Lâm Lang đáp
“vâng” rồi lui xuống. Đông Quý phi lấy lại tinh thần rồi nói: “Sự tình
đúng như lời Hoàng thượng, đã có phát hiện mới. Cung nữ đã nhận tội,
khai là do Đoan Tần sai bảo nàng ta đổ tội cho Ninh Quý nhân. Mấy vật
yểm bùa đó cũng là Đoan Tần sai người mang vào cung để làm chứng cứ giả. Thần thiếp đã cho người giam hết thái giám, cung nữ lén chuyền đồ yểm
bùa vào cung rồi. Bọn họ đều đã nhận tội. Thần thiếp sợ xảy ra rắc rối
khác nên phái hai ma ma đến chỗ Đoan Tần. Phải xử lý thế nào xin Hoàng
thượng quyết đinh.”
Hoàng đế im lặng hồi lâu. Đông Qúy phi thấy
đầu lông mày y hơi nhíu lại, trên mặt có chút mệt mỏi cùng uể oải. Nàng
vào cung từ năm mười bốn tuổi, ở bên Hoàng đế nhiều năm như vậy nhưng
rất ít khi thấy y có vẻ mệt mỏi như thế này, trong lòng mờ mịt không
biết phải làm sao. Giọng Hoàng đế vẫn bình thản: “Xét hỏi. Nhất định
phải tra cho rõ ràng. Nàng sai người đi thẩm vấn Đoan Tần. Trẫm bạc đãi
nàng ta chỗ nào mà khiến nàng ta có hành động đại nghịch bất đạo như
vậy? Nàng lui đi, trẫm mệt rồi.”
Lâm Lang bê khay trà lên, Đông
Quý phi đã lui xuống rồi. Hoàng đế dựa người trên tràng kỷ, mắt nhìn
chằm chằm vào bản tấu. Mực đỏ trên đầu chiếc bút lông nhỏ trên gác bút
đã dần khô. Nàng gọi khẽ: “Hoàng thượng!”
Hoàng đế duỗi tay nắm
tay nàng, khẽ thở dài: “Các nàng ấy cả ngày tính kể, tính làm sao được
vinh hoa, sủng ái, tính kế với ta, tính kế với người khác. Cung này
chẳng có một ngày thanh tịnh.”
Nàng nửa quỳ nửa ngồi ở bậc đế
chân, nói nhỏ: “Đó là vì các nàng ấy đều coi trọng Hoàng thượng, trong
lòng nhớ nhung Hoàng thượng nên mới phải tính kế với người ta.”
Hoàng đế “ừ” một tiếng, hỏi: “Vậy còn nàng, nếu nàng coi trọng trẫm, trong
lòng nhớ nhung trẫm, vậy nàng cũng sẽ tính kế với trẫm sao?”
Nàng chợt thấy trong lòng lạnh lẽo. Ánh mắt y lành lạnh, chăm chú nhìn nàng. Đôi mắt đen, sâu như không thấy đáy. Tim nàng đập thình thịch, thốt lên theo bản năng: “Lâm Lang không dám!”
Hoàng đế rời ánh mắt, vươn cánh tay ôm lấy nàng, thì thầm: “Trẫm tin nàng sẽ không tính kế với trẫm. Trẫm tin nàng.”
Đáy lòng nàng có một nỗi đau đớn không nói nên lời. Tay Hoàng đế lạnh dần,
hơi thở nhẹ nhàng mà thưa thớt phả vào tóc nàng. Tóc nàng đen nhánh mà
dày, vài sợi bị rối, buông lơi bên tai. Nàng nhớ lại lúc nàng còn nhỏ,
ma ma chải đầu cho nàng, trong lúc vô ý thì nói rằng: “Tóc đứa bé này
sao lại mảnh thế?” Sau này mới nghe người ta nói tóc mảnh là người không có nhiều phúc, thật là đúng. Đời này của nàng không có mấy phúc phận,
đến bây giờ, thân thể đã ở vực sâu vạn trượng, ngẩng đầu lên không có
lấy một đường sống, tiến thoái lưỡng nan. Chỉ có thể đi bước nào tính
bước đó. Trong lòng nàng thê lương, chẳng buồn ngẩng đầu lên nữa, bậc đế chân từ gỗ từ đàn vốn là chất gỗ rất chắc, nàng quỳ ở đó chẳng nhúc
nhích. Chân co lại lâu nên thấy lâm râm tê dại. Hoàng đế cũng không cử
động. Chiếc túi nhỏ y thắt bên thắt lưng màu vàng đang buông thõng xuống mép tràng kỷ, đồ vật của Hoàng đế được thêu hoa văn rồng, hàng ngàn
hàng vạn mũi kim tạo thành nên hình ảnh dữ tợn mà sống động. Không biết
vì sao nàng thấy có chút buồn bã, giống như đánh mất một thứ gì rất quan trọng nhưng lại không nhớ ra là mất gì, trong lòng là một sự khổ đau,
trống trải.
