Review Truyện Tịch Mịch
Tên khác: Tịch mịch không đình xuân dục vãn
Tác giả: Phỉ Ngã Tư Tồn
Thể loại: Cổ đại, Thanh triều, cung đấu, ngược tâm, SE
Độ dài: 46 chương+ 1 NT
Tình trạng: Hoàn edit - đã xb và được chuyển thể thành phim.
__________
Trên đời này...
Có một mối tình đẹp mang tên Lâm lang và Huyền Diệp.
Có một mối tình khắc khoải mang tên Khang Hi và Lương Phi.
Có một mối tình lặng lẽ mang tên “Tịch Mịch”…
***
Lâm Lang là con gái của tội thần, từ nhỏ đã lớn lên ở nhà ngoại - phủ đệ đại nhân Nạp Lan Minh Châu, cùng với biểu ca Dung Nhược là thanh mai trúc mã. Thế nhưng, vì hoàn cảnh đưa đẩy mà Lâm Lang phải vào cung làm cung nữ Tứ Chấp Khố, họ phải chia xa, mỗi lần gặp nhau đều ngoảnh mặt vờ như không quen biết dù trong lòng lạnh giá đến thế nào.
Sau một lần đi săn, cơ duyên đã giúp Lâm Lang trở thành cung nữ bên cạnh hoàng đế Huyền Diệp. Thời gian trôi qua, Huyền Diệp bắt đầu có tình cảm với một Lâm Lang thông minh, tài giỏi. Hắn giúp nàng đổi trắng thay đen vụ mất nhẫn ngọc, dạy nàng viết tên húy của mình. Còn nàng, dường như cũng đã bắt đầu rung động vì những sự quan tâm, chăm sóc hắn dành cho mình.
Huyền Diệp đã từng nói:
“Nàng nói nàng không hề biết tuổi thơ vô lo vô nghĩ là như thế nào, vậy thì ta sẽ cho nàng một tương lai vô lo vô nghĩ, ta hy vọng nàng mãi mãi hạnh phúc, quên đi tất cả mọi chuyện không vui trong quá khứ..”
Hắn cũng từng kiên định:
“Trên thế gian này nàng không phải sợ gì cả, tất cả trẫm đều gánh vác thay nàng.”
Tình yêu của bậc đế vương là một điều quá đỗi xa xỉ, nhưng hắn dành hết cho Lâm Lang. Hắn yêu nàng điên cuồng, yêu đến cố chấp. Vì yêu nên cho dù biết mọi sự thật, hắn cũng không thể buông bỏ, chỉ có thể đè nén trong lòng.
Thế nhưng hắn là ai kia chứ? Là hoàng đế của một nước với bao nhiêu trách nhiệm trên vai cùng hậu cung tam cung lục viện. Vậy nên, cho dù hắn có yêu thích nàng đến đâu, hắn vẫn phải lật bài của các phi tần khác. Hắn không thể cho nàng một danh phận thực sự, thậm chí cũng chẳng thể bảo vệ cho nàng chu toàn khỏi những âm mưu tranh đấu nơi hậu cung.
Đường đường là bậc cửu ngũ chí tôn, có trong tay cả thiên hạ, thế nhưng hắn lại không thể có được nàng trọn vẹn, không thể bộc phát nỗi thống khổ đau đớn, lại càng không thể rơi lệ. Tình yêu của Huyền Diệp dành cho Lâm Lang là một tình yêu bảo vệ. Hắn sủng ái Họa Châu, Đông Quý Phi, chiều chuộng ở bên Nghi phi vì "nhìn nàng mà thành nàng ấy".
Tuy vậy, tận sâu trong đáy lòng hoàng đế, mãi mãi chỉ có một bóng hình người con gái. Hắn yêu nàng đến thế, càng ngày càng yêu mà cũng có lẽ đã yêu ngay từ khi thấy nàng hát bên ánh trăng. Vì nàng, đấng quân vương ấy đã bất chấp quỳ xuống trước mặt thái hậu mà khắc khoải cầu xin:
“Nàng là tính mạng của Huyền Diệp, Hoàng tổ mẫu tuyệt đối không thể lấy đi cái mạng này của tôn nhi được”
Không chỉ là tính mạng, nàng còn là chấp niệm cả đời hắn không thể buông tay.
"Nhiều người như vậy, nàng không phải đẹp nhất, cũng không phải giỏi nhất, thậm chí nàng chưa từng chân thành với con, thậm chí nàng tính kế với con, nhưng hoàng tổ mẫu à, tôn nhi cũng chẳng còn cách nào..."
Thân là đế vương nhưng lại “Chẳng còn cách nào”. Tình yêu với nàng là sự bất lực, là hố sâu vạn trượng cứ vùi mãi trái tim hắn. Nàng không đặc biệt nhưng lại là tất cả tâm can của Huyền Diệp.
Hắn mặc cảm trước tình cảm nàng dành cho Dung Nhược, sợ hãi trước mối tình đầu ấy.
Nhưng cho dù có yêu nàng đến nhường nào thì cũng vì hai chữ "hoàng đế" nên hắn không thể tùy tiện vì một nữ tử mà làm ra những chuyện hoang đường hết lần này đến lần khác được.
Cuộc đời đế vương đã mãi mặc định với con đường “Tịch Mịch”.
Không có nàng hắn vẫn phải nạp phi tần, sinh con đẻ cái nối tiếp một vòng tuần hoàn. Nhưng có ai hiểu được, vị đế vương ấy đã mãi đóng cửa trái tim vì bóng hình của một người con gái.
“Chỉ có nàng, mười năm nay đều là nàng, cả đời này chỉ sợ cũng là nàng.”
Thật tiếc thay cho một đoạn tình duyên chưa kịp nở rộ đã phải lặng lẽ úa tàn.
''Tịch mịch không đình xuân dục vãn
Hoa lê mãn địa bất khai môn.''
Cuộc đời này còn dài đến vậy, thế nhưng đã kết thúc rồi...
****
Khác với “Đông Cung” hay “Trăng lạnh như sương” đều là những cuộc tử biệt thì "Tịch Mịch" lại là một cuộc sinh li đầy day dứt. Sống để mà gì khi "ta đây nàng đấy", mà không thể bên nhau, khi cách biệt một bức tường mà như xa xôi vạn dặm.
Đọc “Tịch Mịch” xong trong tôi thực sự không có gì ngoài trống rỗng. Không bi không lụy, chỉ có một cái gì đó cứ mãi lặng lẽ nuối tiếc trong lòng. Tình yêu của vị đế vương ấy cao cả mà cũng tịch mịch biết bao. Tình yêu ấy dường như đã lay động biết bao trái tim, tạo ra cho người đọc một cái nhìn sâu sắc hơn về một vị vua nổi tiếng đa tình bậc nhất trong lịch sử.
“Tịch Mịch” thực sự là một câu chuyện rất xuất sắc đáng đọc. Từng hơi thở đều nhuốm đậm màu sắc triều Thanh, tái hiện cho ta một bức tranh sinh động, từng cảm giác cũng được miêu tả hết sức tinh tế.
Đây tựa như một giấc mơ, mà khi tỉnh dậy ai cũng ám ảnh bởi nó.
Người ta vẫn nói: Tình đẹp khi tình còn dang dở. Nhưng một mối tình dở dang thường kéo theo bao nhiêu tiếc nuối, đau buồn. Và “Tịch Mịch” chính là một mối nhân duyên dang dở đầy hối tiếc như vậy. Hy vọng đây sẽ là một sự lựa chọn hoàn hảo cho những ai yêu thích thể loại này.
Bình luận truyện