5.11.2021
Editor: Autumnnolove
---
Minh Sương ngập ngừng một hồi: "Nô tỳ không biết...Nô tỳ đi...đi múc nước rửa nồi...". Dứt lời liền xách theo cái chậu vừa đi vừa chạy.
Bộ dáng cẩn thận dè dặt này của Minh Sương, hắn thấy nhiều tự nhiên cũng không trách, bất quá lần trước Minh Sương ở trước mặt nàng, giống như là rất vui vẻ?
Nhớ tới chén mì trộn mỡ heo cuối cùng kia, cư nhiên lại để dành cho Minh Sương, trong lòng hắn có loại cảm xúc mơ hồ không vui.
--Editor: Autumnnolove--
Tần Tu Viễn nâng gót, đi về phía cửa phòng bếp nhỏ.
Lúc này Đường Nguyễn Nguyễn đã vén cao tay áo, cánh tay tuyết trắng lộ ra bên ngoài, cổ tay nhanh nhẹn dùng sức nhào nắn cục bột. Nhào bột vốn rất lao lực, nàng nóng tới mức phải cởi luôn áo khoác ngoài, lúc này đang mặc hai kiện áo đơn. Nàng hơi khom lưng, vạt áo cũng theo động tác mà có chút tán loạn, cổ áo rộng mở, hắn đứng cách đó ước chừng mười bước chân, còn mơ hồ nhìn thấy nút thắt nhỏ nhỏ trên áo yếm màu đỏ của nàng.
Cái nút thắt đỏ chói, vừa dài vừa mảnh, giống như động tác nhào bột chỉ cần mạnh một chút là có thể đứt ra bất cứ lúc nào. Trời lạnh như vậy, Tần Tu Viễn lại cảm thấy máu trong người đang sôi trào, yết hầu không tự chủ nuốt nuốt một cái, ho nhẹ: "Khụ..."
Đường Nguyễn Nguyễn ngẩn ra, mắt hạnh nhướng lên, ngữ khí có chút ngoài ý muốn nói: "Tướng quân như thế nào lại tới đây?"
"Đây là phủ của bản tướng quân, ta không ở chỗ này, thì ở chỗ nào?". Tần Tu Viễn vừa mới ở chỗ Tần lão phu nhân nghe giáo huấn, lúc này lại bị đói, cho nên không có tức giận.
"Ừm, cũng phải!". Đường Nguyễn Nguyễn nghĩ nghĩ, cảm thấy quả thật mình không nên hỏi.
Đường Nguyễn Nguyễn lãnh đạm tiếp tục nhào bột, không hề để ý đến hắn, Tần Tu Viễn cũng chưa chịu đi ra ngoài.
Một lúc sau, Đường Nguyễn Nguyễn dừng động tác, hỏi: "Tướng quân tìm ta có việc gì sao?"
Tần Tu Viễn liếc nàng một cái: "Không có!"
Hắn cũng không biết mình lưu lại nơi này làm cái gì. Mẫu thân kêu hắn đến xem nàng, hiện giờ nhiệm vụ đã hoàn thành, lẽ ra có thể trở về báo cáo kết quả. Nhưng hắn nhìn thấy nàng nghiêm túc làm thức ăn như vậy, tự hồ cảm thấy có chút thú vị.
Nhìn thấy cổ tay mảnh khảnh của nàng đang chậm rãi nhào bột, nhào nửa ngày cũng chưa ra hồn, không khỏi có chút sốt ruột, liền nói: "Sức lực nàng yếu như vậy, muốn nhào đến ngày tháng năm nào?"
Đường Nguyễn Nguyễn không đáp lời hắn, nàng lẩm bẩm: "Ta cũng không gấp...". Nàng chính là người như vậy, có lúc giống như một cục bông, tùy ý người khác nắn bóp.
Tần Tu Viễn nhàn nhạt nói: "Tránh ra!"
Đường Nguyễn Nguyễn trừng lớn đôi mắt: "Tướng quân?"
Tần Tu Viễn đã rửa sạch tay nói: "Để ta!"
Đường Nguyễn Nguyễn nghe hắn nói xong, ngoan ngoãn lui qua một bên, trong lòng lại có chút hồ nghi.
Hắn định nhào bột?
"Mặc y phục lại cho đàng hoàng". Tần Tu Viễn đột nhiên không mặn không nhạt nói một một câu, hắn ngước mắt lên, lại loáng thoáng nhìn thấy dây áo yếm kiều diễm sau cổ nàng.
Đường Nguyễn Nguyễn có chút không hiểu, nhưng cũng làm theo.
Trên người hắn mặc kình trang* màu xanh nhạt, cửa tay áo được xắn lên cẩn thận, bắt đầu động tay, nhìn dễ dàng hơn so với nàng nhiều.
(*) - 劲装 : trang phục gọn nhẹ, dùng để tập võ hoặc chiến đấu.
Hắn bắt chước động tác của Đường Nguyễn Nguyễn, một tay giữ chặt cái chậu, một tay nhào bột. Tuy rằng là lần đầu tiên là việc này, nhưng cũng không làm khó người thông minh như hắn, hắn nhào tới nhào lui vài cái, liền lĩnh ngộ ra điểm cốt yếu, nhào đến cục bột phục phục thiếp thiếp thiếp*.
(*) - 服服帖帖: đâu vào đấy, ra hình ra dáng, ngoan ngoãn, nghe lời.
Đường Nguyễn Nguyễn giật mình nói: "Tướng quân thật có thiên phú nhào bột!"
Sắc mặt Tần Tu Viễn như cũ không có biểu tình gì, nhưng khóe môi lại có chút cong lên không dễ phát hiện.
Đường Nguyễn Nguyễn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Tần Tu Viễn cười, ngày thường hắn đều treo tấm bảng viết bốn chữ to "người sống chớ gần" lên mặt, thật đáng tiếc cho bộ dáng đẹp đẽ này.
Lúc này Đường Nguyễn Nguyễn đang đứng ở bên cạnh hắn, nàng trộm nhìn sườn mặt hơi nghiêng nghiêng của hắn, mắt phượng khẽ nheo lại, lúc nghiêm túc thật hấp dẫn người khác, sóng mũi cao thẳng, môi mỏng vô thức mím lại, nàng xem đến có chút xuất thần.
"Nàng không nhìn thấy ta đang đổ mồ hôi sao?". Tần Tu Viễn bất đắc dĩ mở miệng.
Đường Nguyễn Nguyễn chột dạ thu lại thần sắc, lúc này mới phát hiện hắn nhào bột đã lâu, trên trán chảy ra một tầng mồ hôi mỏng.
Đường Nguyễn Nguyễn khẽ nói: "Vậy...vậy đến lượt ta nhào vậy!"
Tần Tu Viễn dừng động tác, nhìn nàng một cái: "Nàng còn không biết lau mồ hôi cho ta sao?"
Đường Nguyễn Nguyễn nhìn thấy hắn là muốn chạy xa ba thước, làm gì có can đảm chạy tới giúp hắn lau mồ hôi? Nhưng lúc này hắn cũng nói tới như vậy, nàng chỉ có thể căng da đầu mà làm.
Nàng lấy ra một chiếc khăn tay bên người, tiến đến gần một chút, giơ tay, đem khăn tay nhẹ nhàng chấm chấm trên trán Tần Tu Viễn.
Tần Tu Viễn mơ hồ ngửi được mùi hương của nàng, không tự giác cúi đầu. Nhìn thấy cả khuôn mặt nàng đang chuyên chú, thật cẩn thận mà lâu khô mồ hôi trên trán hắn, lại tiến lên lau