Tịch Mịch

Chương 3: Bản thân cô quạnh


trước sau

Phùng Vị khua hai tay, miêu tả: “Hoàng thượng thì không cần nhắc đến, bách phát bách trúng. Hiếm thấy là thị vệ Nạp Lan đại nhân lại giành được phần thưởng, một mũi tên trúng hai đích.”

Còn chưa dứt lời thì phía sau truyền đến một tiếng “phạch”, Lâm Lang ngẩng lên nhìn, hóa ra là một chú chim sẻ lông xám đang bay qua đỉnh hòn giả sơn. Ánh mắt nàng nhìn theo chú chim, ngẩng lên nhìn bầu trời. Lúc này, mặt trời đã ngã về tây, bầu trời xanh thăm thẳm, không có lấy một áng mây, xa xa trông như một chiếc hồ sâu tĩnh lặng, như có thể nhấn chìm người ta ở trong đó.

Không lâu sau, nàng cúi đầu, nói: “Xem ra cũng không còn sớm, ta không thể nghe ngươi nói chuyện phiếm được nữa.”

Phùng Vị nhét luôn bao y phục vào tay nàng. “Vậy bộ y phục này đưa cô nương cầm luôn.” Không đợi nàng trả lời, hắn liền chạy vụt đi.

Lâm Lang đành ôm bao y phục về phòng Giặt đồ. Đi theo cửa hông của Chung Túy cung, thấy bốn người đang vây quanh một vị phu nhân. Qua y phục và trang sức thì giống hệt mệnh phụ triều đình vào cung thỉnh an. Nàng vội tránh sang một bên, không ngờ một trong bốn người kia kinh ngạc thốt lên: “Đây chẳng phải là Lâm Lang cô nương sao?”

Lâm Lang ngẩng lên, vị phu nhân kia cũng quay mặt sang, nhìn thấy nàng thì vẻ mặt cũng vừa kinh ngạc vừa vui mừng. “Đúng là Lâm cô nương rồi!”

Lâm Lang đã quỳ xuống, gọi một tiếng: “Tứ thái thái!”

Người đầu tiên trong bốn người gọi tên nàng chính là đại a hoàn hầu hạ Tứ thái thái, thấy Tứ thái thái ra hiệu liền vội vàng giơ hai tay đỡ Lâm Lang. Tứ thái thái nói: “Cô nương đừng đa lễ, chúng ta là người một nhà, hơn nữa đây là ở trong cung.” Người cầm tay Lâm Lang, vui vẻ nói: “Đã mấy năm không gặp, cô nương càng ngày càng trưởng thành rồi. Hôm trước, Lão thái thái còn nhớ tới, bảo không biết đến lúc nào mới lại được gặp nương.”

Lâm Lang nghe Tứ thái thái nói vậy, mắt đỏ hoe, đáp: “Hôm nay gặp được thái thái là phúc lớn của Lâm Lang.” Còn chưa nói hết thì giọng nói đã mang theo chút nứt nở, nàng cố gắng kìm nén rồi gượng cười, nói: “Thái thái trở về xin nói Lâm Lang thỉnh an Lão thái thái.” Trong nơi cung cấm này nào dám nói thêm câu gì nữa, nàng lại quỳ xuống khấu đầu một cái. Tứ thái thái cũng không biết không tiện nói nhiều, chỉ nói: “Đứa bé ngoan, tự bảo trọng!”

Lâm Lang đứng cạnh bức tường cung, ánh mắt tiễn Tứ thái thái dần đi xa. Cung điện nhấp nhô, phía chân trời ánh lên từng tia ráng chiều, như gợn sóng trên mặt nước, khẽ dập dờn. Giữa không trung như được trải tơ lụa màu sắc sặc sỡ, ánh lên ngói lưu ly. Bốn phía lại dần chuyển sang màu đen, giống giọt mực lan dần trong bình nước, chầm chậm tan ra.

