"Anh vái trời, anh vái trời cho cô vấp té
Để anh nâng, để anh nâng..."
Giọng ca tếu táo của ca-nhạc sĩ Duy Quang làm cả hai phải bật cười khanh khách.
Nhan đề của ca khúc này là "Anh vái Trời*".
- Ai lại yêu cầu ca khúc này vậy Trời? - Ông chú tài xế vừa dụi mắt vừa hỏi.
Ban nãy cười đến chảy nước mắt, khiến cho lông mi lọt vào trong, giờ xốn quá chừng.
- Chắc đang si tình ai đó giống như nhà thơ Nguyễn Tất Nhiên.
- Người thổi hồn cho những ca khúc phổ nhạc từ lời thơ của cố thi sĩ, đối với Uông Trác thì chỉ có mỗi mình ca-nhạc sĩ Duy Quang là thể hiện thành công nhất.
Thẩm Ý Hiên khẽ liếc mắt nhìn Uông Trác, rồi che miệng cười.
Y biết Uông Trác là con người sống rày đây mai đó, nay gặp cảnh lang bạt kỳ hồ nên mới phải nương thân nơi nhà họ Vệ.
Nên y khá tò mò về tình sử của chàng ta, trông anh ấy có vẻ là một người mang cốt cách cấm dục và thận trọng trước mọi mối quan hệ.
Không biết nên gạ...!
- Tới nơi rồi.
- Uông Trác chợt quay sang nói nhỏ.
Giọng nói của anh như thể rót mật vào tai Thẩm Ý Hiên, làm y có cảm giác say say lạ lùng.
Hai mẹ con họ Châu đã đứng đợi họ từ sớm tinh mơ, trên tay mỗi người là một giỏ bánh tét đầy vung, ắt là sư thầy nhờ họ đem giùm tới cô nhi viện để tránh xảy ra chuyện không hay vì bất đồng tôn giáo.
- Để con xách hộ bác cho.
- Cảm ơn con gái nghen.
Thẩm Ý Hiên nhún vai với Uông Trác, tỏ vẻ "Miễn bàn".
- Kiểu tóc demi garcon dịch ra tiếng Việt là tóc mái ngố của con trai.
Cậu để tóc thế này càng giống con gái tợn.
- Uông Trác luồn năm ngón tay vào khe hở của quai xách của chiếc làn đan bằng cây lục bình, để xách hộ cho "cô gái" cắt tóc kiểu demi garcon.
- Oa! Xe đẹp dữ bây! Biết bao giờ tui mới có tiền mua được một chiếc đây? - Bà Châu trầm trồ khen ngợi.
Hai người kia chỉ biết nhìn nhau và mỉm miệng cười; một thứ bình thường của người giàu, lại là ước mơ của kẻ khốn cùng.
Bệnh viện Bách Dược được sự nhờ cậy của con trai Vệ Úy, nên chẳng dám đề cập đến chuyện tiền nong với hai mẹ con họ Châu, làm cho bà Châu tưởng lầm rằng vị doanh nhân giàu có kia đã đóng phí đầy đủ, nên trong lòng thầm biết ơn khôn cùng.
Hai người kia rỗi việc nên ra ngoài băng ghế hóng mát.
Gió đông rét căm.
Vòm trời giăng đầy mây mù, khứu giác có thể ngửi thấy mùi hơi nước lành lạnh trong không khí, dự báo một trận mưa to sắp kéo tới.
Thẩm Ý Hiên phá vỡ bầu không khí lạnh nhạt của hai người bằng cách mở nhạc lên nghe.
"...!Thà là giọt mưa vỡ trên mặt em
Thà là giọt mưa khô trên mặt Duyên
Để ta nghe thoáng tiếng mưa vội đến
Những giọt run run, ướt ngọn lông măng
Những giọt run run, ướt ngọn lông măng
Khiến người trăm năm đau khổ, ăn năn
Khiến người tên Duyên đau khổ muôn niên..."
Mỗi mối tình của nhà thơ Nguyễn Tất Nhiên đều được bác ấy viết tặng một chùm thơ tình đủ thể loại, từ trêu ghẹo, nhắn nhủ cõi lòng tương tư của một chàng trai nghèo rớt Tú Tài, cho đến van xin hãy đoái hoài đến mình.
Cô Bùi Thị Duyên là mối tình đầu tiên của bác, sau bao năm trời hy vọng rồi lại thất vọng, bác đã viết nên bài thơ "Khúc tình buồn" để bày tỏ một lần sau chót với nàng thơ của mình; bài thơ ấy vô tình đến tai nhạc sĩ Phạm Duy và được bác phổ thành nhạc phẩm "Thà như giọt mưa".
