5.11.2021
Editor: Autumnnolove
---
Đường Nguyễn Nguyễn ngước mắt, liền nhìn thấy một lão phụ nhân đang vén rèm cửa, nhô đầu ra.
Bà ấy ước chừng ngoài năm mươi tuổi, trên người mặc áo váy màu tím đậm, tóc tuy rằng có chút hoa râm, nhưng lại cẩn thận tỉ mỉ quấn thành một búi tròn trên đỉnh đầu, bà nhìn lão nhân này, khóe mắt đều là ý cười.
Bà buông mành, ưu nhã bước đến trước quầy.
"A Xảo!". Lão đầu nhi lập tức thu hồi sắc mặt hung thần ác sát lúc nảy, trên mặt lại nhiều thêm ý tự trách: "Có phải vừa rồi thanh âm của ta quá lớn, làm phiền bà nghỉ ngơi hay không?"
Lật mặt cực nhanh, làm cho Đường Nguyễn Nguyễn nghẹn họng nhìn trân trối.
"Không có!". Lão phụ nhân được gọi là A Xảo cười duyên: "Tiểu cô nương này chọc ông tức giận?"
Bà ôn nhu cười, nhìn về phía Đường Nguyễn Nguyễn. Đường Nguyễn Nguyễn cũng tò mò nhìn bà. Bị gọi như vậy, nếu đặt trên người lão phụ nhân khác, chỉ sợ là đã hoảng sợ tới mức nổi da gà, nhưng ở trên người bà lại không có chút nào không ổn, nhìn qua chính là một lão bà bà từ ái thân thiết.
"Tiểu cô nương, ngươi tên là gì?". Lão bà bà cười hỏi.
"Đường Nguyễn Nguyễn". Nàng chớp chớp mắt, trên người lão bà bà này có loại khí chất làm cho người ta cảm thấy thật thoải mái.
"Một cương một nhu, một đắng một ngọt, rất tốt!". Lão bà bà giống như đang tự nói với chính mình.
Đường Nguyễn Nguyễn nghe được nhưng không hiểu, lão bà bà lại nói: "Tiểu cô nương, đừng sợ, mỗi người đều có một số mệnh, tới đâu hay tới đó, ngươi chỉ cần sống tốt mỗi ngày là được."
Bà chỉ chỉ lão nhân nói: "Đây là Hồ lão bản, nếu ngươi có yêu cầu gì, đều có thể tới Thanh Mộc Trai tìm ông ấy."
"Đa tạ, vậy bà bà là...phu nhân lão bản?". Đường Nguyễn Nguyễn thấp giọng hỏi.
"Ngươi hiểu lầm...". Lão bà bà che miệng cười, trên mặt lộ ra một chút thẹn thùng.
"Ôi, tiểu cô nương này, ánh mắt cũng thật sâu sắc!". Tâm tình Hồ lão bản đột nhiên chuyển biến tốt đẹp, trên mặt lộ ra ý cười: "Ngươi vừa mới nói muốn mua cái gì?"
Đường Nguyễn Nguyễn phục hồi tinh thần, nói: "Ta muốn mua kem sữa, còn có sữa đặc, sốt cà chua, bột ngũ vị hương..."
Hồ lão bản sảng khoái nói: "Ngươi chờ một lát!". Sau đó nhấc mành, đi vào bên trong.
Đường Nguyễn Nguyễn gật gật đầu, hỏi: "Bà bà, xưng hô với bà như thế nào?"
Lão bà bà ý vị thâm trường mà cười: "Ngươi có thể kêu ta Xảo bà bà, đương nhiên, cũng có thể kêu ta là NPC."
--Editor: Autumnnolove--
Nàng cũng không biết mình rời khỏi Thanh Mộc Trai thế nào, chỉ biết sau khi nàng mua được nguyên liệu nấu ăn đưa cho Thải Bình, liền yên lặng lên xe ngựa.
Bên tai nàng vẫn luôn văng vẳng lời dặn dò của Xảo bà bà lúc sắp chia tay: càng có nhiều người thích ăn thức ăn do ngươi làm, càng có nhiều cơ hội giữ được phủ Trấn Quốc tướng quân.
Ở thế giới này, có quá nhiều chuyện làm nàng nghĩ không thông. Thậm chí nam tử cùng nàng kết tóc kia, còn chưa từng nói một câu đàng hoàng với nàng.
--Editor: Autumnnolove--
Lúc nàng còn ngồi trong xe ngựa trên đường hồi phủ, Tần Tu Viễn đã về tới phủ Trấn Quốc tướng quân.
"Tướng quân, lão phu nhân mời ngài đến phòng bà một chuyến."
Tần Tu Viễn mới từ Cụ Phong Doanh trở về, liền thấy Ngô ma ma bên người Tần lão phu nhân đứng chờ.
"Mẫu thân tìm ta có chuyện gì?". Tần Tu Viễn một bên thả bước đến Mục Di Trai của Tần lão phu nhân, một bên hỏi.
Ngô ma ma trả lời: "Nô tỳ cũng không biết, hôm nay lão phu nhân trở về liền nói thân thể không thoải mái, vẫn luôn nằm ở trên giường."
Tần Tu Viễn nhíu nhíu mày, mẫu thân chỉ có thời điểm phụ thân qua đời xác thật bệnh nặng hết một đoạn thời gian, còn lại đều rất là khỏe mạnh, có khi nào ốm đau liệt giường đâu?
Hoặc là thời điểm giận dỗi với hắn...
Nghĩ như vậy, hắn liền bước nhanh hơn, vào Mục Di Trai.
Tần Tu Viễn chắp tay: "Thỉnh an mẫu thân!"
Tần lão phu nhân dựa người trên trường kỷ, trên đầu quấn một cái khăn, buồn bã nói: "Có cái gì an đâu mà thỉnh."
Tần Tu Viễn hồ nghi hỏi: "Mẫu thân đây là làm sao vậy?"
Tần lão phu nhân nói: "Ta đêm qua, mơ thấy phụ thân ngươi."
Tần Tu Viễn không lên tiếng, đợi bà nói tiếp.
Tần lão phu nhân thần sắc đau thương: "Hắn oán ta."
Bà liếc mắt nhìn Tần Tu Viễn một cái, thấy sắc mặt hắn không gợn sóng, Tần lão phu nhân liền lên giọng: "Hắn oán ta đó!"
"Mẫu thân có chuyện gì không bằng nói thẳng?". Khóe miệng Tần Tu Viễn khẽ co giật, mẫu thân hắn thật sự không có khiếu diễn kịch.
"Hắn oán ta không có chiếu cố ngươi thật tốt, thật vất vả mãn hạn tang kỳ, ngươi cưới tức phụ, nhưng đến bây giờ...cưới cùng không cưới có gì khác nhau?"
Bà lại trừng mắt nhìn Tần Tu Viễn,