Bây giờ sân khấu thuộc về Đới Thiện Hưng.
Gã ngồi nói thao thao bất tuyệt về mọi chi tiết có liên quan đến Đới Kiện Khang, kể cả việc ông ta từng đi vay mượn nợ của ai, chủ nợ lúc trước sống ở đâu, anh ta đều khai ráo trọi.
Đám người điều tra viên đã bật sẵn máy ghi âm, nên là họ chỉ còn mỗi việc ngồi ăn bánh, uống nước trà và hóng chuyện.
Ân Hiểu Lam nhàn rỗi sinh nhàm chán, y bèn lấy tranh chữ thập ra thêu.
Bức tranh ấy mang chủ đề "Uyên ương túy".
Đến hơn tám giờ sáng thì cuộc điều tra mới chấm dứt.
Tiễn ba vị điều tra viên ra tận cửa, vẫy tay chào tạm biệt và chúc họ một câu tốt lành xong, Ân Hiểu Lam chốt cửa, rồi gài ổ khóa lại, đoạn nhào vào lòng Đới Thiện Hưng.
- Này, tụi mình đi hội chợ chơi đi.
Nghe nói ở đấy bán đồ ăn ngon lắm.
Với lại mình cũng muốn tìm thêm tư liệu cho bộ ảnh sắp tới.
- Để chiều tối được không, trong người tôi hiện không được khỏe...!- Đới Thiện Hưng ôm ghì Ân Hiểu Lam, đoạn luồn tay vào trong áo y.
- Ừm, tùy chồng vậy.
- Vừa dứt lời, Ân Hiểu Làm liền hôn lên môi Đới Thiện Hưng.
...!
- Đi ăn cái gì đó không? Bụng của tôi sôi ùng ục đây này.
- Phùng Bác Văn vừa cất giọng đề nghị vừa vỗ vai hai người.
- Tôi không thích ăn món Việt lắm.
- Tào Việt Bân ngại ngần báo trước.
- Yên tâm đi...!Quán này bảo đảm ngon, mà không nặng mùi.
- Phùng Bác Văn dịu giọng trấn an cậu.
Nhưng rốt cuộc bữa cơm của họ đã bị trì hoãn đến tận khuya, vì một sự cố bất thình lình xảy ra trong lúc cả bọn đang đi ngang qua khu hội chợ náo nhiệt trên đường Hồi Thử.
Trước sự cố đó khoảng nửa tiếng, Tào Việt Bân bỗng nhiên rẽ vào lối vào khu hội chợ ở hướng Tây, cậu ta nhăn mặt bảo rằng muốn đi vệ sinh một lát.
Thế là hai người đành xuống xe, ghé vào một quán nước gần đấy ngồi chờ Tào Việt Bân.
- Cậu chàng này đang cố tình tránh né ai đó, nên mới bịa chuyện gạt chúng ta.
- Phùng Bác Văn sầm mặt nhai đá viên rôm rốp.
Đoàn Chí Viễn khuấy khuấy ly chanh muối, đoạn hỏi:
- Sao anh biết?
- Với cái da mặt trắng như vừa bị dội một xô thuốc tẩy của cậu ta thì phải chuyển sang màu xanh tái khi bị đau bụng, chứ không phải giữ nguyên hiện trạng như thế này đâu...!Đây này!!
Tào Việt Bân dẩu môi nhìn Đoàn Chí Viễn, rồi không nói không rằng, cậu ta kéo hắn đứng bật dậy.
Phùng Bác Văn bị bỏ lại trong quán, y đưa mắt đánh giá tình hình, rồi chấp nhận ngồi đây chờ họ trở về.
Sáng Chủ nhật được vỗ về trong tiếng kinh cầu râm ran nơi nhà thờ Công giáo đông đúc.
Khu hội chợ tổ chức bên hông giáo đường, quán nước này lại vừa vặn nằm gần những ô cửa sổ nên âm thanh vọng ra rất rõ.
Phùng Bác Văn che miệng ngáp.
Đêm qua y chỉ ngủ có ba tiếng đồng hồ, đến nửa đêm phải thức dậy làm báo cáo và xem lại hồ sơ của Francis Châu, nên giờ thèm ngủ kinh khủng.