Giọng hát của con trai bác Phạm Duy là ca-nhạc sĩ Duy Quang đã đem đến cho người nghe một cảm giác ray rứt và ngậm ngùi khôn tả.
Sau khi rời khỏi bệnh viện, Thẩm Ý Hiên rủ hai mẹ con họ Châu đi ăn nhà hàng Nhật Bản.
Y hết sức thích thú mỗi bận chứng kiến những phản ứng của đối phương khi lần đầu tiên nếm thử ẩm thực xứ Phù Tang, hay cách họ xuýt xoa khi dùng sốt mù-tạt cay xé lưỡi.
Không có ai biết được rằng niềm vui của y vốn rất đơn giản và nhỏ nhoi.
- Lối này...!
- Bộ trưởng Bộ Ngoại giao nước mình kìa mấy cậu.
- Bà Châu thảng thốt kêu lên.
Âm thanh của bà cắt ngang lời của Thẩm Ý Hiên.
Lăng Phụng Quốc tuy chỉ mới nhỉnh hơn ba mươi mốt tuổi, nhưng đã có bằng tiến sĩ Triết học tại ngôi trường nổi tiếng bên Anh Quốc.
Thuở nhỏ anh ta đã gây xôn xao khắp cả dải đất hình chữ S, vì được đặc cách vào đại học ở tuổi mười lăm và được hơn mười trường đại học danh giá trên thế giới tranh nhau mời học.
Tuy thế, Tổ quốc đối với anh ta vẫn là trên hết, nên sau khi hoàn thành xong luận án tiến sĩ, anh ta bèn khăn gói về nước phụng sự Tổ quốc.
Và Tổ quốc cũng đã không phụ lòng anh ta, chức vị mà anh ta hiện đang nắm giữ được người dân đồng lòng tiến cử.
Đi theo sau lưng anh ta là hai người nghị sĩ trong Thượng viện, có vẻ cả ba chỉ rủ nhau đi ăn trưa, chứ không có mục đích nào khác.
Mà giờ có bàn tính thế nào đi chăng nữa thì danh tiếng của Hác Đăng Khánh cũng không thể nào vực lại.
Họa chăng là kỳ tích trăm năm mới gặp một lần thì may ra mới cứu vãn nổi tình thế của ông chú.
Phòng của họ cách phòng của Thẩm Ý Hiên đặt ba căn, nằm chếch về hướng Đông-Bắc, kế bên thang máy.
Sau khi họ bước vào phòng thì lập tức có hai người cận vệ bước tới, đứng canh chừng.
Bà Châu gọi giùm con trai một phần nhum biển chưng trứng và một phần nhum biển nhồi thịt cua, nghe đâu thịt của con cầu gai này trị được bách bệnh, hy vọng nó có thể giúp cơn đau đầu của con trai bà thuyên giảm đi, mặc dầu trong thâm tâm bà biết chuyện này thật là hoang đường.
Rồi ngồi đợi Thẩm Ý Hiên chọn món để gọi theo, mấy món này lạ quá nên bà không đủ thông tin để biết món nào mà mình có thể ăn được.
Uông Trác học theo cách pha nước chấm của Thẩm Ý Hiên, cũng không có gì gọi là phức tạp, nhưng người bản địa vẫn có ý hơn là người ngoại quốc.
Châu Tuệ Mẫn đòi ăn mỳ Ramen sườn bò.
Không hiểu sao cả hai lại liên tưởng đến sát thủ Francis Châu, có tin tức tuồng ra là anh ta muốn mọi người từ bỏ cái tên Thánh Francis của mình khi thi hành bản án tử hình, bởi anh ta không muốn làm nhơ danh vị Thánh Francis.
- Cậu phải gọi một loại mỳ Ramen đã chứ? - Thẩm Ý Hiên bật cười nhắc nhở.
- Vậy...!vậy...!anh Ý chọn giúp tôi đi.
- Phiền anh cho cậu ấy một tô mỳ Toripaitan Ramen thêm topping thập cẩm và một phần sườn bò nướng sốt cay...!Cậu ăn cay được không? Được à...!Vậy lấy cho tôi y vậy đi.
Sau khi ăn xong bữa trưa đầy lạ miệng và đậm nét văn hóa xứ Phù Tang, hai người đưa mẹ con bà Châu về nhà, rồi ghé qua chùa Khánh Hỷ để cúng dường gạo cho sư thầy.
Sư thầy Thích Quy Tâm vẫn giữ thái độ bình thản đầy an lạc như cũ.
Không vồn vã hay xuýt xoa, cũng chẳng rối rít cảm ơn hay xun xoe, xu nịnh; sư thầy khẽ khàng cảm ơn và chúc mỗi người một câu tốt lành.
