--Dịch: Autumnnolove--
Đường Nguyễn Nguyễn giờ phút này lại không có thời gian mà ảo não, nàng đang tập trung tinh thần giúp Vương thị làm hồi sức tim phổi.
Ấn một lúc lâu, cái trán của nàng đã lấm tấm mồ hôi, nàng cũng không quan tâm bả vai đang đau đớn của mình, dùng toàn lực để duy trì nhịp độ cấp cứu tiêu chuẩn.
Mãi cho tới lúc Vương thị ho "khụ" lên một tiếng!
Đường Nguyễn Nguyễn thấy thế thì vội vàng dừng lại, nàng nói to: "Đại tẩu! Đại tẩu tỉnh rồi!"
Nàng cũng mệt mỏi tới ngồi ngửa ra trên mặt đất.
Vương thị từ từ mở mắt, trước mắt nàng ta là một mảnh mê mang...
Lúc này Tần Tu Viễn đã thắp ngọn đèn dầu trong phòng lên, Vương thị mới nhìn thấy rõ hai người.
Tần Tu Viễn thấy nàng ta tỉnh lại, vội vàng lên tiếng: "Đại tẩu sao lại nghĩ luẩn quẩn trong lòng như thế? Nếu không phải Nguyễn Nguyễn cứu giúp kịp thời, chỉ sợ là xoay chuyển trời đất cũng không có cách nào!"
Hơi thở của Vương thị lúc này vẫn còn thoi thóp, nàng ta đã không còn chút kiêu ngạo ương ngạnh nào giống ban ngày, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc nhìn bọn họ, bất lực nói: "Vì sao muốn cứu ta? Các ngươi không phải đều chán ghét ta sao?"
Tần Tu Viễn nói: "Đại đẩu đang nói cái gì vậy? Chúng ta nói chán ghét tẩu khi nào?"
Vương thị thì thào lẩm bẩm trong miệng: "Ta chết mới tốt, dù sao thì ở trong cái nhà này, chỉ có ta là người dư thừa..."
Tần Tu Viễn rất tức giận: "Đại tẩu cần gì phải như vậy? Từ lúc đại ca không còn, chúng ta đều biết đại tẩu rất thương tâm, có chuyện gì đều không phải là nhường tẩu hết sao? Nhưng mà tính tình của tẩu càng ngày càng quá đáng, tới Thanh Hiên và Minh Hiên còn chịu không nổi, tẩu còn tiếp tục như vậy, bọn nhỏ..."
Đường Nguyễn Nguyễn sợ lại kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến nàng ta nên vội vàng giữ chặt Tần Tu Viễn: "Đừng nói nữa."
Vương thị tự chống thân ngồi dậy, Đường Nguyễn Nguyễn muốn tiến lên đỡ nàng ta lại bị nàng ta đẩy ra.
Đường Nguyễn Nguyễn cũng không có cách nào, nói với Vương thị: "Đại tẩu, ta biết tẩu không thích ta, nhưng chúng ta đều là nữ nhân, có lẽ ta có thể hiểu được cảm thụ của tẩu phần nào."
Nàng nhìn thẳng vào mắt Vương thị: "Trong lòng tẩu cuối cùng đang nghĩ như thế nào thì nói cho ta biết được không?"
Trong đêm tối, con ngươi của nàng trong vắt long lanh một cách kỳ lại, Vương thị nhìn nàng, đôi mắt này cũng cực kỳ giống nàng ta trước kia, đơn thuần lại vui vẻ.
Một mảnh chân thành trước mặt, Vương thị cuối cùng cũng có phản ứng một chút. Nàng ta cúi đầu, rũ mắt nói: "Thật ra ta...ta cũng không biết bản thân mình bị làm sao, có nhiều lúc, giống như ta không thể khống chế được chính mình."
Đường Nguyễn Nguyễn tiếp tục hỏi: "Ừm, cụ thể là như thế nào?"
Khuôn mặt của nàng ta bị bóng tối của ánh trăng bao trùm, nói: "Ta cảm thấy ta giống như thường xuyên đứng ở bờ vực của cơn thịnh nộ, một chút việc nhỏ cũng khiến cho ta tức giận, rất buồn bực, nhưng chuyện vừa qua đi ta lại cảm thấy dường như mình phản ứng quá khích...rồi bắt đầu chán ghét bản thân mình."
Đường Nguyễn Nguyễn sửng sốt, nhìn qua Tần Tu Viễn, lại tiếp tục hỏi: "Đại tẩu, tẩu như vậy bao lâu rồi?"
Vương thị thấp giọng: "Từ lúc A Thệ đi, ta luôn không kiềm nén được lúc nào cũng muốn khóc...Sau đó chừng một năm, ta cảm thấy các ngươi ai cũng dần vui vẻ trở lại, nhưng mà ta không làm được...Cũng từ lúc đó ta càng cảm thấy mình cô độc, càng thêm khó chịu...rất dễ lâm vào trạng thái không tự khống chế được bản thân."
