Nhưng đêm đó, Lam Thịnh đã không ngủ được, anh suy nghĩ vậy thứ rồi lại nằm dậy lấy sấp tài liệu vụ án ra đọc vài lần.
Anh không biết có camera ở xung quanh đó không.
Nếu có, vậy chắc chắn sẽ có dữ liệu mới cho anh điều tra kĩ hơn.
Ngày hôm sau, ngày 18 tháng 7 năm 20XX, sáng sớm ra đã có một người đã đến tiệm bánh.
Ánh Linh ló đầu vào nhìn trái nhìn phải, lúc sau cô thấy Việt Nhân đang loay hoay đặt bánh vào hộp, cô nhẹ nhàng bước chân, không gây tiếng động đến sau lưng cậu, đột nhiên cậu xoay người lại khiến khoảng cách lúc này giữa cả hai khá gần, sửng sờ một lúc lâu thì cả hai đều quay qua hướng khác.
Việt Nhân bèn lên tiếng:
- Không học sao?
Ánh Linh nghe vậy mà bĩu môi nói:
- Có, điều đi mua đồ ăn sáng với cả tiện thể gặp cậu luôn.
Việt Nhân nhíu mày lại nói:
- Dù gì vào học viện cũng gặp mà.
Ánh Linh đanh đá đáp lại:
- Tôi thích gặp cậu sớm hơn, được chưa?
Việt Nhân gật đầu, tỏ vẻ bất lực mà nói:
- Được mà.
Đợi tôi xíu.
Ánh Linh cười tít mắt chờ đợi.
Bách Phúc cầm giẻ lâu bàn đi xuống, thấy cô nên cười nhẹ mà chào hỏi:
- Xin chào.
Ánh Linh vẫy tay đáp lại.
Đúng lúc đó, Hồng Nhan cũng đến, chạy nhanh tới nũng nịu với Bách Phúc.
Cô ấy mè nheo bảo:
- Cho em bánh sinh nhật, vị bạc hà.
Ngày qua em quên sinh nhật của bạn, nó dỗi em rồi huhu.
Bách Phúc cười, vuốt những sợi tóc của Hồng Nhan mà cưng chiều, bèn nói:
- Không sao, chút nữa để anh làm rồi đưa cho em luôn.
Ngồi chơi với Ánh Linh bên kia nhé.
Hồng Nhan vui vẻ đáp lại:
- Vâng.
.
.
Một lát sau, Việt Nhân đem ra hai chiếc bánh trong tay, một chiếc là bánh bao nhân xá xíu, đồng thời cầm thêm hộp sữa tươi, bên còn lại là bánh sinh nhật.
Việt Nhân mới nhìn Ánh Linh bảo:
- Cho cô hộp sữa này.
Ánh Linh cười tít mắt, vui vẻ nói:
- Chu đáo quá!
Hồng Nhan bên cạnh với vẻ mặt hớn hở, lên tiếng nói:
- Hai người nhìn đáng yêu quá! Tôi đẩy thuyền được không?
Cả hai cùng đáp nhưng khác câu:
- Tùy.
_Việt Nhân.
- Có.
_Ánh Linh.
Hồng Nhan nghe vậy liền giơ tay gãi đâu, vẻ mặt tiếp tục chuyển sang ngây thơ vô số tộI, nói:
- Xem như tôi chưa nói gì hết nhé.
Ánh Linh úng má nói:
- Ơ...
Đột nhiên, Lam Thịnh từ trên lầu chạy xuống, chỉ kịp chào vài câu rồi đi ra ngoài luôn.
Hướng Vũ vẻ mặt đờ ra, rầu rĩ đi xuống bảo:
- Hai tụi mày đi học, còn tao với Lam Thịnh mà giờ nó đi mất tiêu.
Bách Phúc mới chẹp miệng, vỗ vai cậu bạn mình mà nói:
- Cố lên bạn.
.
.
Tại hiện trường vụ án của tối hôm qua, Lam Thịnh đi đến đó tìm kiếm thử xung quanh camera không.
Tìm hồi lâu thì phát hiện ra một cái nên anh cười khẽ mà đến đó hỏi chủ của camera đó.
Khi anh xin được, anh đã mượn laptop mà xem đoạn băng đó.
Anh xem và phát hiện ra có một người đàn ông khả nghi nên đã bấm dừng mà chụp lại, anh nhanh chóng gửi hết qua bên anh.
Xong xuôi mọi việc, anh cảm ơn người ta rồi đi ra ngoài.
Anh bước vào trong xe mà xem lại đoạn băng