Số gạo này thầy sẽ đem chia cho các quán cơm từ thiện trong vùng để họ mang tới cho những người lao động nghèo những bữa cơm chắc bụng.
Mạc Ưu Đàm đương đứng hóng gió ở sân sau của ngôi chùa.
Dáng vẻ gầy guộc như cành khô trước cơn gió bấc.
Lớp áo phao giữ ấm dày cộm càng làm lộ rõ nét tiều tụy nơi ông chú mỏ nhọn.
- Anh là...!- Nhất thời Uông Trác không nhớ ra người đàn ông đang đứng trước mặt mình là ai.
- Tôi tên Ưu Đàm.
Từng giúp cậu Minh trông quán và giữ bé Khương...!Không phiền nếu tôi mời hai người đi uống nước chứ?
- Không.
- Cả hai đồng thanh đáp.
Rồi ngớ người nhìn nhau.
Quán nước mà Mạc Ưu Đàm mời hai người nằm trong khuôn viên một khu nghỉ dưỡng xanh mát.
Logo của khu nghỉ dưỡng hình cậu bé trai tựa lưng vào cần cổ con ngỗng bạc, mắt hướng về màn sao trên cao.
Trong quán nước đương phát bản nhạc "Trong nắng và Trong gió" do ca sĩ Ngọc Lan trình bày.
Nội dung của bài hát ấy khéo léo đem đến cảm giác an bình vô ngần cho thực khách.
Người quản lý trông thấy Mạc Ưu Đàm, liền vẫy tay chào mừng, đoạn chạy đến đưa mấy cuốn thực đơn cho bọn họ.
- Cho tôi một lon Red Bull với cái tẩy là được rồi.
- Uông Trác bắt đầu cảm thấy hối hận vì đã không nghe theo lời của cái bao tử của mình, nên giờ bụng âm ỉ đau.
Mạc Ưu Đàm quan sát sắc mặt Uông Trác một đỗi, rồi nhờ viên quản lý lấy thuốc đau bao tử cho mình.
Thẩm Ý Hiên đắp tay lên trán Uông Trác, đôi mày chữ Nhất khẽ chau lại.
- Chắc là ăn hải sản sống bị trúng rồi.
- Không phải, là do tôi ăn nhiều quá.
- So với thể trạng của anh mà nhiều à?
- Không, tôi bị teo bao tử.
Mạc Ưu Đàm im lặng ngồi thưởng trà Thiết Quan Âm, mặc cho hai người kia đối qua đáp lại với nhau.
Chú quản lý chắc đi thương lượng giá mua cửa hàng thuốc Tây nên tới giờ mà mãi chưa thấy trở lại.
"Lạch cạch...!Lạch cạch..."
Lôi Hoành di chuyển xe lăn đến chỗ Mạc Ưu Đàm, rồi khẽ khàng gọi:
- Thuốc của anh đây.
Thẩm Ý Hiên nhìn người đàn ông bảnh trai ngồi trên chiếc xe lăn điện tử, trong lòng liền hiểu ra đây là đâu, hóa ra chỗ này là khu nghỉ dưỡng của nhà họ Lôi, logo cách điệu từ chữ L.
- Sĩ quan Uông ghé chơi à? - Lôi Hoành cất giọng mỉa mai, khiến cho Thẩm Hạc Hiên và Mạc Ưu Đàm một phen sửng sốt.
- Bị thế mà còn mạng sống thì thật là tài...!- Uông Trác khui lon Red Bull, rồi rót vào trong ly giấy đựng đầy đá viên lành lạnh.
Âm thanh sủi bọt vang lên như nhịp bước của dòng thời gian đã qua.
oOo
Đồn cảnh sát Diệp Trầm hôm nay vắng bóng những băng-rôn của các thân nhân biểu tình để đòi lại công lý cho con em mình.
Vì thế, sự yên tĩnh được trao trả lại cho các viên chức đang làm việc tại nơi đây.
Bạch Lãng tủm tỉm cười:
- Cậu Cường hả? Nay xin nghỉ vì mắc bệnh khó nói.
- Anh Cường ảnh...!
- Tiêu chảy cấp.
- Bạch Lãng kịp thời ngăn chặn dòng suy tưởng không mấy tốt đẹp của cô nương họ Cổ về anh chàng ham ăn kia.
Đương nhiên bệnh này khó nói lắm chứ.
Nhất đ** dầm, nhì tiêu chảy mà lị.
Cổ Tây Tuyết ôm bụng cười ngặt nghẽo.
- Con gái con lứa cười thế rồi ai rước đây cô nương???