Tứ thái thái ra khỏi cống cung, trời đã tối, quay về phủ đã đến lến phải thắp đèn. Đám đầy tớ chạy tới dắt ngựa, lại cầm thêm cái ghế ra. A hoàn xuống xe trước, ba, bốn, người ra đón từ cửa phụ. “Tứ thái thái đã về!” Tứ thái thái bước xuống xe, đi đến nhà giam chính trước. Đại thái thái, nhị thái thái đang ngồi chơi bài với Lão thái thái ở bên trong. Thấy Tứ thái thái bước vào, Lão thái thái vội bỏ quân bài xuống, hỏi: “Đã gặp được chủ nhân chưa?”

Tứ thái thái thỉnh an xong mới mỉm cười, đáp: “Bẩm Lão thái thái đã gặp được Huệ chủ nhân rồi. Sắc mặt chủ nhân rất tốt, còn cùng con nói chuyện một lúc lâu, rồi lại thưởng vật này vật kia dặn con mang về!”

A hoàn nhận lấy từ Tứ thái thái rồi dâng lên một pho tượng Bồ Tát bằng vàng ròng, gậy trầm hương, đồng hồ phương tây bằng vàng, lụa là gấm vóc, v.v… Lão thái thái nhìn chúng, cười rồi gật đầu liên tục: “Còn không mau đỡ thái thái các ngươi ngồi xuống nghỉ ngơi đi?”

Tứ thái thái tạ ơn, ngồi xuống rồi nói: “Hôm nay con còn bất ngờ gặp được một người.”

Đại thái thái cười. “Bất ngờ gì, mau mau nói xem, lẽ nào muội gặp thánh giá hay sao?”

Tứ thái thái cười, đáp: “Trước mặt Lão thái thái, mà Tứ thái thái còn nói đùa vậy, trên đời này làm gì có cái lý nào mà mệnh phụ gặp thánh giá chứ? Là muội gặp Lâm cô nương.”

Lão thái thái nghe xong, quả nhiên vội vàng hỏi: “Đúng là gặp được Lâm Lang? Nó có khỏe không? Chắc chắn đã cao lên nhiều rồi.”

Tứ thái thái bèn đáp: “Lão thái thái yên tâm, Lâm cô nương rất khỏe, cũng cao lên rồi, vẻ ngoài cũng ngày càng trưởng thành, còn nhờ con gữi lời thỉnh an người.”

Lão thái thái thở dài một tiếng. “Đứa nhỏ này, không uổng công ta thương yêu nó, chỉ tiết nó không may mắn… Lát nữa Đông Lan trở về, đừng nhắc đến Lâm Lang trước mặt nó.”

Tứ thái thái đáp: “Con hiểu. Huệ chủ nhân quan tâm đến sức khỏe của người, hỏi nhân sân ban cho lần trước đã dùng hết chưa, con trả lời là vẫn chưa hết. Huệ chủ nhân còn bảo mấy ngày nữa sẽ phái Đại a ca đến thăm Lão thái thái.”

Lão thái thái vội nói: “Việc này tuyệt đối không thể được. Đại a ca là dòng dõi quý tộc thiên hoàng, kim chi ngọc diệp. Huệ chủ nhân nói như khác nào làm giảm thọ của bà già này.”

Đại thái thái, Nhị thái thái bỗng thấy vui vẻ, đều nói: “Tuy hiện giờ Huệ chủ nhân chỉ là nương nương nhưng vẫn một lòng hiếu thảo với Lão thái thái, đúng là không gì sánh đươc, đúng là không uổng công ngày xưa Lão thái thái yêu thương người.”

Lão thái thái đáp: “Trong số mấy người con gái của ta coi như nó có phúc, lại chẳng ai chịu thua kém ai, khó trách Đại a ca cũng tranh đấu cho nó.”

Đang lúc chuyện trò, a hoàn đến bẩm: “Đại gia đã trở về ạ.”

Lão thái thái vừa nghe thấy vậy thì hớn hở ra mặt, chỉ nói: “Mau mau kêu nó vào đây!”

A hoàn vén rèm, một vị công tử mặt triều phục nhanh nhẹn bước vào. Tứ thái thái cười nói: “Đông Lang mặc bộ triều phục này đúng là rất có khí thái anh hùng.”