Một người đàn ông Nam Mỹ đến ngồi bàn kế bên Phùng Bác Văn.
Thân hình gã cao lớn, vạm vỡ, trông có vẻ giống một người làm trong công ty vệ sĩ hay chủ câu lạc bộ boxing hơn là một luật sư.
Biết tại sao y lại nhận ra ngay gã là luật sư không?
Đáp án đã thể hiện trên dáng ngồi thẳng thớm, hai chân khép vào nhau, đầu tuy cúi nhưng phần lưng không hề gù, ánh mắt sáng quắc, râu ria nơi cằm được cạo sạch sẽ, tóc tai được cắt tỉa gọn gàng; hết thảy đã nói lên nghề nghiệp chính của gã là luật sư.
Đối với những người đàn ông theo nghiệp võ hoặc thể thao, cách ngồi của họ phóng khoáng hơn, lưng hơi khom xuống, đầu hơi chúi về phía trước và mọi động tác đều thể hiện nét cá tính mạnh mẽ, không câu nệ; đôi lúc bốc đồng, cộc tính.
Nghề nghiệp chìm của gã rất có thể là thám tử tư.
Hai lần ánh mắt gã hướng về phía Phùng Bác Văn, nhưng chỉ có đôi con ngươi di chuyển, còn phần mắt thì không.
Gã đặt cuốn Kinh Thánh dạng sổ nhỏ bỏ túi xuống mặt bàn nhựa rẻ tiền, lớp sơn bong tróc đã được chủ hàng nước sơn chồng lên một lớp sơn mới cùng màu, nhưng vẫn nhìn thấy nét tương phản giữa lớp cũ và lớp mới một cách rõ rệt.
Cô bé con ước khoảng mười tuổi bưng ra một ly nước "Root beer float".
Công thức pha chế đồ uống này hết sức đơn giản, chỉ cần xịt kem tươi đầy ly, rồi rót nước ngọt ướp lạnh vào là xong; hoặc làm theo trình tự ngược lại.
Phiên bản thứ hai là đặt một viên kem vanilla trên bề mặt ly sau khi đã đổ đầy xá xị với đá viên.
Tùy theo sức sáng tạo của người pha chế mà nước xá xị sẽ được giữ nguyên hoặc là pha trộn thêm với những nguyên liệu khác; có thể thay xá xị bằng các loại nước ngọt khác để đổi mới hương vị.
Đương nhiên, món này không được khuyến khích cho người bụng yếu uống!
Ly "Root beer float" của gã thuộc phiên bản thứ nhất.
Gã cất giọng cảm ơn cô bé, đoạn uống ngay một ngụm.
- Tôi tên là Judas.
Còn anh?
- Kai.
- "Bầu trời" à? Tôi lại nghĩ phải là một cái tên tiếng Pháp nào đó...!Muốn nếm thử món xôi đùi gà rim nước dừa không? Tôi đoán phải đến trưa bạn anh mới quay lại đây, trước mắt, anh cần phải lấp đầy bụng để...!
Hai người rời khỏi quán, mỗi người cầm theo đồ uống của mình, đi song song với nhau đến hàng xôi nằm cách quán nước năm mươi mét.
Phía sau những hàng quán được dựng một cách tạm bợ và đầy tính chắp nối ấy là dãy bồn hoa tử đinh hương thơm ngát xây sát tường nhà thờ, hòng ngăn khách tham quan đứng nhòm vào bên trong.
Hàng cây me tây đã thuộc dạng cổ thụ, bóng mát tỏa ra đủ sức để làm dịu đi cái nóng của một ngày nắng hạ oi bức.
Hai người đi dưới tán me tây, nhấm nháp từng chút, từng chút một cảm giác mát mẻ và thanh bình mà không khí nơi đây đem lại.
- Anh không đi lễ sao? - Judas hỏi.
- Tôi theo đạo Tin Lành, không phải đạo Công giáo.
- Phùng Bác Văn trầm giọng giải thích.
Gió vẫn dè dặt xuyên qua những tán cây me xanh rì, những trái me to với sắc màu giản dị nằm đan xen với hoa me tim tím, tương phản như hành động và suy nghĩ của con người khi bị ép buộc phải làm một việc gì đó mà bản thân không thích vậy.