- Sao ảnh bị "dị" chú?
- Hình như được bạn lâu năm đãi ăn nhà hàng, rồi...!E hèm...!Chắc là ăn nhiều hải sản quá nên mới gây ra "Đại chiến Thủy cung" trong trỏng.
Tôi nghe cái menu mà muốn đau ruột giùm.
Cổ Tây Tuyết cười mà mặt mày méo xẹo.
Cô không thể tưởng tượng được rằng người thường liệu có thể dồn hết ngần ấy món vô bao tử không nhỉ? Anh Hai của cô tuy cũng thuộc dạng ham ăn hốt uống, song cũng tự biết sức mình tới đâu nên hiếm khi nào phải nhập viện vì cái miệng của mình.
oOo
An Kỳ mở tệp tin cũ, nơi ấy chỉ cất chứa vỏn vẹn một đoạn băng ghi âm ngắn ngủi, nhưng cũng đủ khiến cho anh bật khóc.
"Mùa đông sắp đến trong thành phố
Buổi chiều trời lạnh lùng..."
Nỗi nhớ người thương quay quắt, đã khiến anh trong cơn say ghi âm lại giọng hát của mình, rồi gửi nó cho cậu.
Anh hãy còn nhớ địa chỉ email và số điện thoại mà lúc ấy cậu đương sử dụng, nên mặc dù website đã sập, nhưng anh vẫn tìm được cách để liên lạc với cậu.
"Cho anh yêu em thêm một lần nữa, rồi mai giã từ
Mất em đi rồi, đời vắng đi tiếng cười
Mình anh ở lại trong tiếc nuối..."
Ừ thì sao này về già ấy, lỡ có để quên tiền ở đâu thì cũng sẽ có người nhắc nhở anh.
Bởi cái gì thuộc về anh, người đó sẽ vĩnh viễn không quên.
Giữa thế gian vô vàn chông gai và khổ ải, có một người vì mình mà thắp lên một tia hy vọng thì bản thân nên biết giữ gìn và trân trọng họ.
Nói thì hay lắm, nhưng anh vẫn không thể bảo vệ cậu.
Anh cũng lờ mờ đoán ra được rằng, cậu đã nhận lãnh nhiệm vụ nằm vùng để truy tìm manh mối chứng minh anh vô tội, bởi thế nên cậu mới cho anh nghe ca khúc "Được chết vì yêu" do ca sĩ Ngọc Lan trình bày để báo trước tương lai có thể xảy ra với hai đứa.
"...!Rồi mùa xuân kia sẽ bước tới bao la
Đời lại vui như không có mất đôi ta
Đoạn đường ta đi ai đã vẽ ra
Xin chết cho nhau..."
Anh đã gửi cho cậu mùa đông lạnh giá, và cậu đã đáp lại bằng mùa xuân ấm áp.
Trải qua bao nhiêu đau thương và thăng trầm, tình yêu ấy vẫn mãi bất biến theo thời gian.
- Này, hôm nay có ăn rau không?
- Có, một rổ to luôn.
- An Kỳ lắng nghe ca khúc "Mùa đông sắp đến trong thành phố" qua giọng hát của cố ca sĩ Anh Tú, em trai của ca sĩ Tuấn Ngọc.
Chiếc xe mô-tô của anh đang được nhân viên trong tiệm sửa xe rửa sạch sau khi đã sửa chữa xong.
Vệ Minh lườm An Kỳ một cái ngọt xớt, rồi quay sang lặt mớ rau tập tàng.
Sắp nhỏ được vợ chồng Vệ Hòa dẫn đi chơi Giáng Sinh cùng mấy đứa con của Vệ Giải Thần, nghe bác Loan kể rằng sẽ đưa tụi nó đi ăn nhà hàng Tây Âu, nên tối nay cậu toàn nấu mấy món thanh đạm và dễ tiêu.
Vệ Minh lúi húi nấu nướng trong bếp hơn hai tiếng đồng hồ thì mần xong mâm cơm.
Hôm nay cậu cho người làm nghỉ lễ gần hết, trong nhà giờ chỉ còn lại những người độc thân hoặc cao tuổi.
An Kỳ hiện đương làm gì nhỉ? Một con người ngoại đạo như anh sẽ đi đâu và gặp những ai trong ngày Giáng Sinh, rồi liệu anh có nhớ đến mình không đây; muôn vàn câu hỏi kéo tới tâm trí cậu hệt như một cơn lốc xoáy, và nhanh chóng nhấn chìm cậu trong sự cô đơn tột cùng.
- Cậu chủ! Có gói bưu kiện gửi đến cậu.