Thái hoàng thái hậu ngủ trưa dậy thì Hoàng đế đã tới
Hoằng Đức điện. Sau khi ngủ dậy thì truyền trà bánh lên. Lâm Lang hầu hạ người dùng trà theo thường lệ. Thái hoàng thái hậu nói chuyện trà bánh
một hồi, lại nói thêm vài chuyện khác, sau đó chợt hỏi: “Lâm Lang,
chuyện yểm bùa lần này con nghĩ thế nào?”
Lâm Lang có chút kinh ngạc, vội trả lời: “Thân phận Lâm Lang thấp kém, không dám bàn chuyện lục cung.”
Thái hoàng thái hậu cười mỉm, nói: “Về thân phận của con ta đã nói với Hoàng thượng từ lâu. Vốn định phong con lên quý nhân vào Tết Vạn thọ, ai dè
con lại ốm suốt. Mai này chọn một ngày đẹp, báo bên Nội vụ phủ ghi lại.”
Lâm Lang thấy Thái hoàng thái hậu hiểu lầm thì càng sợ hãi, nói: “Thái
hoàng thái hậu, Lâm Lang không hề có ý này! Thái hoàng thái hậu và Hoàng thượng đối xử với Lâm Lang rất tốt, Lâm Lang đều hiểu, Lâm Lang không
dám cầu những thứ khác.”
Thái hoàng thái hậu đáp: “Con ngoan, ta
biết con không để ý những cái hư danh chức vị đó, nhưng người ta lại coi trọng mấy thứ này. Chúng ta không thể để họ xem thường con được. Hoàng
đế là vua của một nước, trong lục cung, người muốn cất nhắc ai thì sẽ
cất nhắc người đó. Thiên tử Đại Thanh chúng ta thích một người trong
lòng chẳng lẽ lại phải lén lút sao?”
Trong lòng Lâm Lang một mảng hỗn loạn. Thái hoàng thái hậu nhìn nàng, cười, khóe mắt lờ mờ có nếp
nhăn thể hiện sự thay đổi của năm tháng, nhưng đôi mắt người vẫn chưa hề già, ánh mắt dậy sóng như hồ nước sâu ngàn thước, dường như có thể nhìn thấu tận đáy lòng người ta. Nàng cảm thấy sợ hãi, cố gắng bình tĩnh
lại, cười đáp: “Tạ ân điển của Thái hoàng thái hậu. Lâm Lang biết người
vẫn luôn thương Lâm Lang, chỉ là Lâm Lang xuất thân thấp hèn, Hoàng
thượng chiếu cố tới Lâm Lang như vậy đã là phúc lớn không ngờ của Lâm
Lang rồi. Thái hoàng thái hậu lại ban thưởng ân điển như thế thì Lâm
Lang thật sự không dám nhận. Xin Thái hoàng thái hậu thương cảm!”
Thái hoàng thái hậu cười với Tô Mạt Nhĩ. “Ngươi xem đứa trẻ này đi, địa vị
quý nhân người ta có muốn cũng chẳng được, thế mà có mình nó lại như
tránh không kịp.” Người lại quay sang nói với Lâm Lang: “Hôm trước con
làm chè hoa gì ấy nhỉ, bây giờ ta rất muốn ăn.”
Lâm Lang đáp: “Không biết chè mà Thái hoàng thái hậu nhắc tới có phải là chè chưng sương thược dược?”
Thái hoàng thái hậu gật đầu. “Đúng là nó.”
Lâm Lang mỉm cười. “Vậy con sẽ đi chuẩn bị cho người ngay.” Nàng cúi chào rồi mới lui ra ngoài.
Thái hoàng thái hậu chăm chú nhìn theo dáng đi uyển chuyển của nàng. Sau đó
người thu lại ánh mắt, nụ cười trên mặt dần dần biến mất, nói chậm rãi
với Tô Mạt Nhĩ: “Ít ra nó vẫn còn hiểu chuyện.” Tô Mạt Nhĩ im lặng không đáp lời. Thái hoàng thái hậu lại thở dài một hơi. “Ngươi còn nhớ không, năm đó Phúc Lâm muốn phế truất Hoàng hậu, lập Đổng Ngạc thị lên làm
hậu, câu Đổng Ngạc đã nói là gì?”
