1.
Troublemaker.
Phòng khám nam khoa nằm ngay góc ngã tư của một cung đường thanh nhàn.
Đối diện bên đường là một quán KFC quanh năm suốt tháng thơm lừng mùi gà rán và một trạm xe buýt hồng rực sắc hoa leo.
Viên Thùy nghe tiếng còi báo hiệu đặc trưng của xe buýt, liền biết ngay đã tới trạm.
Âm thanh ấy luôn vang lên một hoặc hai tiếng "Xịch".
Bước xuống xe, tản bộ chừng năm mươi mét đến chỗ cây đèn giao thông, rồi bấm đèn chờ, hết thảy anh mất độ mười phút.
- A, quý khách có đặt hẹn hay lấy số khám không ạ? - Cậu dược sĩ mặt tròn xoe nở một nụ cười toe toét với Viên Thùy.
- Có người quen giới thiệu thôi, chứ tôi chưa đặt hẹn hay lấy số khám...!- Viên Thùy gượng gạo cười.
- Anh đừng ngại, bởi vì mặc cảm nên có rất nhiều người đã bỏ qua những giai đoạn quan trọng để chữa dứt điểm bệnh tình.
- Cậu dược sĩ thẳng thắn trình bày quan điểm cá nhân.
- Nào, theo tôi vào đây.
Viên Thùy được Mai Siêu Việt dẫn vào trong quầy thuốc ngồi đợi, thay vì ra băng ghế ngồi chờ như những người khách khác.
Ngồi trò chuyện với Mai Siêu Việt khoảng chừng một tiếng thì đến lượt Viên Thùy vào khám.
Quan sát từ nãy đến giờ anh đếm được có bốn người khách đã khám xong và năm người khách mới vào.
Coi bộ phòng mạch này rất tốt nên nhiều người mới tin tưởng mà vào đây thăm khám.
Gã bác sĩ ấy đã trạc tứ tuần, vóc dáng cao ráo, mặt mày phương phi.
Nhìn chung cũng rất được trai.
Viên Thùy làm theo sự chỉ dẫn của Lang Quân Tử, đoạn leo lên giường nằm trong lúc đợi y thay bao tay và soạn đồ nghề.
Dù muốn dù không, Viên Thùy cũng phải giạng chân ra để tiện cho Lang Quân Tử kiểm tra vùng kín.
Những ngón tay của y bọc trong lớp cao su phủ màu xanh lam chạm vào vách thịt và phần mông, bẹn khiến anh cảm thấy nhồn nhột, xen lẫn thoáng chút lâng lâng khó tả.
- Bác sĩ, anh có thực hiện ca phẫu thuật nào ở đây không?
- Tôi thường khuyến khích bệnh nhân đến bệnh viện thực hiện ca phẫu thuật để bảo đảm an toàn.
- Lang Quân Tử cởi bao tay ra, rồi vứt vào sọt rác.
Sau đấy kéo ghế ngồi xuống, ghi toa thuốc.
- Chỗ của tôi chỉ nhận cắt bao quy đầu và chữa các vết thương ngoài da thể nhẹ.
- Có khó khăn gì không? - Viên Thùy hiếu kỳ hỏi.
Mổ một cái xác chết xem chừng dễ hơn là thực hiện trên cơ thể người sống.
- Cắt bao quy đầu chỉ mất chưa đầy năm phút.
Nhưng làm công tác tâm lý với bệnh nhân lại mất hơn nửa tiếng.
Đa phần là do họ sợ bị biến chứng...!- Lang Quân Tử bất giác bật cười.
- Nhưng mà tôi không hiểu rốt cuộc cắt bao quy đầu thì xảy ra biến chứng gì? Ngoại trừ trong vòng một tuần bệnh nhân sẽ đi tiểu buốt, có thể ra chút máu và bắt buộc phải kiêng cữ quan hệ tình dục trong giai đoạn này, kể cả thủ dâm.
Viên Thùy gật gù, ra chiều đã hiểu.