- Một ông chú cận vệ hớt hải chạy tới thông báo.
- Tôi nghe rồi.
Nhân viên chuyển phát nhanh có tuổi đời hãy còn rất trẻ, và là một cô gái, vì cách ăn mặc Tomboy của mình mà khiến người khác nhìn lầm thành nam giới.
- Cảm ơn cô.
- Vệ Minh nói đoạn, cậu cất giọng sai ông chú cận vệ khiêng gói bưu kiện vào phòng khách.
Rồi dúi vào tay cô nàng một tấm séc trị giá một ngàn đồng.
- Số...!Số...!
- Merry Christmas.
- Vệ Minh thờ ơ chúc mừng Giáng Sinh, rồi lệnh cho mấy gã cận vệ kia tiễn khách.
Trong gói bưu kiện là một cặp gấu nhồi bông Koala, con thú mũm mĩm nằm trên lưng con thú cao hơn, ắt hẳn là cậu và Vệ Khương.
Ngoài ra còn có một bó hồng nhung kết hình trái tim rực rỡ, hương thơm ngào ngạt vô cùng; trên bó hoa đính một tấm thiệp viết chữ xấu tệ, khiến cho cậu phải căng mắt ra nhìn mới đọc được nội dung mà chủ nhân muốn gửi gắm tới mình.
Hai gò má của Vệ Minh ửng hồng như rặng mây lúc ráng tà.
Nụ cười trên môi cậu cứ giữ như thế mãi một lúc lâu.
Vệ Minh lấy kem trong tủ lạnh ra ăn.
Loại kem Celano vị nho luôn là liều thuốc cứu rỗi mỗi khi tâm trạng cậu rơi vào cảnh bất bình thường.
Vừa ăn kem lạnh, cậu vừa xem lại ảnh khỏa thân của cục cưng U30.
Sắp nhỏ về nhà vào lúc tám giờ tối.
Đứa nào đứa nấy đều mệt phờ râu và đương hết sức đói bụng, chỉ chờ tắm xong là bay xuống ăn cơm với cậu.
- Cưng ơi...!Tôi về rồi!
Vệ Minh nhìn An Kỳ trông rắn rỏi và rám nắng thấy rõ chỉ sau mấy tuần phiêu bạt giang hồ.
Mái tóc của anh được cắt tỉa gọn gàng.
Và quần áo ăn mặc vô cùng tươm tất và sạch sẽ.
Hai tay anh xách mấy túi đồ lỉnh kỉnh, nom có vẻ nặng lắm.
- Boo ơi...!Xem chú mua gì về cho con nè.
- Vừa nhác thấy cục mỡ di động bước xuống cầu thang, An Kỳ vội kêu nó.
- Oa! Con cảm ơn chú Kỳ.
- Vệ Khương nhìn hộp gà rán vàng rộm mà nuốt nước miếng ừng ực.
Baba bảo bé con ú quá nên mấy tuần nay không cho ăn.
Cả ông Tư và bà Tư cũng không cho bé con ăn.
Có mỗi mình chú Kỳ hà.
- Nó ú lắm rồi đấy! - Vệ Minh cất giọng làu bàu.
Rồi giúp chồng yêu xách bớt mấy túi đồ nặng trĩu.
- Giáng Sinh vui vẻ.
- An Kỳ níu tay Vệ Minh, rồi cúi xuống hôn lấy hôn để.
Những nụ hôn tới tấp, những nụ hôn đầy vồn vã để khỏa lấp đi những đau thương và nghi kỵ trong suốt quãng thời gian cách biệt.
"Sột soạt...!Sột soạt..."
Một bàn tay núng nính khẽ bấu lấy gấu quần của An Kỳ.
An Kỳ nhìn xuống thì thấy Boo mỡ.
Bé con cất giọng nhỏ xíu như muỗi kêu:
- Dạ, chú Kỳ ơi...!Chú Kỳ hun nhè nhẹ thôi, hun mạnh quá baba đau...!Úi!
Hai vợ chồng son cùng cúi xuống hôn lên má cục mỡ.
Nụ hôn của Vệ Minh rất êm ái, còn An Kỳ lại khiến bé con đau vì râu nơi cằm anh đâm vào da mặt nó.
- Đi cạo râu đi cha.
- Vệ Minh nói đoạn, ngồi xuống dỗ dành cục mỡ đang chực mếu máo vì bị đau.
Vệ Minh lệnh cho sắp nhỏ ra bàn ngồi đợi, đoạn vào bếp chuẩn bị mâm cơm cho tổ ấm của mình.
- Này, để lát nữa đi.
- Vệ Minh gỡ cái tay đang giữ lấy cái eo của mình.