Tô Mạt Nhĩ đáp: “Tất nhiên nô
tỳ còn nhớ. Năm đó người từng nói rằng có thể mở miệng nói ra câu đó
đúng là một người thông minh, nhanh nhẹn. Tiên đế muốn lập Đổng Ngạc
Hoàng Qúy phi lên làm hậu, Hoàng Qúy phi đã đáp: “Hoàng thượng muốn đặt
thiếp lên than đó sao?””
Thái hoàng thái hậu khẽ cười. “Chúng nó
tính toán đủ cách, đâu biết rằng trong hậu cung này, tất cả sủng ái đều
rơi vào một người. Thật ra cũng tốt nếu so với việc bị thương trên đống
lửa cháy hừng hực. Địa vị càng cao thì người ghen ghét càng nhiều, tất
sẽ dẫn tới tai họa.” Ngừng một lát, người nói tiếp: “Hoàng đế biết rõ
điều này nên mới dùng kế “gắp lửa bỏ tay người”. Đưa Ninh Quý nhân lên
vị trí cao vời vợi kia, khiến người ta tập trung hết vào nó.”
Tô Mạt Nhĩ nói: “Hoàng thượng sáng suốt hơn người.”
Thái hoàng thái hậu lại thở dài, lạnh nhạt nói: “Sáng suốt cái nỗi gì? Đã
phải dùng tới chiêu thức của đế vương dùng điều khiển quần thần để đối
phó với hậu cung, thật là đáng thương, đáng giận.”
Tô Mạt Nhĩ im lặng môt lúc lâu
sau, sau đó mới cất giọng: “Hoàng thượng chỉ là bất đắc dĩ nên mới phải dùng tới hạ sách này.”
Thái hoàng thái hậu nói: “Dạy bảo chúng nó một chút cũng tốt, cho chúng nó
đỡ cho là mình thông minh, tránh cho lục cung lộn xộn.” Vẻ mặt người
hiện lên vẻ buồn bã. “Hiện giờ điều ta lo lắng chính là Huyền Diệp quá
si mê rồi. Có lần ta thấu, rõ ràng nó nhận ra Lâm Lang giả vờ thuận theo hắn, thế mà lại cứ điềm nhiên giả vờ như không hay biết gì. Bây giờ nó
cứ lừa chính bản thân như vậy, có thể thấy đã ép mình tới bước nào.”
Tô Mạt Nhĩ đáp nhỏ: “Vị Vệ chủ nhân này đã không muốn chức vị, cũng không cần vinh hoa, sủng ái, nàng ta việc gì phải khổ vậy?”
Thái hoàng thái hậu nói: “Ta thấy chắc chắn có gì đó mà chúng ta không biết. Nhưng mà theo ta, nó như vậy giống như muốn tự bảo vệ mình. Trong cung
này, nếu muốn đứng vững cũng chẳng dễ dàng gì, ngươi không đụng tới
người ta thì người ta cũng tìm ngươi gây chuyện. Nhất là Hoàng thượng
lại không bỏ được nó, nó biết không tránh được những mưu đồ dù ngấm ngầm hay công khai, cho nên mới muốn tự bảo vệ mình.” Người lại thở dài một
hơi. “Tuy cũng chẳng phải chuyện gì xấu, nhưng sớm muộn gì thì đứa tôn
nhi si tình này của ta cũng sẽ hiểu ra thôi. Đến lúc đó mà nó không lừa
được chính mình nữa thì không biết còn ra cái dạng gì.”
Tô Mạt
Nhĩ hiểu rõ ý của Thái hoàng thái hậu, vội nói: “Xưa nay Hoàng thượng
luôn quyết đoán, nhất định sẽ không u mê, không chịu tỉnh ngộ giống tiên đế.”
Thái hoàng thái hậu chơt khẽ cười. “Ta biết nó sẽ không
giống Phúc Lâm.” Sau lưng người, nắng xuân tươi đẹp chiếu qua khung cửa
sổ vào chiếc áo gấm màu xanh ngọc có hoa văn chữ phúc, thọ, thêu hình
cây tùng, chim hạc, những sợi kim tuyến trên áo lấp lánh chói mắt. Thái
hoàng thái hậu nhìn những tia sáng lấp lánh đó, thong thả duỗi tay vuốt
tua rua trên vạt áo trước: “Chúng ta cũng không thể để nó giống Phúc
Lâm.”
Gần đây, sau khi nghe xong bài giảng thì Hoàng đế đều tới
Từ Ninh cung cùng Thái hoàng thái hậu ăn uống, xong mới quay về Càn
Thanh cung. Hôm nay mãi chưa thấy tới, Thái hoàng thái hậu lo lắng nên
phái người đi hỏi. Một lúc lâu sau người hầu mới trở về, bẩm: “Hoàng
thượng đi gặp Đoan chủ nhân ạ!”