Đoạn lái sang vấn đề khác:
- Tôi...!có phải mắc bệnh rối loạn cương dương không?
Lang Quân Tử đang ngồi ghi toa thuốc, tay y ngừng lại, đôi mắt hướng về phía Viên Thùy:
- Đây chỉ là do một dạng căng thẳng tâm lý thể nhẹ gây ra.
Chắc là công việc của anh hơi phức tạp về mặt giao tiếp hả? Cụ tỷ như luật sư hùng biện cho thân chủ, nhân viên bán hàng, môi giới địa ốc chẳng hạn...!
- Phải, rất khó...!- Viên Thùy kéo khóa quần, đoạn bước tới tấm gương, chỉnh sửa trang phục.
Lần đầu tiên gặp mặt Lang Quân Tử đã kết thúc một cách vô cùng êm đẹp như thế...!
Nhưng mọi chuyện không dừng lại ở đó...!
Trời đột nhiên đổ mưa nên Mai Siêu Việt mời Viên Thùy ở lại ăn cơm cùng mình.
Vì thế mà hiện giờ anh đang ngồi trong quầy thuốc ăn cơm hộp cùng với Mai Siêu Việt.
Quán này chuyên bán cơm tấm và cơm gia đình, giá cả phải chăng nên khá đông khách.
Phá lấu ở đây bán rất ngon và rẻ.
Canh chua chay được nêm nếm vô cùng vừa miệng.
Cơm cũng khá đầy đặn và ít sạn.
Tựu chung, đây là một quán ăn bình dân và tương đối sạch sẽ.
Ngó sang hộp của Mai Siêu Việt thì thấy có đùi gà chiên nước mắm và mực xào dưa leo, cậu chàng có vẻ khá kén ăn.
Trời đã tạnh mưa, đường xá khô ráo hẳn.
Trên cao, mặt trời đang ló mình sau rạng mây ráng chiều ngũ sắc.
Cầu vồng thấp thoáng sau những rặng cây sa-kê sai quả.
Gió thu mơn man lướt qua khu phố bình dân, như thể một vị khách phương xa quyến luyến cảnh đẹp nên không nỡ rời đi.
Thanh toán xong tiền thuốc, sau đó cất giọng chào tạm biệt Mai Siêu Việt và gửi lời cảm ơn đến Lang Quân Tử, Viên Thùy mới quay gót rời đi.
Xe buýt chạy trên tuyến mà anh định đi phải đến nửa giờ nữa mới xuất hiện, nên là anh cứ thong thả rảo bước đến trạm dừng mà không sợ bị trễ chuyến.
Pháp y đương nhiên không nên làm công việc của điều tra viên, điều đấy hoàn toàn bất hợp pháp và thiếu tôn trọng công dân.
Nhưng thỉnh thoảng Phạm Đình Vân lại gọi Viên Thùy ra đóng kịch để ông quan sát phản ứng tâm lý nghi phạm từ xa.
Công việc hỏi cung vốn dĩ thuộc về Đoàn Chí Viễn và ba người khác trong đồn.
Nhắc đến Đoàn Chí Viễn mới nhớ.
Anh ta là sỹ quan cảnh sát duy nhất trong đồn mang quân hàm thượng sĩ.
Nghe đâu hắn được cấp trên thuyên chuyển từ cục Cảnh sát quốc gia về đây để làm linh vật trấn yểm, trấn yểm ai thì cả đám không biết!
Ấn tượng ban đầu của Viên Thùy về Đoàn Chí Viễn gói gọn trong bốn tính từ: Khắt khe, khó gần, nghiêm cẩn và độc đoán.
Đều đặn mỗi ngày, đúng bảy giờ sáng, Đoàn Chí Viễn đã có mặt trong căn-tin của đồn cảnh sát pha cà-phê đen đá.
Quân phục sạch tinh tươm, phù hiệu và quân hàm không lệch một phân, tóc vuốt keo láng mướt, râu dưới cằm không có một cọng, giày bốt-đờ-xô cột rất điệu nghệ, chiếc mũ bê-rê đỏ rực tạo thành một góc cực kỳ chuẩn xác trên đầu.