Rồi nêm lại nồi canh rau tập tàng.
Cái bánh pizza tôm nướng phô-mai đã được cắt sẵn thành mười hai miếng nhỏ, giờ chỉ việc chia cho mỗi đứa bốn miếng là xong.
Còn về gà rán thì mỗi đứa hai miếng.
Nước ngọt thì mỗi đứa một chai.
Ngày mai bắt Boo mỡ chạy bộ trừ vậy.
An Kỳ véo mông vợ yêu một cái, rồi mới cùng cậu dọn bàn ăn.
Vệ Khương và hai anh em họ An ăn pizza tôm nướng phô-mai, khoai tây chiên và gà rán béo ngậy; còn vợ chồng hai người thì ăn cơm do cậu tự nấu.
Cũng không phải món gì quá cao sang, chỉ là nồi canh rau tập tàng nấu với tôm khô và cua đồng, cá rô kho tộ, trứng cá thu chiên và sườn xào chua cay, nhưng cái cách An Kỳ gắp ăn làm Vệ Minh tưởng đâu anh đang ăn bữa cỗ của vua chúa.
- Bộ ngon lắm hả? - Vệ Minh vừa lau miệng cho người thương, vừa hồi hộp hỏi.
Vì đang ngậm một miệng đầy cơm và đồ ăn, nên An Kỳ chỉ có thể bật ngón cái ra hiệu với vợ cưng.
- Để mai tôi nấu cho cưng món ếch xào lăn nghen? - Vệ Minh múc thêm canh vào chén cho An Kỳ.
- Hay là cưng muốn ăn món cá trê chiên xù chấm mắm me? Tôi còn biết làm cả món tôm kho tàu, bún bò Huế và gà tre hấp hành.
- ...!Từ từ thôi.
- Bao tử và bộ não của An Kỳ hiện thời đang tạm đình chỉ hoạt động.
Vệ Minh nhìn người thương của mình mà cười tủm tỉm.
Hạnh phúc mà cậu mong mỏi đã thành hiện thực được một nửa.
Bản nhạc "All I want for Christmas is You" do danh ca Mariah Carey khẽ khàng vang lên trong phòng ăn ấm cúng.
Cây thông Noel dựng nơi góc phòng tỏa ánh sáng lung linh, những hộp quà xinh đủ kích cỡ xếp quanh gốc cây, và ngôi sao nơi đỉnh của cây thông im lặng chớp tắt theo chu kỳ.
"Cạch."
- Bụng còn đau không? - An Kỳ vừa hỏi thăm cục cưng, vừa chậm rãi thoát y.
Hai người kiểm tra xem đám nhóc có đánh răng không một chập, rồi phải ở lại kể chuyện cho sắp nhỏ nghe hơn một tiếng đồng hồ, bây giờ mới có thời gian dành cho nhau.
Vệ Minh ngắm An Kỳ một đỗi, rồi mới thủng thẳng đáp, "Hơi hơi."
An Kỳ ngồi xuống giường, rồi đặt tay lên băng gạc trên bụng Vệ Minh, đoạn thở dài thườn thượt.
Người thương của anh vẫn còn đang trong giai đoạn theo dõi chặt chẽ, vì nguy cơ vỡ vết thương và nhiễm trùng máu rất cao, chưa kể đến là các di chứng do việc thủng ruột non và viêm phúc mạc để lại có thể khiến cậu mắc bệnh hậu khi tuổi tác cao.
"Phịch."
Vệ Minh rúc vào lòng An Kỳ, chân phải gác lên người anh.
Dẫu không nhìn thấy mặt cậu lúc này, nhưng anh vẫn biết là cậu đang cười đầy mãn nguyện.
- Ngủ ngon.
- Ngủ ngon.
- An Kỳ hôn trán vợ cưng một cái thật kêu, rồi ôm chầm lấy người thương của mình.
Anh đang ôm trọn cả thế giới tươi đẹp trong vòng tay trần tục.
"...!Nằm sát bên nhau, ta sớt chia từng hơi ấm xanh xao
Một chút êm đềm
Giữa thế gian đầy sóng gió đảo điên..."*
oOo
Hác Đăng Khánh chấp nhận tổ chức trưng cầu dân ý sau tháng Tư năm tới.
Lưỡng viện đã thống nhất với nhau "chơi" chú như thế, chú còn dám thoái thác sao?
"Lò cừ nung nấu sự đời
Bức tranh vân cẩu vẽ người tang thương."
Hai câu thơ trong bài "Cung oán ngâm khúc" của cụ Nguyễn Gia Thiều đã khắc họa rõ nét hình ảnh Hác Đăng Khánh lúc này.