Trời ngả về trưa nên hàng xôi không còn đông đúc mấy như vắt sáng.
Hai người đứng đợi khoảng mười lăm phút là đến lượt.
Mua xong, đồ uống trên tay cũng cạn, hai người bèn vứt ly rỗng vào trong thùng rác, rồi cứ thế ngồi bệt dưới vệ gạch ốp xung quanh cây me tây, thư thả dùng xôi nóng với đùi gà.
Bên nào cũng đã phát hiện ra thân phận của nhau nên cả hai không buồn giấu giếm nữa, mỗi bên chậm rãi bộc bạch đời tư của mình, song vẫn khôn khéo giữ lại những thông tin về nghề nghiệp mà bản thân đang làm.
Ivan Choi có sở thích đi hội chợ, bất kỳ hội chợ nào đang tổ chức trong địa phương y đều tham gia đủ; thậm chí, y sẵn sàng xin nghỉ phép để đến được đó.
- Nói chuyện một lát được không, anh bạn tóc đỏ? - Một gã trai cao ngang y, cất giọng mũi bắt chuyện.
Ivan Choi nhận kem xong, ăn phần chóp kem, rồi thủng thẳng trả lời:
- Được thôi.
Gã trai kia vừa đi vừa xem đồng hồ, nom như thể đang đợi ai đó.
Rồi hốt nhiên, gã ra hiệu cho Ivan Choi lại ghế đá ngồi.
- Anh có quen người này không? - Gã đưa cho y một tấm ảnh chân dung, thoạt trông rất giống ảnh thờ.
Đương nhiên là y biết.
Đó là Henry khói xám, bạn tình của Simon stylist.
- Biết.
Nhưng anh muốn hiểu mối quan hệ giữa tôi và anh ta theo nghĩa nào mới quan trọng?
- Đồng phạm.
- Oa.
Nghe nghiêm trọng đấy.
- Ivan Choi tỏ vẻ ngạc nhiên.
Rồi vì ngạc nhiên quá nên y ăn hết cây kem luôn.
Gã đút tay vào túi quần, hòng kiềm chế việc đấm vào mặt tên ngoan cố đang cười nham nhở kia.
- Anh có muốn gặp rắc rối với pháp luật vì tội bao che cho nghi phạm không?
- Anh có tin tôi đưa anh ra tòa vì tội vu khống và có hành vi quấy rối nơi công cộng không? - Ivan Choi rút khăn lạnh ra lau miệng.
Đôi môi mỏng như không có của y nhờ thế điểm chút sắc đỏ hồng.
"Roạt."
Gã bất thình lình đẩy Ivan Choi nằm rạp xuống mặt ghế, thân hình gã áp sát y.
Ivan Choi liếc nhìn lên lưng ghế.
Một vết đạn sâu hoắm hãy còn bốc mùi khói khét lẹt.
- Chạy mau! - Gã thừa cơ tát vào mặt Ivan Choi một cái, nửa để báo động, nửa để trả thù cho chuyện ban nãy.
Không rõ mục tiêu của tên sát thủ nhắm vào ai nên hai người quyết định chạy theo hai hướng nghịch nhau.
Lâu lắm rồi cả hai mới tham gia cuộc thi chạy vượt chướng ngại vật không đích đến dài hơi thế này.
- "Ai"...!- Chưa kịp phát âm đầy đủ, Judas đã đánh hơi thấy mùi bất thường.
Gã và Phùng Bác Văn đồng loạt nhìn theo hướng tay Ivan Choi, rồi không hẹn mà lập tức cùng nhau co giò chạy.
- Với đôi mắt nhanh nhạy của một điều tra viên đã từng đi du học Pháp, anh đoán xem có bao nhiêu tay súng bắn tỉa hả?
- Anh hỏi tôi trên trời có bao nhiêu vì sao thì tôi sẽ đưa ra đáp án ngay trong tích tắc, chứ đừng có hỏi theo kiểu móc họng thế này.
- Phùng Bác Văn tức tối nói.