Dung Nhược chào một tiếng: “Lão thái thái!” Hắn thỉnh an bà nội rồi lại thỉnh an mấy người thím, bác gái.

Lão thái thái kéo tay hắn, bảo hắn ngồi ở cái sạp nhỏ cạnh mình, hỏi: “Hôm nay Hoàng thượng kêu con đi, công việc có ổn không?”

Dung Nhược đáp: “Lão thái thái yên tâm. Hôm nay con còn được ban thưởng.” Rồi hắn đem một khẩu súng ngắn dâng lên bằng hai tay cho Lão thái thái xem. Đây là phần thưởng của Hoàng thượng.”

Lão thái thái cầm lấy, ước lượng trong tay, cười nói: “Đây là thứ đồ gì, nặng quá!”

Hắn trả lời: “Đây là súng của phương tây, hôm nay so tài bắn tên trong hoa viên, Hoàng thượng vui vẻ liền thưởng cho con cái này.”

Tứ thái thái cười, nói: “Lúc con còn chưa ra khỏi cổng cung đã nghe nói rồi. Nghe nói hôm nay Đông Lang đoạt được giải cao nhất, một mũi tên trúng hai đích làm mấy vị bối tử, bối lạc và các thị vệ đều buồn bã vì đấu không lại, Hoàng thượng rất vui.”

Lão thái thái cũng cười, gật đầu, nói: “Đi gặp mẫu
thân con đi, nói cho người vui.”

Dung Nhược liền đáp một tiếng “vâng” rồi đứng dậy, đi ra nhà phía sau gặp Nạp Lan phu nhân.

Nạp Lan phu nhân nghe hắn kể chuyện, cũng vui mừng, nói: “Phụ thân con suốt ngày huyên thuyên, ông ấy chỉ tiết là rèn sắt không thành thép mà thôi. Thật ra Hoàng thượng đối với con rất tốt, con đừng phụ lòng thánh thượng.”

Dung Nhược đáp “vâng”, Dường như Nạp Lan phu nhân còn nhớ ra một chuyện, bà nói: “Bà mối cầm thiệp tuổi đến, lát nữa con cũng xem qua một chút đi. Vợ con đã mất gần hai năm, việc này cũng nên nghĩ đến rồi.” Thấy hắn cúi đầu không nói, bà liền nói tiếp: “Mẫu thân biết trong lòng con vẫn rất đau khổ, nhưng con cũng đã tận tâm với nghĩa phu thê rồi.”

Dung Nhược trả lời: “Việc này xin mẫu thân quyết định cũng được.”

Một lúc lâu sau Nạp Lan phu nhân mới nói: “Vợ kế tuy không thể so với vợ cả nhưng cũng là việc trọng đại cả đời, trong lòng con có ý gì thì cũng đừng ngại nói ra.”

Hăn đáp: “Mẫu thân nói như vậy khiến con chẳng biết giấu mặt vào đâu. Lễ phép của người hán là “lệnh của phụ mẫu, lời của bà mối”, người Mãn chúng ta cưới hỏi qua mai mối cũng phải theo ý của phụ mẫu mới đúng phép tắc.”

“Con đã nói như vậy, mẫu thân sẽ đi bẩm Lão thái thái, rồi lại cùng phụ thân con bàn bạc vậy.” Nạp Lan phu nhân gật đầu.

Theo thường lệ, Dung Nhược cùng mẫu thân hầu hạ Lão thái thái ăn cơm xong lại đi thỉnh an phụ thân Minh Châu xong rồi mới về phòng mình. A hoàn cầm đèn đi về phía trước, hắn đi đường quanh co qua đình qua viện, bất giác đi đến trước cổng vòm. Xa xa trông thấy trên hàng cây thấp thoáng ở góc hành lang, dưới ánh sáng mờ mờ của ánh trăng, tựa như có một bông hoa trắng muốt, hắn không khỏi kinh ngạc mà dừng bước, buộc miệng hỏi: “Hoa lê nở rồi sao?”

A hoàn đáp: “Đại gia nói đùa rồi, tiết trời này đến ngọc lan còn chưa nữa, huống hồ là hoa lê.”