"Đời, vốn không nương thất thế
Thì thôi, ô nhục cũng là danh!"
Hai câu kế trong bài "Hai hàng me ở đường Gia Long" của nhà thơ Nguyễn Tất Nhiên dường như dự báo trước tương lai của ông chú đang bị dồn đến bước đường cùng.
Chiếc xe bọc thép đưa chú đến vườn chuối của một hộ doanh nghiệp tư nhân chuyên sản xuất các loại bánh kẹo từ chuối và trái dừa.
Đây chẳng phải là ý tưởng nhằm gỡ gạc hình ảnh cho Hác Đăng Khánh, chỉ đơn thuần là một buổi du ngoạn giải sầu.
- Tổng thống!
- Dạ, bác gọi con là cậu Khánh là được rồi.
Bác Năm vào nhà bưng ra một mâm chè bột báng nấu với chuối sứ thơm nức mũi, rồi cất giọng hào sảng mời mỗi người một chén.
- Tôi tin tưởng ở cậu.
Tôi biết cái cảm giác nếm mật nằm gai của Câu Tiễn, biết cái nhẫn nhục của vua tôi Nguyễn Trãi, biết cái nhục nhã mà Thành Cát Tư Hãn từng trải qua, nên tôi thấu được cái tâm tư của cậu.
Nhưng ở đời, con người thường chỉ chú tâm đến thành quả, mà không quan tâm đến quá trình hình thành nên nó.
Và vì thế mà mọi người thường bỏ qua những bậc kỳ tài có cách hành xử kỳ cục nhưng đầy tiêu dao tự tại.
Người ngu chỉ thấy được một mặt, người khôn thấy được đa chiều.
Hác Đăng Khánh bưng chén chè bột báng thơm thảo lên ăn.
Khuôn mặt phong sương của chú toát lên một niềm vui như con trẻ được cho quà.
Bởi đã lâu lắm rồi, chẳng có một ai cho chú cái gì về mặt hữu hình cả.
Chú chợt nhớ đến bài thơ của vua Trần Nhân Tông:
"Thiếu niên chẳng hiểu lẽ Sắc - Không
Muôn hoa xuân thắm xốn xang lòng
Nay đà tận kiến Đông Hoàng diện
Thong dong nệm cỏ, ngắm sa hồng.*"
Bất chợt đằng sau bụi chuối, một giọng nói mang âm hưởng miền Trung lảnh lót vang lên:
- Đ* mạ mi.
- Bộ mày tính làm Trần Minh khố chuối hay sau mà nấp ở đây? - Bác Năm nhào tới giải vây cho con rể.
Họng súng của gã cận vệ có vệt sẹo nơi cổ vẫn hướng vào yết hầu anh ta.
Hác Đăng Khánh phất tay, ra hiệu cho gã cận vệ không được tự tiện hành động.
- Nó đi quân dịch về xong thì rước luôn thằng miền Trung này về nhà tôi ở rể.
- Cậu ấy?
- Em gái nó.
- Bác Năm giật mình đính chính.
Hồi đầu ông cũng hiểu lầm y chang như cậu tổng thống, nên hai tía con suýt thì tương tàn.
- Đ* má mày.
- Cậu cận vệ của Hác Đăng Khánh giơ tay lên toan đánh con rể của ông Năm.
Cậu kia cũng chẳng vừa, con nhà lính mà, xông vào định đập cho thằng kiếm chuyện với mình một trận.
- Thêm một thằng nữa là đủ nồi chè ba màu.
- Ông Năm lắc đầu ngao ngán.
- Con tao đâu?
- Tía hỏi ai?
- Vậy chứ mày cưới đứa nào?
- Ô, con vợ của con đi chợ rồi.
- Cậu ta nhe răng cười cầu hòa.
Hác Đăng Khánh cười đến lả người.
Điệu này thì con rể với cha vợ tha hồ mà "Riêng một góc trời".
- Lại đây ăn chén chè bột báng với tao cho vui rồi muốn đi đâu thì đi.
- Ủa nỏ phải chè thưng hở tía? À mà thôi để con ăn...!- Cậu trai thoáng thấy sắc mặc ông già vợ đen hơn Bao Công, liền ngoan ngoãn ngồi chồm hổm ăn hết chén chè.
- Tôi cũng từng đi quân dịch, nhưng mãi đến năm ba mươi hai mới đi.
Ông Năm nghe thế, khuôn mặt bày ra vẻ ngạc nhiên vô cùng.
Song hiểu đấy là việc riêng tư của tổng thống, mà cũng nghĩ bụng phải quý ông lắm mới tiết lộ ra chuyện động trời này, nên ông chọn cách im lặng, không hỏi sâu hơn.