Những người đi hội chợ vẫn mảy may không hề hay biết gì.
Đầu óc họ bận rộn trong việc suy nghĩ nên làm gì, đi đâu trong một sáng Chủ Nhật đẹp trời thế này.
Hoàn toàn không hề hay biết họng súng đang tăm tia từng bộ phận trên cơ thể mình.
Tuy vậy nhưng bên phía bắn tỉa cũng không có ý định đồ sát dân thường.
Dường như sau sự kiện Francis Châu bị tống vào ngục, chúng đã cẩn thận hơn trong mọi hành động, không quá hấp tấp triệu tiêu đối tượng được thuê bắn hạ mà đi xả súng bừa bãi vào dân thường vô can nữa.
Băng qua con hẻm nhỏ nằm phía sau nhà thờ là đến một công viên ồn ã với tạp âm bát nháo của đám trẻ đang chơi trò trốn tìm.
Ba người chạy xuống cầu thang thoát hiểm, rồi lần mò tìm vị trí thích hợp để ẩn thân.
Nơi đây là hầm trú ẩn cho dãy nhà kho bên trên.
Khi có thiên tai bủa vây bất thình lình, những người làm công sẽ chạy xuống đây trú nạn.
Lối ra của hầm trú ẩn thông với một hầm chui gần ngã ba Cảnh Điền, từ đấy chạy thẳng lên cao tốc số Mười bảy hoặc rẽ vào khu vực nội đô Vân La.
Ivan Choi nhảy lên một container đậu ven đường, rồi lẩn người vào trong dãy thùng xốp hôi rơm.
Judas và Phùng Bác Văn cũng nhảy lên theo, đoạn đóng cửa container lại.
- Í chời ơi! Tui đóng cửa hồi nào mà hổng hay dậy cà?
- Chất hết hàng lên xong chưa? - Bác tài xế hỏi ông bạn già.
- Rồi, nhưng...!- Ông gãi gãi đầu, ngơ ngác nhìn chiếc container tự nhiên đóng cửa.
- Nếu không chắc ăn thì vào kho kiểm tra lại xem.
Còn tui thì kiểm tra bên trong container cho.
- Bác tài xế sợ trễ giờ giao hàng nên hối thúc ông bạn già lẹ lên.
Ông bác ngó nghiêng cái container thêm một lần nữa, rồi bặm môi chạy tốc vào trong kho hàng.
Vừa lúc vịn tay vào thanh cửa, điện thoại của bác tài xế bất ngờ reo lên.
Nghe được non nửa câu chuyện, bác ta nổi sùng lên:
- ĐM Muốn nhanh thì thuê tên lửa của Nasa ấy.
Trong nội đô mà xúi chạy nhanh rồi lỡ có chuyện gì ai chịu trách nhiệm đây??? Bây đừng ỷ bỏ tiền ra là có quyền quay thằng già này như con dế hen?
Nghe tiếng la, ông bạn già hớt hải chạy ra hỏi:
- Có chuyện gì nữa dậy hả?
- Khỏi kiểm tra nữa.
Chốt cửa rồi chở tới nhà nó luôn đi.
- Bác tài xế nói xong, đoạn hùng hùng hổ hổ leo lên cabin xe.
Đám người Ivan Choi thở phào nhẹ nhõm, rồi lết tới bên lốc nước suối, lấy uống.
Phùng Bác Văn uống sạch chai nước suối, rồi rút điện thoại ra bấm số gọi về đồn.
- Có ai muốn uống thuốc chống ói không? - Phùng Bác Văn huơ huơ vỉ thuốc.
Ivan Choi và Judas mệt mỏi gật đầu.
- Tôi vốn là một điều tra viên, thường phải đến hiện trường khám nghiệm tử thi và tìm thêm vật chứng, nên phải thủ sẵn thuốc này mới cầm cự được mùi hương trong không khí ở đấy.
- Phùng Bác Văn vừa tách thuốc ra khỏi vỉ, vừa cất giọng phân trần với hai người.
- Toàn là trứng gà không nhỉ? - Uống xong viên thuốc, Ivan Choi bèn đưa mắt ngó nghiêng xung quanh.