Thái hoàng thái hậu “ồ” một
tiếng, như có chút bùi ngùi xúc động. “Một ngày làm phu thê, nghìn năm
ân nghĩa, đi gặp nó cũng là chuyện nên làm.” Ngươi hơi giơ tay lên, Lâm
Lang vội dâng trà tới. Ánh tà dương lặng lẽ bên ngoài cửa sổ chiếu vào
sâu trong cung điện rộng lớn. Càng vào sâu, ánh sáng càng ảm đạm. Hoàng
hôn từ từ bao phủ bốn bề. Cung điện phía xa như ẩn trong làn sương khói. Sắc trời ngày một tối. Hơi ấm mỏng manh như không còn, hơi lạnh dần
dâng lên như tiết mù thu. Lâm Lang nhớ đến một câu thơ: “Gió đông vào
đêm lạnh hơn mùa thu”, thì ra lời của người xưa, quả nhiên luôn đúng.
Thật ra Hoàng đế cũng không muốn đi gặp Đoan Tần chỉ là Đông Quý phi đích
thân đến gặp y, nói rằng: “Đến giờ Đoan Tần vẫn không chịu nhận tội,
ngày nào cũng gào khóc kêu oan. Thần thiếp sai người đi hỏi thì nàng ấy
chẳng nói gì, chỉ bảo muốn phúc thẩm trước Hoàng thượng nên thần thiếp
mới đến xin Hoàng thượng quyết định.”
Hoàng đế vốn rất ghét hành
động ác độc của Đoan Tần, nghe Đông Quý phi nói vậy, lại nghĩ hay là có
điều gì oan uổng thật, cuối cung vẫn đi thăm.
Đoan Tần ở Hàm Phúc cung, có hai vị ma ma thạo việc làm bạn, đồng thời giam lỏng. Ngự giá
tới, tự có người truyền đến Hàm Phúc cung từ lâu. Đoan Tần đang trông
mòn con mắt, trong lòng nôn nóng như có lửa đốt. Ánh hoàng hôn ngập tràn trong viện, tia nắng màu vàng kim chiếu vào bức tường bình phong lưu ly khiến nó tỏa ra tia sáng chói mắt. Nàng ta đứng trước cửa sổ ngóng chờ
một lúc mới nghe thái giám Kính Sự phòng vỗ tay “bốp bốp”. Cung nữ, thái giám bên ngoài đã quỳ xuống hết, nàng ta cuống quýt bước xuống bậc
thềm. Hai vị ma ma kia tất nhiên theo sát nàng ta từng bước. Hoàng đế
thong thả bước tới, Đoan Tần cố gắng hành lễ theo quy củ. “Thần thiếp
thỉnh an Hoàng thượng!” Mới nói được hai chữ “thần thiếp” thì giọng nói
đã đan xen tiếng nức nở. Hoàng đế vào điện rồi ngồi xuống, nàng ta đến
quỳ trước tràng kỷ, nước mắt không ngừng rơi. Hoàng đế cho rằng nàng ta
sẽ gào khóc nức nở hoặc dây dưa phiền phức, không ngờ nàng ta chỉ ôm
mặt, lặng lẽ khóc. Y hờ hững nói: “Trẫm đến rồi, nàng có chỗ nào oan ức
thì cứ nói, không cần phải làm bộ làm tịch như vậy.”
Đoan Tần vừa khóc vừa nói: “Việc đã tới nước này, thần thiếp cũng hết đường biện
bạch, nhưng thần thiếp dù có hồ đồ thế nào cũng không dám yểm bùa Hoàng
thượng.”
Hoàng đế chán nản, nói: “Mấy cung nữ, thái giám đều nhận tội rồi, nàng cũng không cần nói gì nữa. Trẫm nghĩ đến tình cảm lâu nay nên sẽ không truy cứu đến người nhà của nàng.”
Đoan Tần sợ hãi,
mặt mày trẵng bệch, quỳ ở đó mà cả người run rẩy. “Hoàng thượng, thật sự thần thiếp bị oan. Đồ yểm bùa đó là thần thiếp nhất thời bị ma quỷ xúi
giục nên mới sai người đưa vào cung, nhưng tám chữ ngày sinh của Hoàng
thượng… Tám chữ trên người gỗ đó không phải do thần thiếp viết. Không,
không, ban đầu trên người gỗ đó thần thiếp viết ngày sinh tháng đẻ của
Nghi Tần. Thần thiếp nhất thời hồ đồ, chỉ nghĩ muốn giá họa cho Ninh Quý nhân, mong Hoàng thượng tức giận mà không để ý tới nàng ta nữa. Nhưng
mà thần thiếp đúng là bị người ta hại. Hoàng thượng, thần thiếp dù tan
xương nát thịt cũng không thể nào đi nguyền rủa Hoàng thượng.”