Cấp Trên ngậm điếu xì-gà trên môi.
Trên thân bận bộ âu phục trắng.
Đầu đội nón fedora bạc.
Và chân mang giày hiệu Armani.
Trông gã hệt như bước ra từ tiểu thuyết "Bố già" của nhà văn Mario Puzo.
- Well, well, well...!- Cấp Trên vừa lắc đầu, vừa cười đểu.
Đoạn bước tới ra hiệu cho Hác Đăng Khánh theo mình lên xe.
Chiếc xe Maserati của gã giao lại cho Song Thương.
Ông Năm nhìn Cấp Trên một đỗi, rồi toan "xổ" một tràng tiếng Anh với gã trai nước ngoài đẹp mã thì Cấp Trên đã mở miệng nói tiếng Việt rành rọt:
- Hình như có món gì sắp khét thì phải?
- Thôi rồi mèn đét ơi! Mẻ chuối đập của tui! - Ông Năm quýnh quáng chạy vào trong bếp cứu giá mẻ chuối đập.
Cấp Trên bưng mâm chuối đập ra ngoài bàn đá đặt gần mé mương, rồi ngồi xuống nếm thử món quà quê.
Đám cận vệ của gã bị bắt ăn trước, và hậu quả là hơn nửa mâm chuối đập đã bay biến trong vòng đúng mười lăm phút.
Ông Năm thấy khách ăn ngon miệng quá, trong bụng hãnh diện lắm, bèn đem thêm một mâm chuối đập đầy vung và một nồi nước cốt dừa ra đãi họ; không quên lấy một chục cái chén kiểu để mỗi người đựng nước cốt dừa.
- Gặp lại mối tình đầu của mình vui chứ? Anh chàng Luật Khoa...!- Cấp Trên coi bộ rất ưng món chuối ép nướng chấm nước cốt dừa rắc đậu phộng giã nhỏ, nên ăn không ngơi tay.
Hác Đăng Khánh không trả lời.
Nụ cười trên môi chú thoáng qua như một cơn gió dạo ngang trời.
Bởi vì chú chợt nhớ đến ca khúc "Người tình Luật khoa".
"Người tình Luật khoa" được nhạc sĩ Vinh Sử viết ra nhằm chia sẻ với những mối tình trắc trở vì không môn đăng hộ đối.
Nội dung của nhạc phẩm này là, sau khi giúp đỡ cô em gái nuôi trong suốt quãng thời gian cô nàng học Đại học, anh chàng đã bị mối tình đầu ngó lơ mà bỏ đi lấy người chồng có điều kiện sống tốt hơn.
Giọng hát của ca-nhạc sĩ Duy Quang góp phần tăng thêm nét mỹ cảm cho ca khúc.
"...!Rồi em ra trường Luật
Quên anh, em lấy chồng
Xe hoa cùng pháo hồng
Anh đứng đó như không..."
- Chuối nếp nướng ăn ngon không?
- Ngon.
Ăn ngộ lắm, nhưng mà ngon.
Hác Đăng Khánh không thèm nhắc nhở Cấp Trên rằng ăn nhiều chuối với nước cốt dừa rất dễ dẫn đến việc nhuận tràng, bởi ông chú muốn gã dành thời gian đi xả bụng để mình được một ngày rảnh rang đầu óc.
- Về miền Tây thì anh sẽ được ăn một ngàn lẻ một món làm từ chuối với dừa.
Chưa kể đến là các loại rau sống ăn kèm với lẩu mà không đâu có nữa.
- Thế đi ăn thử đi.
Nhưng nói trước tôi không ăn được món mắm đâu đấy.
- Vịt nấu chao thì sao?
- Hôi không?
- Anh ăn được phô-mai nặng mùi thì ắt hẳn anh cũng sẽ ăn được món này.
- Thoáng thấy nét mặt đăm chiêu của Cấp Trên, Hác Đăng Khánh vội bồi thêm một câu.
- Nhũ dê nướng chấm chao ngon lắm đấy.
- Nhũ? À, hiểu rồi.
- Cấp Trên chợt muốn mời người bạn mới quen đi ăn vú dê nướng, gã thích cái cách cư xử giả tạo của Vệ Thanh, cũng như là nụ cười không được một gram thật lòng của hắn.
Con đường cao tốc chiều nay vắng đi nắng vàng.
Những ngọn đèn đường tỏa ánh sáng cam mật soi rọi những cung đường tăm tối.
Gió vẫn thi nhau lướt qua những chiếc xe bốn bánh đủ màu, đủ kiểu và kích cỡ, giọng hát của chúng khi lọt vào tai con người là những tràng "U", "U" vô