Judas xem định vị trên điện thoại, rồi nhăn mặt báo:
- Nếu như đi theo đường này mãi, xem chừng chúng ta sẽ tới Chu Diêu Kim Tuế.
- Còn cách bao xa? - Phùng Bác Văn cau mày hỏi.
- Khoảng ba mươi mấy cây số.
Ba người lặng lẽ ngồi xem Google Map.
Tổng cộng họ đã vượt qua mười sáu ngã tư, chạy qua ba cây cầu, đi hai tuyến đường cao tốc, rồi rẽ vào một hầm chui thưa thớt.
Hễ dừng đèn đỏ, bác tài xế lại vươn vai ngáp dài, rồi xoa bóp lần lượt từng bên vai, kế đấy hớp một ngụm nước vối, sau đó ư ử ngâm nga theo giai điệu cải lương trên đài radio.
Tất nhiên toàn bộ quá trình đấy cả ba đều không hề hay biết.
Không chỉ vì container có tính chất cách âm cao, mà còn vì độ xốc nảy theo từng cú lăn bánh đã khiến họ thấm mệt, không còn đủ sức mà ngồi đó nghe ngóng nữa.
Một giờ chiều, xe dừng trước kho hàng của một nhà máy sản xuất bánh bông lan nổi tiếng.
Quản lý kho hàng là một người đàn ông trên năm mươi, đầu hói, bụng phệ, thanh âm quang quác như vịt chạy đồng.
Sau một đỗi quan sát cuộc đối thoại giữa tay quản lý và bác tài xế, Judas quyết định hành động.
Gã đợi cho tay quản lý mở chốt cửa, tra chìa vào ổ khóa, mở hé một bên cửa, đoạn miết con dao bấm lên cổ ông ta.
- Suỵt.
- Judas nhịp nhịp con dao trên cổ ông quản lý.
- Đi...!đi...!đi...!vệ...!sinh...!đi...!
Bác tài xế sực nhớ đến ban nãy mình bị con trai ông ta mắng như chim hót:, nên xẵng giọng nói:
- Không cần anh nhắc, ngồi chết trong xe hơn ba tiếng đồng hồ là đủ đ** ra quần rồi.
Đợi bác tài xế đi khỏi, tay quản lý mới lắp bắp hỏi Judas:
- Cậu...!cậu...!cậu...!
- Cút! - Ivan Choi chĩa súng vào ngực trái tay quản lý.
Bên cạnh y, Phùng Bác Văn cũng giơ con dao quân dụng lên đe dọa.
Judas nhảy xuống xe trước, kế đó là Phùng Bác Văn, sau cùng là Ivan Choi.
Nhận biết mình đã thoát chết, tay quản lý rút khăn mùi soa ra lau mồ hôi.
Hai chân ông ta hiện giờ vẫn không ngừng run rẩy lẩy bẩy.
- Xe buýt chở công nhân đang đậu ở đâu? - Phùng Bác Văn lạnh giọng hỏi.
Tay quản lý sợ đến mức cứng họng.
Ông lật đật ra hiệu cho cả ba theo mình.
Xe buýt vàng chóe nằm bơ vơ bên bãi sông lộng gió.
Nắng trời rải sắc vàng rực xuống bãi cỏ đuôi mèo um tùm.
Đôi con chim chiền chiện đang chao lượn nơi thinh không không một gợn mây.
Cậu tài xế hãy còn rất trẻ, mặc bộ đồng phục của xưởng bánh bông lan, trên đó in logo và slogan của hãng kèm theo địa chỉ và số điện thoại để tiện cho việc liên hệ với xưởng bánh.
- Chở mấy anh thanh tra về lại thành phố được không? Xe họ bị hư dọc đường nên muốn nhờ cậu chở về giùm.
- Tay quản lý gượng gạo đưa ra lý do với cậu tài xế trẻ tuổi.
Cậu tài xế nhăn nhó nói:
- Sao không kêu...!
"Tạch."
Ivan Choi chĩa khẩu súng vào giữa yết hầu cậu tài xế tuy đứng tuổi nhưng mặt mày non choẹt kia.
- Được, được.
Để tôi chở các anh ấy về cho.