Viên Thùy đột ngột đứng khựng lại.
Đoàn Chí Viễn đã ngồi như ông Từ giữ cổng trong quán cơm từ kiếp nào, dưới chân hắn là một con cảnh khuyển to xác đang le lưỡi chờ ăn chực.
Trên bàn là hộp cơm phần ba món thơm phức, gồm sườn ram mặn, tôm chấy dừa và bông bí xào tỏi.
- Chào cậu.
Viên Thùy vội vàng giơ tay chào theo kiểu quân đội với Đoàn Chí Viễn và hô to:
- Thưa thượng sĩ.
Đút một miếng sườn cùng chút cơm trắng cho con cảnh khuyển, Đoàn Chí Viễn mới cất giọng hỏi:
- Cậu bị bệnh sao?
Viên Thùy đỏ lựng mặt, anh húng hắng ho vài tiếng:
- Vâng, có chút không ổn ạ.
- Môi trường thường ngày nơi cậu làm việc quả thật về lâu về dài không hề tốt cho sức khỏe một xíu nào.
Nên hãy cố gắng thăm khám tổng quát định kỳ mỗi khi có điều kiện nhé.
- Vâng, cảm ơn thượng sĩ nhắc nhở.
- Về thi thể của Cảnh Hòa...!À mà thôi.
- Đoàn Chí Viễn xúc một muỗng cơm cùng ít hoa bí, đoạn tọng vào miệng.
- Vâng, điểm khả nghi ấy tôi đã có ghi chép trong hồ sơ báo cáo...!
- Không phải...!Cậu nhầm rồi...!Nhưng giờ chưa tới lúc để biết đâu...!- Đoàn Chí Viễn vừa nhai vừa nói.
2.
You spin my head right round! (18+)
Liễu Nhược Thần luồn tay xuống vùng bụng dưới Đỗ Mạn Kỳ, cái lưỡi đo đỏ khẽ liếm môi một vòng.
- Lâu quá mới được diện kiến cậu nhỉ?
Đỗ Mạn Kỳ nhìn khẩu súng trên tay Liễu Nhược Thần thì cười khì.
Đoạn giơ chân phải lên, cặp cổ y.
Mũi chân gã trượt từ phần cổ, xuống thắt lưng, rồi chạm đến vùng mông Liễu Nhược Thần, cọ xát vài cái.
Liễu Nhược Thần cọ mũi lên dương v*t Đỗ Mạn Kỳ, rồi thành kính đặt một nụ hôn xuống đó.
"Đoàng."
Liễu Nhược Thần sững sờ nhìn Đỗ Mạn Kỳ.
Đỗ Mạn Kỳ cũng tròn mắt nhìn Liễu Nhược Thần.
Vết đạn xuyên qua cửa sổ tạo thành một mạng nhện kính răn thủng tâm to tướng.
- Bang chủ! - Tay sát thủ kia hốt hoảng gọi Đỗ Mạn Kỳ.
Khẩu súng trên tay hắn đã chuyển hướng về phía sau lưng Liễu Nhược Thần.
- Cút! - Liễu Nhược Thần lừ mắt nhìn kẻ phá bĩnh.
- Là thuộc hạ của tôi...!- Đỗ Mạn Kỳ khều khều Liễu Nhược Thần - Y hiện đang bóp cổ gã - Và nói.
- Đi Subway với tôi không?
Liễu Nhược Thần thúc đầu gối vào mạn sườn Đỗ Mạn Kỳ, đoạn lườm gã một cái sắc lẻm.
Quán Subway nằm cách bệnh viện tư mà Đỗ Mạn Kỳ điều dưỡng khoảng một cây số.
Bệnh viện này là do nhà họ Đỗ đầu tư và rót vốn nên mọi hoạt động đều phải thông qua ý kiến, quyết định và chỉ đạo của họ.
Vô hình trung, nơi đây biến thành ổ chữa trị bí mật của đám xã hội đen quốc tế khi lâm nạn tại thành phố Miami xinh đẹp này.
