Bỗng nhiên cô kích động muốn chạy chốn, trên thực tế cô đã làm như thế,
nhưng mà lại chạy không thoát cánh tay mạnh mẽ của anh. Đợi khi lấy lại
tinh thần cô đã bị anh đè trên sô pha, mùi vị hơi thở nam tính đã tràn
ngập trong miệng trong mũi.
Không phải lần đầu bọn họ hôn môi,
nhưng mà mỗi lần, cô đều cảm giác giống như bản thân bị anh hòa tan. Như bây giờ, anh hôn lúc thì dịu dàng lúc thì nóng bỏng, giống như một cây
đuốc, đốt cháy cô.
Cô không tự chủ được phát ra iếng rên rỉ, ăn
khớp với anh. Nụ hôn của anh dần dần từ cổ chuyển rời đến xương quai
xanh, bàn tay ấm nóng mơn trớn mềm mại chạy đến giữa hai chân.
Dưới tình huống ngày càng mãnh liệt, đột nhiên ở cửa truyền đến tiếng vang.
Tiếng cửa làm thức tỉnh hai người đang say đắm, Tiêu Tiệp vội vàng đẩy người
trước mặt, cuống quýt sửa sang quần áo của mình, bọn họ vậy mà ở trong
phòng khách thiếu chút nữa. . . . . . Mặt cô càng thêm đỏ.
Tịch
Âu Minh bị đẩy ra ánh mắt nặng nề, vừa định nổi giận với người phía
trước, nhưng lúc này lại thấy một người không nên xuất hiện, đôi mắt hơi nheo lại.
Tiêu Tiệp sửa sang quần áo của mình xong, khẳng định
không có chỗ nào sơ suất, cuối cùng mới ngẩng đầu nhìn về phía người
ngoài cửa.
Mặc dù cô mới vừa gả tới không lâu, nhưng mà đối với
người bên cạnh chồng mình, ít nhiều cô hiểu biết một chút. Nhưng mà lúc
này cô gái đứng ở cửa nhà bọn họ, là khuôn mặt cô chưa từng thấy, còn là một gương mặt xa lạ xinh đẹptinh khiết như trẻ nhỏ.
“Minh, người này là?” Tiêu Tiệp tò mò hỏi.
Từ khi lần nào đó ở trên giường hai người lên cao trào thì cô thuận miệng
gọi tên thân mật, liền bị anh nhớ, còn ra lệnh sau này cô cũng phải gọi
anh như thế, hoặc ông xã cũng được. Khi đó bộ dạng anh lười biếng, vẻ
mặt thỏa mãn nhìn cô, cho rằng da mặt cô mỏng, chắc chắn sẽ chọn tên
trước.
Tịch Âu Minh bình tĩnh sửa sang cà vạt một chút, không nói gì nhìn mắt Tiểu Nam.
Tiểu Nam giật mình, anh biết ý tứ ánh mắt này của tổng giám đốc, vừa trách
cứ anh không cản người lại, vừa bảo anh phải giải thích rõ ràng cho tốt.
Trong đầu nhanh chóng chuyển động, cười giải thích với Tiêu Tiệp:“Đây là thư
ký mới, tốt nghiệp khoa chính quy, tên Kiều Đại Tâm, tới đưa một ít tài
liệu cho tổng giám đốc.”
“Ừ, biết rồi.” Tịch Âu Minh vung tay,
giọng điệu không nặng không nhẹ, hai người kia liền lui ra ngoài. Lại
nhìn vẻ mặt như thường của Tiêu Tiệp, thở dài than phiền.
“Người
này làm việc bất lợi, thật suy nghĩ có phải nên đuổi việc bọn
họ hay
không, chuyện gì cũng mang đến chỗ anh, thuê bọn họ làm cái gì.”
“Người ta làm việc cũng không dễ dàng, anh làm tổng giám đốc, cũng đừng quá
bắt bẻ. Đã đến lúc rồi, nhanh đi làm đi, đừng để họ chờ quá lâu.”
Cô nói người ta, là chỉ Tiểu Nam ở trước mặt, cùng toàn bộ ban quản lý.
Trước khi đi Tịch Âu Minh lại dùng đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm cô, cô vẫn
bộ dạng bình tĩnh như trước, chu đáo chỉnh cà vạt của anh cho tốt, giống như vừa rồi không xảy ra điều gì, đáy lòng xuất hiện một cảm giác khó
chịu.
Đưa mắt nhìn theo bóng xe rời đi, khóe miệng vốn đang cười nhạt trầm xuống, trong mắt cũng không còn ý cười.
Cô là người hiểu biết, bên trong nhà quyền thế, nơi nào lại có tình cảm
ngây thơ sạch sẽ. Con cháu nhà giàu nào không có mấy người tri kỷ ở bên
ngoài, anh đối xử với cô đã coi như là tốt rồi.
Kể từ sau khi gả
vào Tịch gia, cô thường nhắc nhở bản thân phải lạnh nhạt, không tranh
giành thứ không thuộc về mình. Nhưng mà chuyện ban nãy, cô lại hiểu được bản thân mình không làm được tự nhiên bình thản giống như trong tưởng
tượng.
Trong văn phòng tổng giám đốc tập đoàn Tịch Âu bay lên mùi hương trà, một đôi bàn tay trắng nõn thon thon bưng một ly trà xuất
hiện trước mặt Tịch Âu Minh. Trà nóng bốc hơi sương, sương mù lượn lờ
bên trong, gương mặt Tịch Âu Minh càng phát ra suy nghĩ không ngừng.
Kiều Đại Tâm lộ ra nụ cười ngượng ngùng mà ngọt ngào:“Anh Tịch, uống lúc còn nóng đi, trà nguội sẽ mất đi mùi vị vốn có.”
Tịch Âu Minh bình thản nhìn người trước mặt, cảm thấy cô có một làn da hết
sức trắng nuột nhẵn nhụi, với lại tuổi trẻ căng tràn. Đáy mắt bất giác
hiện lên hình ảnh một người, người nọ cũng có màu da tinh tế như thế, nụ cười hồn nhiên, tình cảm hồn nhiên, kỷ niệm hồn nhiên.