Bớt nóng, làm ơn bớt nóng...!- Cậu tài xế giơ hai tay tỏ ý đầu hàng vô điều kiện.
Từ điều tra viên trở thành xã hội đen chỉ trong vòng một nốt nhạc, Phùng Bác Văn không biết nên cười hay nên khóc.
Trước mắt là nên khóc vì bụng dưới của y sắp "vỡ đập" đây này.
- Ở đây có cây xăng hay trạm dừng xe nào không? - Judas nhàn nhạt hỏi.
- Có, các anh muốn đi vệ sinh hả?
- Ừ.
- Phùng Bác Văn đáp cộc lốc.
- Đưa bọn tôi đến đó rồi cậu muốn đi đâu thì đi.
- Ivan Choi cười cười nói.
- ...!Đã hiểu.
- Lam Vân Khởi liếc nhìn Ivan Choi qua chiếc kính chiếu hậu.
Mất khoảng một cây số nữa cả ba mới tìm thấy một điểm đổ xăng heo hút.
Sau khi xả bụng xong xuôi, bọn họ ghé mua nước và một ít trái cây sấy nhằm ngăn chặn việc tụt đường.
Nhân viên thu ngân là một cặp vợ chồng trên tuổi tứ tuần, tính tình xởi lởi, thích quảng giao nên hỏi họ búa lua xua.
Lại một lần nữa, Ivan Choi phải rút súng ra uy hiếp, hai vợ chồng mới chịu im miệng.
- Đi bộ về hả? - Phùng Bác Văn vừa hỏi vừa xé gói chuối sấy.
- Gọi taxi hoặc Uber...!Ăn cái gì mà hỏi ngu dữ vậy? - Ivan Choi bực mình quát.
- Lên xe đi, tôi chở cho.
- Dầu đã đổ đầy bình, nước uống và thức ăn vặt cũng đã mua đủ, cậu trai trẻ bèn đi tìm bọn họ.
- Không sợ sao? - Judas nhếch miệng hỏi.
- Các anh còn chưa biết tôi là ai đâu...!- Lam Vân Khởi nhếch miệng đáp.
Lam Vân Khởi hướng dẫn họ cách bật ghế để ngả lưng nằm nghỉ, đoạn trở về ghế lái của mình, khởi động xe, rồi dận nhẹ chân ga và chỉnh côn thắng.
Trước khi rời đi, y đeo tai nghe kết nối với điện thoại.
- Làm ơn đổi nhạc được không? - Phùng Bác Văn uể oải nói.
.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Trọng Sinh Chi Sủng, Tra Nam Hóa Thê Nô
2.
Sổ Tay Người Vợ Có Chồng "7 Năm Ngứa"
3.
Hướng Về Em
4.
Xinh Đẹp Ngốc Nghếch O Và Luật Sư A
=====================================
- Tôi thích bài này...!- Lam Vân Khởi lắc lư theo điệu nhạc "S&M" do Rihanna song ca với Britney Spears.
- Vả chăng, việc của các anh là đi ngủ.
Còn việc của tôi là lái xe.
Hai bên không hề có can dự và dính dáng gì với nhau hết.
Bớt ảo tưởng.
- Làm ơn làm phước đừng có thuận chân lái xuống ruộng trong lúc bọn tôi đang ngủ đấy.
- Phùng Bác Văn dặn dò xong, bèn nhắm mắt lại, chợp mắt một lát.
Hộp thư thoại bất ngờ vang lên, truyền đến tai y là một giọng ca trầm ấm.
Không phải là của ai đó, bởi ai đó hát dở như hạch, nên chắc chắn cái này là của người khác trình bày.
"...!Em là tất cả của đời anh.
Xin đừng lo lắng hay sợ hãi nữa, bởi vì còn có anh đây..."*
Lam Vân Khởi nghe hết bài hát, y trầm mặc lái xe.
Cung đường này là vùng ngoại ô tiếp giáp với tiểu bang Chu Diêu Kim Tuế.