Liễu Nhược Thần ngoạm một miếng sandwich mực ống, rau dưa.
Âm thanh nhai rào rạo bất giác khiến cái bụng đối phương sôi trào.
- Mỗi lần đến Subway tôi lại ăn món này.
Ăn bao nhiêu cũng không thỏa miệng.
- Còn "Subway" này thì sao? - Đỗ Mạn Kỳ chỉ chỉ xuống vùng hạ bộ.
- Giống ăn bạch tuộc sống với mù tạt cay.
Đỗ Mạn Kỳ câm nín ăn tiếp phần sandwich BLT của mình.
- Ra biển chơi đi.
Vắt này chắc ít người lắm.
- Liễu Nhược Thần bất ngờ cất tiếng đề nghị.
- Hên xui nghen.
- Đỗ Mạn Kỳ cười cười nhắc nhở.
Đoạn hút cạn ly nước đá chanh.
Mất khoảng một tiếng đồng hồ mới đến được đó vì giờ cao điểm nên kẹt xe một đỗi khá lâu.
Đỗ Mạn Kỳ gửi xe vào nhà hàng nhà gã đang kinh doanh, đoạn dẫn Liễu Nhược Thần ra biển chơi.
- Đông thật đấy! - Liễu Nhược Thần chán chường bày tỏ.
Đâu đâu cũng là người, đông đúc đến nỗi y có cảm tưởng mình đang bị nhốt dưới mỏ than bít cửa thiếu thốn Oxy.
- Trời, một trong những bãi biển du lịch hàng đầu của Hoa Kỳ mà cưng.
- Đỗ Mạn Kỳ vuốt tóc Liễu Nhược Thần, đoạn ghé tai y đề nghị.
- Được đấy.
Liễu Nhược Thần mượn bức tường làm bàn đạp để thực hiện cú nhảy lên xe Đỗ Mạn Kỳ.
- Này, tôi có nên nói "Its Britney b****" cho giống với MV của Britney Spears?
- Anh vốn dĩ là b**** rồi, nên không cần giới thiệu đâu.
Nơi đấy là khu nghỉ dưỡng mà Đỗ gia góp vốn trong suốt bốn mươi năm qua, tuy rằng ở đó khách thập phương và dân bản xứ cũng đông đúc không kém chỗ này, song bên trong resort - Cụ thể là khu phía Tây - lại rất yên tĩnh và êm ả.
Gọi hai ly cocktail xong, Đỗ Mạn Kỳ đưa Liễu Nhược Thần ra bể bơi lộ thiên ngắm cảnh.
Bể bơi được thiết kế theo hình dạng lượn sóng ngẫu hứng và phân thành ba khu vực: Khu nước nông, khu nước sâu và khu dành cho trẻ em.
Viền xung quanh bể bơi là bồn hoa sặc sỡ được trồng đan xen với cây cau kiểng và cọ lùn xanh mát.
Ghế nằm nghỉ lưng bố trí dọc theo hai bên bể bơi có chất liệu từ cây lục bình, trên đó phủ thêm một tấm nệm trắng muốt êm ái.
Nhấp một ngụm cocktail Singapore Sling thơm nồng, Đỗ Mạn Kỳ quay qua hỏi:
- Trong túi của anh có gì thế?
- Đồ nghề.
- Nói đoạn, Liễu Nhược Thần vỗ vỗ vào chiếc túi đeo chéo.
Món nước đã uống cạn, nói chuyện mãi cũng nhàm, nên Đỗ Mạn Kỳ và Liễu Nhược Thần chuyển sang tản bộ cho khuây khỏa đầu óc.
Khu phía Tây có một con đường dẫn ra biển lát đá ong xanh và đồi cỏ nhân tạo xanh rì.
Hoa thơm cỏ lạ được sắp xếp hợp lý nên không gây cảm giác phô trương hay lòe loẹt quá đà.
Đình ngắm cảnh được xây theo lối kiến trúc Trung