Nhưng trong nháy mắt trong đầu lại hiện ra một bóng dáng khác, làn da của cô
chẳng những trơn mà còn mịn màng, nếu mềm mại dịu dàng chạm tới, vĩnh
viễn làm cho người ta muốn ngừng mà không được. Người nọ có đôi mắt linh động, giống như chỉ chớp mắt có thể nảy ra mọt chủ ý, cực kỳ thông
minh.
“Anh Tịch?” Kiều Đại Tâm vui vẻ gọi.
Tịch Âu Minh
bình tĩnh lấy lại tinh thần, nhận trà lại để trên bàn , lạnh nhạt nói:
”Cám ơn.” Xoay người ngồi vào ghế tổng giám đốc nói: “Làm sao về nước
cũng không báo cho anh một tiếng?”
Kiều Đại Tâm thẹn thùng nói:
”Em muốn cho anh bất ngờ, anh Tịch sẽ không trách em chứ?” Lời tuy nói
như vậy, nhưng sắc mặt lại không chút nào khẩn trương, lo lắng.
Cuối cùng Tịch Âu Minh cười nói: “Làm sao có thể, lấy được bằng tốt nghiệp chưa?”
“Lấy được rồi, đã có đầy đủ tư cách để làm thư ký!” Kiều Đại Tâm thấy Tịch
Âu Minh nở nụ cười, trong lòng biết anh không nỡ trách mình, nghịch ngợm nói.
“Ừ, để Tiểu Nam sắp xếp cho em, trước theo bên cạnh Khải
Địch cho tốt, tích lũy nhiều kinh nghiệm, sau này sẽ là một thư ký xuất
sắc.” Tịch Âu Minh nói.
Khải Địch là thư ký tổng giám đốc, cô gái hơn ba mươi tuổi khôn khéo có năng lực.
Đáy lòng Kiều Đại Tâm trầm xuống, không nhịn được nói: “Không phải đi theo bên cạnh anh sao?”
Tịch Âu Minh xem tài liệu, không ngẩng đầu nói: “Hiện tại em chưa đủ kinh
nghiệm, làm việc bên cạnh anh là chuyện rất mệt mỏi, bây giờ việc quan
trọng nhất là học thêm chút, có ích cho sau này.”
“Vậy sau này em có thể thường thấy anh sao?” Kiều Đại Tâm lo lắng nói.
“Sao? Là chỉ trong công ty hay nhà anh?” Cuối cùng Tịch Âu Minh cũng ngẩng
đầu lên, mặc dù khóe miệng đang cười, nhưng nụ cười kia lại không ở
trong đáy mắt.
Rốt cục Kiều Đại Tâm luống cuống: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi anh Tịch, hôm nay em đột ngột rồi, không nên đến nhà anh.”
“Đại Tâm, em nghe đây, ở trong công ty chúng ta là quan hệ cấp trên cấp
dưới; ở bên ngoài, anh hi vọng chúng ta là bạn bè, chỉ thế thôi, hiểu
không?”
Rốt cục Kiều Đại Tâm cúi đầu, đồng ý nói: “Em hiểu.”
Buổi tối khi về đến nhà, không thấy cô ở phòng khách, bình thường cô đều
ngồi ở
phòng khách xem ti vi chờ anh về ăn cơm. Hỏi người giúp việc, lại nói cô ở trong phòng bếp.
Trong phòng bếp, cô đưa lưng về phía
anh đang rán thứ gì đó. Cô mặc một chiếc váy màu trắng, làm lộ rõ dáng
người. Từ khi hai người kết hôn đến nay anh luôn cảm thấy bất luận cô
mặc cái gì cũng đẹp, có khi chỉ là mặc áo sơ mi của anh, cũng đủ làm anh say mê đến điên đảo thần hồn.
Từ từ đến gần có thể ngửi thấy mùi hương thơm ngát trên người cô, cô không thích nước hoa thơm nức, cũng
không thích trang điểm, tất cả trên người cô đều là thanh khiết tự
nhiên.
“Đang làm cái gì thơm như vậy?” Ôm cô từ phía sau lưng,
đôi môi mập mờ dán vào tai cô, mặc dù khen ngợi đồ cô rán, thế nhưng mũi lại ngửi trên người cô, nụ hôn chi chít từ tai lướt xuống đến chiếc cổ
thon dài.
Tiêu Tiệp hoảng sợ, quở mắng: “Tại sao trở về cũng
không có tiếng động, anh muốn hù chết em à?” Cổ bị anh làm cho ngứa, lại không nhịn được nói: “Em đang làm trứng ốp lếp đấy, mau ra khỏi nơi
này, coi chừng bị váng dầu bắn vào.”
“Em còn không sợ anh sợ cái gì, cái này làm cho anh sao?” Khuôn mặt xinh đẹp cọ ở bả vai cô như cũ, trầm giọng nói.
Tiêu Điệp cười nói: “Muốn học làm chút gì đó, nhưng mà phát hiện cái gì cũng đều khó làm, hình như cũng chỉ có trứng ốp lếp dễ nhất. Ô, đều tại anh! Xem, cháy rồi!”
Nói xong muốn vứt đi, lại bị anh cản lại.
“Vứt đi rất đáng tiếc, cái này là lần đầu tiên em làm cho anh, cũng không
thể lãng phí.” Nói xong không để ý đến sự ngăn cản của cô, vẫn mang
trứng cháy đến bàn cơm trong phòng khách , bắt đầu ăn ngon lành.