Đường Nguyễn Nguyễn đặt tay ở trên lưng nàng ta, tiếp tục kiên nhẫn hỏi: "Tẩu có biết được tại sao lại như vậy không?"
"Ta cũng không biết...Ta chỉ biết ta rất nhớ chàng, nghĩ đến chàng ta thật sự rất khó chịu". Nàng ta lẩm bẩm: "Ta không cho phép bản thân quên đi chàng, cho nên mỗi ngày ta đều ở bên cạnh chàng..."
Nàng ta ngẩng đầu nhìn về phía Tần Tu Viễn, bất lực hỏi: "Nhưng các ngươi, vì sao các ngươi không có một chút thương tâm nào? Các ngươi đều đã quên chàng sao?"
Trên khuôn mặt anh tuấn của Tần Tu Viễn tràn ngập đau đớn, hắn nói: "Đại tẩu, sao chúng ta có thể quên đại ca được!"
Vương thị lẩm bẩm: "Ta thấy các ngươi một đám đều vui vẻ, dường như không hề nhắc tới chàng nữa...ta rất tức giận, tuy rằng ta cũng biết, mình suy nghĩ như vậy rất vô lý, nhưng ta không kiềm chế được cơn giận."
Đường Nguyễn Nguyễn im lặng nhìn nàng ta, trong lòng Vương thị giống như có một tảng đá đang đè nặng, có chút khó thở.
Vương thị lại tiếp tục: "Nhưng mà cũng có lúc, ta rất hâm mộ các ngươi...Vì sao các ngươi đều có thể thoát khỏi bóng ma? Mà ta lại không thế?"
Đường Nguyễn Nguyễn trong nháy mắt đã hiểu rõ tình cảnh của Vương thị. Nàng sâu sắc nhìn Vương thị trước mắt, nàng ta giống như một người đang đứng ở cửa địa ngục, bởi vì quá nhớ thương trượng phu mà muốn từ bỏ ấm áp ở dương gian. Nhưng nàng ta thật sự quá khổ sở, cho nên hi vọng có người đứng ở bên cạnh địa ngục này làm bạn với nàng ta. Lúc những người khác không thể hiểu được cảm xúc của nàng ta, nàng ta bắt đầu thất vọng, theo thời gian những người khác dần dần xa cách nàng ta, nàng ta lại bắt đầu tích tụ oán khí...Nàng ta gánh chịu nỗi đau mất chồng cùng với sự cô độc dai dẳng, cho nên mới trở nên mâu thuẫn giữa yếu ớt và cuồng nộ.
Đường Nguyễn Nguyễn than nhẹ một hơi: "Đại tẩu, tẩu là đang tự làm khổ mình!"
Vương thị khẽ giật mình: "Tự làm khổ mình?"
Đường Nguyễn Nguyễn cũng nói thẳng mà không cố kỵ: "Rõ ràng là tẩu cũng có cơ hội đi ra khỏi bóng ma cũng chuyện đau khổ này, nhưng mà tẩu không muốn ra. Đây không gọi là tự làm khổ mình thì là gì?"
Ánh mắt Vương thị càng thêm mê mang nhìn nàng.
Đường Nguyễn Nguyễn lại tiếp tục nói: "Có phải là tẩu cảm thấy nếu tẩu không đau xót và hoài niệm thì sẽ rất có lỗi với đại ca không? Giống như vĩnh viễn mất đi huynh ấy? Cho nên mặc dù tẩu rất thích ánh mặt trời ấm áp ngoài kia nhưng vẫn ở lại bên trong ma chướng này, bởi vì nơi này gần huynh ấy nhất...Có phải không?"
Vương thị cắn môi, yên lặng không nói. Thật lâu sau đó, nàng ta mới phun ra một chữ: "Ừm!"
Vương thị cười nhạo một tiếng: "Bọn họ đều nói ta vui buồn thất thường, tự ta cũng biết mà. Có khi tinh thần của ta thật sự thất thường rồi...Ta biết, các ngươi đều chán ghét ta, ta cũng vậy thôi...cũng rất chán ghét bản thân mình."
Đường Nguyễn Nguyễn nhẹ nhàng choàng qua vai Vương thị, ôn nhu nói: "Không đâu đại tẩu, chẳng qua là tình cảm của tẩu dành cho đại ca quá sâu nặng, huynh ấy rời đi đã làm cho tẩu hết sức đau đớn, cho nên tẩu mới bị trầm cảm."
Vương thị mê mang hỏi lại: "Trầm cảm?"
Đường Nguyễn Nguyễn đáp: "Không sai, người ta trong tình huống bi thương cực dộ sẽ dễ dàng bị trầm cảm. Người bị trầm cảm thì cảm xúc rất dễ chán nản, tủi thân và tự tổn thương mình...thậm chí là nằm một chỗ trong thời gian dài không thể thoát ra được."
Tần Tu Viễn lo lắng: "Vậy thì phải làm sao bây giờ? Có thể trị được không?"
Vương thị cũng đang chăm chú nhìn Đường Nguyễn Nguyễn, Đường Nguyễn Nguyễn nói: "chỉ cần đại tẩu muốn bước ra, chúng ta đều có thể giúp tẩu."
Vương thị lẩm bẩm: "Thoát ra? Nhưng mà ta không muốn A Thệ bị rơi vào quên lãng...ta muốn ở cùng chàng."
Ngày ngày bầu bạn với linh vị của Tần Tu Thệ đã trở thành cách để nàng ta ký thác tinh thần, cho nên không biết dứt bỏ như thế nào.
Đường Nguyễn Nguyễn nói: "Đại tẩu, ta không có nói tẩu quên huynh ấy đi, tẩu vẫn giữ đại ca ở trong lòng tẩu, có điều, không cần sống trong dằn vặt mà nhớ thương huynh ấy...tẩu có thể đứng dưới ánh mặt trời mà nhớ tới huynh ấy mỗi ngày."
Suy nghĩ của Vương thị đều đang tập trung ở trên người Đường Nguyễn Nguyễn, chờ nghe Đường Nguyễn Nguyễn nói tiếp: "Nếu đại ca nhìn thấy tẩu vẫn luôn cô độc lại tự hành hạ mình như vậy, tất nhiên là huynh ấy cũng sẽ rất thương tâm, chỉ có nhìn thấy tẩu sinh hoạt vui vẻ mỗi ngày, huynh ấy ở trên trời mới có thể an tâm."
Cả khuôn mặt của Vương thị tái nhợt, rào rạt rơi lệ.
Đường Nguyễn Nguyễn duỗi tay, cầm lấy bàn tay đang run rẩy của nàng ta: "Còn có Thanh Hiên cùng Minh Hiên nữa, chẳng lẽ tẩu đành lòng để bọn nó đeo tang phụ thân suốt đời sao? Chẳng lẽ tẩu không muốn bọn nó sống như người bình thường sao? Bọn nó còn chưa lớn lên, đang ở thời điểm rất cần được mẫu thân yêu thương, suốt ngày chỉ đắm mình trong quá khứ thì sẽ mất hết tương lai!"
Đường Nguyễn Nguyễn vừa khuyên bảo liền giống như đề hồ rưới lên đỉnh đầu*, làm Vương thị sững sờ một lúc, sau đó nàng ta lại ngậm ngùi: "Nhưng mà Thanh Hiên cùng Minh Hiên...sớm đã không thích người mẫu thân như ta nữa, bọn nó...thậm chí không muốn ở trong viện này với ta". Nàng ta che mặt mà khóc, nước mắt ủy khuất từng giọt từng giọt rơi xuống gương mặt nhỏ nhắn.
(*) - 醍醐灌顶 : một khi trí tuệ khơi mở thì con người có thể trừ phiền não vô minh, được thanh tịnh sáng suốt.
Đường Nguyễn Nguyễn vội an ủi nàng, nói: "Máu mủ tình thâm, bọn nó sao có thể không thích tẩu? Nếu tẩu cảm thấy chính mình trước kia đối xử không tốt với bọn nó, sau này bù đắp cho bọn nó là được!"
Vương thị nghẹn ngào hỏi: "Bù đắp như thế nào?"
Đường Nguyễn Nguyễn suy nghĩ một chút mới lại nói: "Đại tẩu, sinh thần của Thanh Hiên là hai ngày nữa sao?"
Vương thị nghe nàng hỏi, lập tức ngừng khóc: "Chính là ngày mai."
Nàng ta nhớ lại hai năm này cũng không để sinh thần của hài tử ở trong lòng, tức khắc cảm thấy có chút áy náy.
Đường Nguyễn Nguyễn cười cười, nói: "Đại tẩu, không bằng chúng ta giúp Thanh Hiên chuẩn bị một yến tiệc sinh thần đi."
Tinh thần của Vương thị còn chưa vực dậy hoàn toàn, nàng ta uể oải nói: "Chỉ có nửa ngày, sợ là sẽ không kịp...Cho dù có làm, bọn nó cũng không muốn nhìn thấy ta..."
Đường Nguyễn Nguyễn bóp nhẹ tay nàng ta: "Làm sao lại không kịp? Đối với bọn nó, đâu có gì quan trọng bằng được mẫu thân quan tâm yêu thương, đâu có quan trọng là làm tốt hay không. Nếu đại tẩu nguyện ý tự mình làm chút gì đó cho Thanh Hiên ăn, nhất định nó sẽ rất vui mừng."
Một đặc điểm khác của bệnh trầm cảm chính là người ta sẽ thập phần bi quan, nhìn đâu cũng không thấy hi vọng. Vương Thị suy tư một hồi, nàng nhớ ra chính mình đã lâu rồi chưa từng xuống bếp làm thứ ăn cho bọ nó...Mỗi ngày đều sống như một cái xác không hồn, lâu lắm