Nơi đây đồng không mông quạnh, ruộng nương, vườn kiểng và nhà máy là chủ yếu, còn nhà dân và các dịch vụ tiện ích khác thì vô cùng thưa thớt, ít ỏi; hầu như chung quanh khu vực này không hề có hàng quán hay siêu thị nào, bởi thế nên thống đốc tiểu bang Na Lạp Tư Khả phải lập một cây xăng quốc doanh để hỗ trợ đời sống bà con trong khu vực.
Doanh trại quân đội nằm phía bên tay phải ngã ba Ông Đá.
Hàng ngày toán thanh niên nhập ngũ đều chạy bộ trên con đường này.
Lam Vân Khởi ngó đồng hồ.
Đã hơn bốn giờ chiều, tầm này kẹt xe kinh khủng, nếu lết được về tới thành phố Diệp Trầm phải mất thêm ba giờ đồng hồ nữa.
- Ba à...!Tối nay con không về nhà đâu...!Chắc là sẽ ngủ lại ở nhà anh Yên...!Vâng, con biết rồi...!
Kết thúc cuộc gọi, Lam Vân Khởi thở hắt ra một hơi đượm màu phiền não.
Đường phố đã lên đèn.
Ánh sáng cam nhạt nhòa như thể phát ra từ thân những con sứa nơi biển cả sâu thẳm.
Mặt trời dụ dự mãi mà vẫn không chịu nghỉ ngơi, cứ núp sau đụn mây trắng xóa mà rải những chùm sáng ấm áp xuống nhân gian.
Bây giờ là sáu giờ bốn mươi lăm phút chiều.
Phùng Bác Văn, Ivan Choi và Judas đã tỉnh giấc ngủ, hiện đang ngồi chuyện gẫu với nhau.
Lam Vân Khởi đột nhiên chuyển làn, thay vì thẳng hướng đến thành phố Diệp Trầm, y chở bọn họ tới phố biển Viễn Dương.
- Này, đi đâu thế? - Phùng Bác Văn vừa nhai kẹo cao su, vừa cất giọng hỏi Lam Vân Khởi.
- Đón hai người cộng sự của anh.
Phùng Bác Văn chống cằm nghĩ ngợi rất lung, nhưng vẫn không hiểu sao Tào Việt Bân lại đoán biết trước tất cả mọi sự việc một cách đáng nghi hoặc thế này.
- Xin tự giới thiệu với anh, tên thân sinh của tôi là Đoàn Cảnh Trú.
- Đoàn Cảnh Trú tươi cười bắt tay Phùng Bác Văn.
Phùng Bác Văn liếc mắt sang Đoàn Chí Viễn, ngầm hỏi "Họ hàng à?"
- Tư Mã Tương Như, Lạn Tương Như, danh tương như, thực bất tương như.
- Đoàn Chí Viễn khẽ ngâm câu đối của cổ nhân.
- Trưởng Tôn Vô Kỵ, Ngụy Vô Kỵ, bỉ vô kỵ, ngã diệc vô kỵ.
- Đoàn Cảnh Trú tiếp lời hắn bằng một vế đối của cổ nhân khác.
Tào Việt Bân lững thững bước đến chỗ họ với cái chân cà nhắc và dáng đi khệnh khạng.
- Mới được xuất viện cái sột.
- Tào Việt Bân giải thích luôn.
Lam Vân Khởi bắc tay làm loa:
- Này, nhanh vào xe đi.
Đã tám giờ tối rồi đấy.
À mà gượm đã, ai buồn đi vệ sinh thì đi lẹ lên.
Từ đây về thành phố Diệp Trầm phải mất thêm bốn tiếng đồng hồ nữa đó.
Kiểm tra đâu đấy xong xuôi, Lam Vân Khởi mới lái xe rời đi.
Tào Việt Bân ngồi ghế cạnh cửa lên-xuống, Judas và Ivan Choi ngồi sau lưng cậu.
Đoàn Chí Viễn ngồi ghế phó lái, cũng tức là ghế dành cho cánh phụ xe.
Đoàn Cảnh Trú ngồi sau lưng Lam Vân Khởi cùng với Phùng Bác Văn.
Tào Việt Bân thong thả thuật chuyện vì sao mãi đến giờ này cậu và Đoàn Chí Viễn mới gặp lại bọn họ, và vì lý do gì mà hai cả hai tình cờ gặp