng cũng chỉ có hai vị trí tòng nhất phẩm phi đứng đầu hậu cung, còn lại là hai tòng nhị phẩm tần, hai chính tam phẩm quý nhân, một tòng tam phẩm thường tại và một ngũ phẩm canh y.

So với phụ hoàng của nàng, con số hậu phi này quả thật là quá ít ỏi. Hậu cung phi tần của Trịnh vương có tới gần hai trăm nữ tử, tứ phi trừ hiệu "hiền" và "quý" còn thiếu, vị trí tam phi cũng đầy đủ cả, rồi một loạt tước tần rồi quý tần, lại phải trên dưới năm mươi vị từ tòng tam phẩm quý nhân trở lên như chiêu nghi, thục nghi, thục viện, lương đệ, chưa nói tới những tiểu chủ chỉ được mưa móc một lần rồi phong bừa một tước hiệu... Nghĩ tới đó thôi là Tống Ý Thiên đã thấy đau cả đầu.

Linh Lung đúng là người sống trong cung nhiều năm có khác, tay chân vô cùng khéo léo. Rất nhanh, làn da Tống Ý Thiên đã được phủ lên lớp bột than tre, biến thành một màu xám xanh quỷ dị. Linh Lung vô cùng thức thời, tay múa thoăn thoắt vấn cho nàng kiểu tóc kim lũ cầu kì, lại cài cả tấn trâm vàng chuỗi ngọc, dựng cả một trụ lớn đặt chiếc bộ diêu bằng vàng nạm trân châu lộng lẫy.

Tống Ý Thiên mặc vào bộ váy lụa Khinh La màu đỏ rực do Tâm Liên tỉ mẩn lựa chọn, trên có thêu đoá hoa mẫu đơn trăm cánh nở rộ trong ánh dương, một trăm viên chân trâu óng ả chạy dọc theo những đường viền tô đậm nét kiêu sa diễm lễ của chủ nhân. Phục sức xa hoa, trang phục lộng lẫy lại càng làm nổi bật lên sắc da sạm đen nhợt nhạt, khiến nàng trông càng giống một phi tử bệnh yểu xấu xí.

Tống Ý Thiên nhìn nữ nhân dị thường trong gương vui vẻ. Nha đầu Tâm Liên và Linh Lung này đúng là hiểu ý nàng, lại biến nàng trông như một con cóc khoác áo chim công vậy. Chỉ sợ nhan sắc này của nàng sẽ làm khuynh đảo hậu cung mất! Linh Lung đứng bên cạnh tủm tỉm nhìn nàng tỏ ý khích lệ: "Nương nương sáng suốt". Nàng gật đầu nhẹ nhàng bảo: "Lấy quạt tròn uyển nghi cho ta che mặt, diễn một chút trò vui". Tâm Liên đưa cây quạt, che mặt cho nàng cười khanh khách: "Che đi gương mặt đã hoá trang thành dáng quỷ này rồi thì nhìn thế nào cũng là một tuyệt đại mỹ nhân".

Tống Ý Thiên nghe vậy cũng bật cười: "Lại nói năng lung tung rồi đấy, lúc nào chủ tử ngươi cũng là một mỹ nhân. Đúng là ta vẫn luôn bao che cho nha đầu ngươi quá mà" "Tâm Liên biết người lúc nào cũng yêu nô tỳ nhất mà, đâu nỡ phạt nô tỳ đúng không" "Ngươi có tin ta phạt ngươi ngay bây giờ không"

Linh Lung cười khổ ngăn cản chủ tớ các nàng đùa nghịch nhau: "Nương nương, nô tỳ vốn cứ tưởng người tính tĩnh, ai ngờ lại có lúc cùng với tiểu nha đầu này đấu khẩu vậy chứ". Tống Ý Thiên xua xua tay: "Từ nhỏ đã vậy rồi, Tâm Liên nói ta vài câu là ta sẽ lại không kìm được hùa theo nàng ta một chút".

Ở bên ngoài, tiếng Tiểu Liên Tử gọi với vào trong: "Nương nương, kiệu đã đợi ở trước Khâm Nhân cung rồi, người nên nhanh nhanh chuẩn bị đi ạ" "Được, ta ra đây". Tâm Liên cùng Linh Lung đỡ Tống Ý Thiên bước ra ngoài tẩm điện. Trước cửa Khâm Nhân cung là một chiếc kiệu sáu người khiêng dành riêng cho phi vị. Khi còn ở nước Trịnh, tam công chúa nàng thậm chí còn chưa từng được ngồi ghế đỡ một lần nào chứ đừng nói tới kiệu sáu người khiêng, cảm giác quả là kì lạ. Nàng bước đến bên kiệu, Tiểu Liên Tử lập tức sai một tiểu thái giám cong người làm bàn đạp, nhưng nàng xua tay: "Ngươi không cần làm vậy, bản cung tự lên là được rồi".

Tống Ý Thiên cùng Tâm Liên bước lên kiệu, theo sau là Linh Lung và Tiểu Liên Tử dẫn theo hai tiểu cung nữ Hương Nhi và Châu Nhi theo sau bồi giá. Cả đoàn người đi hồi lâu, rốt cuộc Tiểu Liên Tử cũng cất tiếng: "Nương nương, đã tới Vĩnh Thọ cung rồi"

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện