--Dịch: Autumnnolove--
Tần Tu Viễn khẽ mở hai mắt ra, suy nghĩ của hắn trôi trở về thời điểm hắn còn nhỏ...
Có một lần, hắn cùng Nhị ca lén chạy ra ngoài chơi, bị phụ thân bắt trở về, muốn dùng gia pháp để trừng phạt bọn họ.
Đại ca đang tuổi thiếu niên chắn trước người bọn họ, dõng dạt nói: "Phụ thân, đều do con không trông chừng bọn đệ đệ, người muốn phạt cứ phạt con đi!"
Trấn Quốc Công cả khuôn mặt đầy tức giận, nói: "A Thệ, hôm nay con ở thư phòng nghiêm túc đọc sách, bọn nó lại lười biếng ham chơi. Vi phụ muốn phạt bọn nó, chuyện này có liên quan gì tới con? Mau tránh ra!"
Đại ca trầm giọng nói: "Con thân là trưởng tử, không thể thúc ép hai đệ đệ học hành đàng hoàng, đó là con vô năng, cô phụ mong đợi của phụ thân, nên phạt con."
Trên mặt Trấn Quốc Công lộ ra mấy phần vui mừng: "A Thệ, con làm như vậy là đủ tốt rồi."
Đại ca lại nói: "Xin phụ thân phạt con xong rồi, đừng phạt bọn đệ đệ nữa, bọn nó còn nhỏ..."
Trấn Quốc Công lại tức giận: "Con! Sao con có thể khăng khăng che chở cho bọn nó!"
Đại ca nghiêm mặt nói: "Con là nam tử Tần gia, đến huynh đệ còn không bảo hộ được, tương lai sao có thể bảo vệ quốc gia?"
--Wattpad: Autumnnolove--
Khóe môi Tần Tu Viễn hiện lên một nụ cười chua xót.
Đại ca trong trí nhớ của hắn chính là như vậy, vĩnh viễn đứng ở phía trước một mình gánh chịu. Ở trong lòng đại ca, che chở cho những người thân thiết chính là chuyện quan trọng nhất.
Cuộc đời này của huynh ấy quá ngắn, nhưng đã sống đạt tới chân thiện*, chí tình chí nghĩa, đối với tất cả mọi người đều rất tốt. Cho nên, cái chết của huynh ấy chính là vết thương lớn trong lòng mỗi người. Không thể sống tới răng long đầu bạc với đại tẩu mà huynh ấy yêu thương nhất, chính là sự tiếc nuối và hụt hẫng lớn nhất.
(*) : trong chân - thiện - mỹ, ở đây là sống chân thành và hiền thiện, không làm chuyện ác.
Thật lâu sau, Tần Tu Viễn mới lên tiếng: "Đại ca, là một anh hùng!"
Đường Nguyễn Nguyễn vốn cho rằng hắn đã ngủ, nhưng hắn lại hồi đáp, nàng mới nâng cao tinh thần trở lại.
Nàng nhớ tới mấy đứa nhỏ của đại ca, liền hỏi: "Ngày mai chàng có thể dẫn Thanh Hiên cùng Minh Hiên ra ngoài chơi không? Ta muốn làm món gì đó thật ngon, buổi tối dành cho bọn nó một món quà bất ngờ."
Tần Tu Viễn nằm ở trên sạp giường, trở mình qua, chỉ đơn giản trả lời một tiếng "được".
Đường Nguyễn Nguyễn nhìn bóng dáng của Tần Tu Viễn, thấy hô hấp của hắn đã dần ổn định, hơi hơi phập phồng.
Nàng chăm chú nhìn hắn.
Ba năm trước, chẳng những đại tẩu mất đi trượng phu, mà Tần Tu Viễn cũng đồng thời mất đi phụ thân cùng huynh trưởng kính yêu của hắn. Trong nguyên tác có viết, khoảng thời gian đó, Tần lão phu nhân triền miên trên giường bệnh, đại tẩu sa vào bi thương, nhị ca ngày một sa sút...Chỉ có Tần Tu Viễn đứng ra, vừa lo xong tang sự, lại đi thu thập triều cục...Dưới cơn thịnh nộ của hoàng đế, hắn chịu áp lực lập ra quân lệnh trạng, mới nhận được binh phù của hoàng đế.
(*) : giấy bảo đảm thực hiện quân lệnh (trong tiểu thuyết và trong hý khúc thời xưa). Trước giờ xuất binh các bá quan văn võ triều đình đã họp bàn, phân tích thiệt hơn mạnh yếu, vị tướng nào thấy đủ sức cầm binh dẹp giặc thì nhận lãnh binh phù xuất binh. Nếu xuất binh bại trận thì bị xử trảm hoặc tru di tam tộc.
Hắn dốc hết sức chống đỡ, tin báo thắng trận truyền về liên tục...mới bảo vệ được ngạch cửa trăm năm của phủ Trấn quốc tướng quân "Trung dũng thế gia" cho tới bây giờ.
Trong truyện đề cập qua chỉ vài chữ ít ỏi, vội vàng đọc cũng không có cảm xúc gì. Nhưng lúc này nhân vật đó lại trở thành con người thật bên cạnh nàng, nàng cảm thấy đau lòng không chịu nổi.
"Ba năm trước, chàng nhất định cũng không dễ dàng gì". Đường Nguyễn Nguyễn nhìn bóng lưng của hắn, lẩm bẩm nói.
Thân mình Tần Tu Viễn không nhúc nhích, nhưng bên trong đôi mắt đang híp lại có chút cảm xúc phức tạp.
Ba năm trước, từ quê nhà Bình Ninh trở về, hắn liền nhận được tin tức phụ thân cùng đại ca tử trận, đối với một thiếu niên tròn mười tám lúc đó không khác gì sét đánh giữa trời quang.
Đoạn thời gian đó, có thống khổ, có bàng hoàng, có bi phẫn...Đều không đủ để diễn tả những thăng trầm trong lòng hắn.
Nhưng cho dù ngày tháng có khó khăn đến đâu thì trải qua rồi đều sẽ hóa thành một đoạn đường ngang, lúc nào đó tình cờ quay đầu nhìn lại để biết bản thân đã trải qua những gì mà càng thêm sáng suốt phán đoán con đường trước mặt nên bước đi như thế nào.
Hắn lại nhắm mắt lại: Phụ thân, đại ca, ta sẽ không để cho các người hi sinh vô ích.
Tần Tu Viễn không nói gì nữa. Cảm xúc dù có mãnh liệt tới đâu cũng hóa thành yên tĩnh vùi mình vào bóng đêm.
Đường Nguyễn Nguyễn cho rằng hắn đã ngủ rồi, liền thấp giọng nói: "Về sau, chàng sẽ không một mình nữa."
--Fanpage: Bản dịch 0 đồng--
Buổi sáng mùa xuân, ánh mặt trời xuyên qua song cửa sổ, ôn nhu mà chiếu vào bên trong căn phòng.
Đường Nguyễn Nguyễn giật giật đầu, mơ màng mở mắt ra, nàng chậm rãi đứng dậy, nhìn ra bên ngoài cửa sổ, thời tiết hôm nay thật tuyệt.
Nàng nhớ tới hôm nay phải làm quà sinh thần cho Thanh Hiên, không khỏi có chút hưng phần, liền đứng dậy xỏ giày vào.
Thương thế của nàng đã tốt rất nhiều, bây giờ có thể tự mình chầm chậm mặc quần áo, nàng vừa thay y phục xong thì đi về phía đại sảnh phòng ngủ, mới phát hiện Tần Tu Viễn vẫn còn chưa thức dậy.
Thân hình của hắn rất cao, sạp giường không vừa cho đôi chân dài của hắn nằm, vì thế cả người liền co ro trên cái sạp giường ngắn. Cái chăn mỏng tối qua cũng rơi xuống đất.
Đường Nguyễn Nguyễn cười bất lực, đi tới trước người hắn nhặt cái chăn lên.
Nàng nhìn bộ dáng khi ngủ của hắn, nhịn không được mà cúi đầu xuống nhìn. Trường mi nhập tấn*, đôi mắt phượng thả lỏng mà nhắm lại, không có hơi thở lạnh lùng tàn nhẫn như ngày thường, sóng mũi cao thẳng, hai cánh môi mỏng góc cạnh rõ ràng, như có như không mà câu lấy nhau vô cùng thâm thúy.
(*) : chân mày dài tới thái dương.
Đường Nguyễn Nguyễn thầm than: Không cần nói gì thêm nữa...dáng dấp người này thật đẹp mắt...
Nàng cầm chăn, rón ra rón rén đi tới gần hắn, đang chuẩn bị đắp lên cho hắn. Nhưng người luyện võ tính cảnh giác cực cao, cơ mặt Tần Tu Viễn khẽ nhúc nhích, đột nhiên duỗi tay ra, chụp một cái đã bắt được nàng: "Ai?"
"Ơ kìa..."
Đường Nguyễn Nguyễn không có bất kỳ sự chuẩn bị nào liền bị tóm lấy cổ tay, nàng mất cân bằng liền ngã xuống người Tần Tu Viễn.
Tần Tu Viễn mở to hai mắt, nhìn thấy mỹ nhân kinh hoảng thất thố đang nhào vào trong lòng ngực mình, hắn không khỏi sửng sốt, sau đó cảm nhận được thân thể mềm mại run rẩy trên ngực hắn...nửa người trên của Đường Nguyễn Nguyễn đều đang tựa vào người hắn.
Tần Tu Viễn vô thức mà hạ mắt xuống nhìn, chỉ thấy cổ áo của nàng hơi hở, cảnh xuân tươi đẹp lộ ra, trong khoảnh khắc làm cho người ta hoa cả mắt.
Hắn cảm thấy nhịp tim đột nhiên đập nhanh hơn, cổ họng căng cứng! Liền vội vàng dời tầm mắt đi, lắp bắp nói: "Nàng...nàng mới sáng sớm làm gì đó? Dọa...làm ta giật cả mình."
Đường Nguyễn Nguyễn bị ngã nên đau đớn, nàng tức giận nói: "Chàng làm ta giật mình thì có!"
Dứt lời, nàng lập tức đứng lên, ném cái chăn mỏng cho hắn: "Bao nhiêu tuổi rồi, ngủ còn đá chăn!"
Sau đó lại đỏ mặt, không quay đầu mà đi thẳng ra cửa. Tần Tu Viễn nhận lấy cái chăn, khóe môi lại vui vẻ nhếch lên.
--Dịch: Autumnnolove--
"Thức dậy!". Cửa thư phòng Phi Diêm Các bị đá văng ra, Tần Tu Viễn tay cầm theo cung tiễn dùng một chân đạp cửa đi vào.
Thanh Hiên cùng Minh Hiên bá chiếm cái giường mà thường ngày hắn vẫn ngủ, còn đang ngã trái ngã phải mà say mộng đẹp.
"Mặt trời lên cao rồi còn ngủ! Nếu kẻ địch tới công thành chỉ sợ các ngươi còn không hay biết!". Hắn rút một mũi tên ra dùng sức gõ gõ lên mông Minh Hiên.
"Đau! Tam thúc...". Minh Hiên dụi dụi mắt, mê mang nhìn hắn.
Thanh Hiên lúc này cũng đã tỉnh, tuy còn buồn ngủ nhưng nhanh chóng ngồi dậy nói: "Tam thúc...bọn con dậy liền!"
Tần Tu Viễn nghiêm mặt, lạnh lùng nói: "Còn không dậy nổi thì hôm nay không cần đi săn thú."
"Cái gì? Săn thú?". Minh Hiên lập tức cảm thấy thích thú.
"Tam thúc muốn mang bọn con đi săn thú sao?". Thanh Hiên cũng có chút hưng phấn, ngày thường tam thúc công vụ bận rộn, rất ít khi có thời gian dẫn bọn hắn đi chơi, võ nghệ hay cười ngựa bắn cung tam thúc đều giỏi nhất, hắn nằm mơ cũng muốn được tam thúc chỉ điểm.
Khuôn mặt Tần Tu Viễn vẫn không có chút biểu tình, gật gật đầu.
Minh Hiên còn ở trên giường liền nhảy cẫng lên: "Aaaa! Tam thúc tốt nhất!"
Tần Tu Viễn nhìn thấy nó giống như con khỉ nhảy nhót lung tung, không khỏi cảm thấy đau đầu, nhưng nhớ tới tối qua Đường Nguyễn Nguyễn đã dặn dò: Mang bọn nhỏ ra ngoài chơi, trước bữa tối không cần trở về...Hắn lại vắt kiệt chút kiên nhẫn của mình ra: "Cho các ngươi thời gian một chén trà nhỏ, nhanh chóng chuẩn bị, quá thời gian ta sẽ không chờ nữa."
Nếu đã đáp ứng nàng rồi thì nhất định phải làm được.
Minh Hiên lập tức nhảy xuống giường chạy ra cửa làm vệ sinh.
Thanh Hiên cũng nhanh nhẹn đứng lên đi lấy quần áo, hắn đột nhiên nhớ tới chuyện hôm qua, liền hỏi: "Tam thúc, mẫu thân của con sao rồi? Tổ mẫu thật sự muốn phạt nương cấm túc sao?"
Tần Tu Viễn thấy vẻ mặt lo lắng của hắn liền nói: "Chuyện của mẫu thân ngươi ta sẽ cầu tình với tổ mẫu, ngươi cứ an tâm đi săn thú đi."
Thanh Hiên gật gật đầu, tuy rằng hắn có chút nhớ mong mẫu thân, nhưng cũng không dám hỏi nhiều.
Tần Tu Viễn tất nhiên sẽ không nói với bọn nó chuyện đại tẩu thắt cổ tự vẫn tối qua, để bọn nó khỏi lo lắng. Hai đứa nhỏ đi theo Tần Tu Viễn, cao hứng vui vẻ mà ra cửa.
Bên kia, Đường Nguyễn Nguyễn cũng đi qua phòng ngủ của Vương thị.
'Đại tẩu, hôm nay sinh thần của Thanh Hiên, đại tẩu cũng trang điểm xinh đẹp một chút đi?". Trên mặt Đường Nguyễn Nguyễn đầy ý cười nhìn Vương thị.
Dung nhan của Vương thị rất đẹp, nhưng đã lâu rồi nàng ra không có trang điểm kỹ càng, nàng ta nhớ lại tối hôm qua cửu tử nhất sinh, không khỏi có chút chạnh lòng.
Nàng hơi hơi gật đầu: "Muội giúp ta đi!"
Đường Nguyễn Nguyễn cười: "Đại tẩu chờ ta."
Nàng liền đi ra viện, hái một đóa hoa sơn chi quay trở vào búi tóc cho Vương thị. Cánh hoa như bạch ngọc còn dính nhưng giọt sương sớm long lanh, làm cho khuôn mặt tái nhợt của nàng ta nháy mắt toát lên một chút sức sống.
(*) : Búi tóc hoa sơn chi
Nàng ta dường như suy tư nhưng vẫn lên tiếng: "Đệ muội...Nếu ta thật sự bị trầm cảm, còn có thể tốt lên sao?"
Đường Nguyễn Nguyễn gật gật đầu: "Đương nhiên có thể, chỉ cần đại tẩu đừng suy nghĩ miên man nữa...Chúng ta có thể bắt đầu từ mấy việc nhỏ thôi, chậm rãi thay đổi thói quen sinh hoạt, nhất định có thể chuyển biến tốt đẹp."
Thật ra Vương thị chỉ cần không lang thang ở bên bờ vực sụp đổ nữa thì vẫn có thể hòa hợp với mọi người.
Vương thị nghe xong, yên lặng gật gật đầu.
Đường Nguyễn Nguyễn giúp nàng ta trang điểm xong, nàng ta ngước nhìn mình trong gương, nữ tử trong gương trang điểm nhẹ, môi son màu đỏ mơ, thoạt nhìn rất có sức sống.
Tâm tình của Vương thị cũng tốt lên vài phần, nàng ta quay đầu lại nói: "Đệ muội...đa tạ muội...Nếu không có muội, tối hôm qua có khi ta..."
"Đại tẩu, quên chuyện tối qua đi. Chúng ta cũng nhau suy nghĩ xem hôm nay làm sao để tặng quà sinh thần cho Thanh Hiên."
Vương thị có chút mê mang hỏi: "Đệ muội có cao kiến gì không? Ta thật sự không xứng với cái chức mẫu thân này...lâu rồi còn chưa từng tặng quà sinh thần cho nó."
Đường Nguyễn Nguyễn cười cười: "Ta thấy Thanh Hiên cùng Minh Hiên đều thích ăn điểm tâm, không bằng chúng ta làm thứ gì đó có thể ăn được đi...Hôm nay sinh thần Thanh Hiên, chúng ta cùng làm bánh sinh nhật được không?"
Vương thị có chút tò mò: "Bánh sinh nhật là thứ gì?"
Đường Nguyễn Nguyễn cũng không biết nên giải thích như thế nào, nàng liền bịa ra một câu chuyện: "Chính là một món điểm tâm ngọt, có vài nơi người ta thường làm bánh sinh nhật để làm qua cho người có sinh thần