Dung Nhược im lặng, một lúc lâu sau lại nhấc chân bước đi về phía hành lang kia. A hoàn vội vàng đi theo. Đêm đen như mục, vầng sáng vàng ấm áp từ chiếc đèn lồng chiếu xuống nền gạch xanh. Từng viên gạch to ba thước vuông vắn, ghép lại không kẽ hở, bóng loáng như gương. Mỗi viên gạch, mỗi chiếc cột, mỗi cây, mỗi hoa đều có bóng dáng tà áo xưa của nàng lướt qua. Gió đêm lạnh thấu xương, thổi vào cánh cửa sổ khiến nó khẽ lay động.

Hắn ngẩng lên, chỉ thấy những ngôi sao lung linh trên trời đêm mịt mờ. Phía đông một ngôi, phía tây thì có cả một chùm sao giống như ông trời tiện tay vẫy ra một nắm đinh bạc. Duỗi tay miết lên cột trụ sơn màu đỏ thắm của hành lang, nhớ tới năm đó cùng nàng chơi đố từ. Lúc chưa kịp nghĩ ra từ thì nàng xoa xoa lên cột trụ đến thất thần, hoặc nhìn cây chuối, hoặc vuốt hoa lê. Chỉ trong chốc lát nàng sẽ xoay người lại, cười khẽ lộ lúm đồng tiền, phảng phất sự vui sướng.

Hắn không khỏi ngâm nga trong lòng: “Gió đã vi vu, mưa cũng vi vu, nhìn đèn cháy hết lại một đêm.” Lúc này trời trong sao sáng, trong lòng lại có một trận gió mưa lạnh lẽo, hết thảy nỗi niềm u sầu không thể nói ra. “Tinh cũng chán chường, say cũng chán chường, trong mộng cũng chưa từng tới Tạ Kiều[1]!”…

[1] Tạ Kiều ám chỉ nơi có người mình yêu thương. Trích Thái Tang Tử của Nạp Lan Tinh Đức.

Lâm Lang nhìn một góc tường trên nền trời đen tím biếc. Nhìn lên bức tường đỏ tứ hợp, như một cái giếng thật sâu, mà nàng đang đứng ở dưới đấy. Nàng chỉ đứng lặng im, cứ như sẽ mãi mãi chẳng còn được nhìn thấy bầu trời nữa. Gió đêm mang theo hơi lạnh của mùa xuân, thổi lên mặt cũng chẳng có cảm giác. Từ sau khi xa cách, đến trong mơ nàng cũng chưa từng thấy hắn… Trong mơ cũng chưa từng tới Tạ Kiều…

Họa Châu đi ra, thấy nàng liền kêu “ai ôi” một tiếng. “Muội không muốn sống nữa sao, thời tiết thế này lại đứng ở nơi đầu gió hứng gió?”

Lúc này Lâm Lang mới cảm thấy trước ngực lạnh buốt, tay chân lạnh cóng từ lâu, nàng đáp: “Muội thây trên trời đầy sao sáng nên đứng lại ngắm.”

Họa Châu nói: “Sao thì có gì đẹp mà ngắm? Đứng đây thêm chút nữa xem muội có đông lại hay không?”

Lâm Lang cũng cảm thấy muội đang đông lại rồi, liền theo Họa Châu đi về phòng, ngồi trước chậu than một lúc mới thấy ấm dần lên. Họa Châu đã đi ngủ trước, xưa nay nàng ấy vẫn vô ưu vô lo, không lâu sau Lâm Lang liền nghe thấy tiếng thở đều đều của nàng, chắc là đã ngủ say rồi. Than củi trong chậu đang cháy, từng ngọn lửa hồng dần biến thành tro tàn. Dầu trong đèn cũng không còn nhiều, ánh sáng leo lét, yếu ớt. Lâm Lang gỡ cây trâm trên tóc xuống, gạt bấc đèn, nghe gió thổi lạnh căm ngoài cửa sổ, ngày càng mạnh. Nàng ngủ không sâu, giữa lúc nữa mơ nữa tỉnh, tiếng gió như ở ngay bên tai, khiến nàng thổn thức cả đêm.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện