Bãi biển Las Las Flores tràn ngập những bóng dáng du khách và dân địa phương đi nghỉ mát.
Mòng biển vỗ cánh trên thinh không xanh trong như màu ngọc bích.
Vài tay lướt sóng đang ôm ván chuyện trò với nhau.
Đâu đó có mấy bé con đang chơi trò đắp cát, xây lâu đài hoặc rượt nhau chạy vòng vòng.
Những làn gió biển mang hơi muối mặn vào gian phòng của cậu trai có khuôn mặt hiền tựa thiên thần.
Bây giờ là mười giờ rưỡi sáng, nhân viên phục vụ của khách sạn sẽ đánh thức y dậy vào khoảng độ một tiếng nữa.
Đã lâu lắm rồi, y mới quay về El Salvador thân yêu.
Bản nhạc chuông "Not Afraid" do rapper nổi tiếng Eminem trình diễn đánh thức anh ta dậy.
Sau lần bị băng đảng đối thủ bắt cóc rồi tra tấn một trận thừa sống thiếu chiếu, bài hát với giai điệu chẳng mấy êm tai này đã vực y dậy từ địa ngục tù túng nơi bệnh viện hạng sang suốt bảy năm ròng.
Angelo Cristoval Salcedo - Đó là họ và tên của y, mang hàm nghĩa "Thiên thần nam của Đức Kito Vua".
Số máy gọi tới nói tiếng Anh không mấy rành rẽ, nhưng vẫn đủ để Angelo hiểu, vì giọng nói này hết sức thân quen với y.
Cậu trai này đã từng gửi biếu y mấy pounds thịt bò khô tự làm rất ngon.
Ngoài ra, hai người còn trò chuyện với nhau suốt mấy năm trời.
Nhờ thế mà khoảng thời gian nằm viện cũng đỡ tẻ nhạt và lẻ bóng.
- Min hả? Ba năm rồi mới được nghe lại giọng cậu...!
- Angelo! Thật tốt khi thấy anh mạnh giỏi.
- Tôi không có chỉ tội Andy nữa đâu mà cậu sợ gọi tới thăm chừng...!- Angelo nhấn chuông gọi nhân viên dọn bữa trưa.
Tiếng chuông bấm vọng vào tai cậu bạn kết giao trên mạng xã hội nghe như thể tiếng chuông đêm Giáng Sinh.
- Không thể coi nhau là bạn được sao?
- Well...!- Angelo nhỏm dậy, rồi với tay chống nạng.
Những bước chân đính kèm với tiếng nạng gỗ va chạm với mặt sàn lót thảm nhung.
"Lách cách", cửa phòng bật mở.
Người nhân viên mỉm một nụ cười hòa nhã khi thấy y, rồi nhỏ nhẹ xin phép đẩy xe đựng bữa trưa vào phòng.
Bữa trưa của y có món cá mú nướng nguyên con kiểu Địa Trung Hải, một phần bánh tacos cuộn gà và một chén súp đậu.
Thức uống có món cocktail Dry Martini thơm nồng giúp khử mùi răng miệng và giảm ngán ngấy đồ ăn rất hiệu quả.
- Hôm nay anh uống cocktail vị gì?
- Ha...!Vẫn còn nhớ hả? Là Dry Martini.
Còn cậu?
- Một lon cocktail của nhãn hàng Clubtails, cái tên của nó ngộ lắm: Sex on the beach.
- Tôi cũng có nghe qua.
Nhưng chưa muốn uống thử.
Vị của nó thế nào? Có ngon bằng cocktail "tươi" không?
- Gần bằng.
- Bên cậu mấy giờ?
- Chúng ta cách nhau khoảng mười ba tiếng đồng hồ.
Tính ra, đã gần một giờ sáng.
- Vệ Minh bậm nhẹ cánh môi.
- Cậu có muốn biết tôi và Andy có mối quan hệ như thế nào không?
- Anh và Andy quen biết với nhau trước khi tôi gặp gỡ anh ấy à?
- Ngạc nhiên sao?
Vệ Minh nén tiếng thở dài đong đầy sự bất an của mình mà ráng lên tiếng nói, "Phải."
- Dẫu cho "thằng nhỏ" của tôi hết nhúc nhích đi chăng nữa, tôi cũng chẳng thèm khát đến độ đi tìm khoái cảm bằng đường hậu môn đâu.
- Angelo chỉnh lại máy trợ thính.
- "Đường truyền" của tôi đủ tốt để thu thập...!những thứ mà một kẻ tật nguyền khốn khổ như tôi cần.
Nên chuyện giữa cậu và anh ta, tôi biết rất rõ.
Hai đứa tôi chỉ là đối tác làm ăn, xong thì dông, không có lưu luyến hay tiếc nuối chi sất.
Chỉ có điều năm đó, anh ta đã đẩy tôi một cú quá mạng, khiến tôi trở nên thân tàn ma dại như ngày hôm nay.
Nhấp một ngụm đồ uống Clubtails mang tên "Sex on the beach", Vệ Minh thủng thẳng thăm dò ý tứ của cậu trai El Salvador.
- Có ghi thù không?
- Không...!Anh ta chẳng xứng đáng để được tôi ghi thù tạc dạ.
Vả chăng, nhờ vậy mà cha tôi mới tránh được sự truy cứu của pháp luật suốt mười năm nay.
- Nói chuyện trên đây không tiện nhỉ?
- Phải.
Hacker ở khắp mọi nơi.
Bên chính phủ, bên giang hồ, bên nhiều chuyện, bên buôn bán tin tức,...!Khi nào sức khỏe tôi ổn định, tôi sẽ ghé sang thăm cậu.
Còn bây giờ, chấm hết nhé?
- Giữ gìn sức khỏe để sau này chúng ta còn có thể gặp nhau ngoài đời nhé? - Vệ Minh chợt thấp giọng như đang thủ thỉ với người bạn thân.
Ở đường truyền bên kia, Angelo khẽ nhoẻn miệng cười, rồi tiếp tục gỡ thịt cá mú.
Hình ảnh cậu thiếu niên chưa đầy mười bảy tuổi tái hiện trong tâm trí anh ta.
Giọng nói đã thôi còn cái nét hấp tấp và nhanh nhẩu đoảng năm xưa.
Có lẽ thời gian đã tôi rèn sự trầm lặng và bình tĩnh cho Min, tiện thể khiêng đi luôn sự tươi vui hồn hậu của cậu.
Những tiếng kêu quang quác của chim mòng biển khỏa lấp không gian căn hộ khách sạn mà Angelo đương ở.
Anh rửa tay với dung dịch sát khuẩn, rồi khập khiễng chống nạng tới bên ban-công đầy gió và nắng.
Đây là "La isla Bonita" của anh trên Trái Đất này.
Vệ Minh gửi cho chồng cưng ca khúc "Người tình ngàn dặm - 500 miles" do ca sĩ Ngọc Lan trình bày, trước khi mở ứng dụng Uber đặt xe.
Nhạc sĩ Trường Kỳ cũng viết lời Việt từ nhạc phẩm dân ca "500 miles" này mang tên "Tiễn em lần cuối"; về sau, mọi người thường lấy phần trình bày của ca - nhạc sĩ Trung Hành làm khúc ca tưởng niệm cố ca sĩ Ngọc Lan.
Một hồi lâu sau, khi chiếc taxi Uber tới đón cậu, An Kỳ mới gửi lại nhạc phẩm "Mandoley" do ca-nhạc sĩ Trung Hành trình bày.
Ngồi trong chiếc xe hiệu GMC có kiểu dáng vững chắc và rộng lớn, Vệ Minh đeo tai nghe để thưởng thức khúc nhạc trữ tình qua giọng ca ngọt ngào của cô Ngọc Lan:
"Người tình hỡi, nếu trên đường phố có anh từng khuya đón đưa em về, giọt mưa rơi sẽ không não nề.
Mình càng đam mê..."
- Tôi muốn xuống xe ở đây...!
- Ồ được.
- Nguyên khúc đường này không có chỗ cho phép dừng xe, nên anh ta cáo lỗi, rồi bậm môi chạy thêm một đoạn nữa mới đậu lại.
Hy vọng cậu khách không khiếu nại với công ty rằng mình "vẽ chuyện" để tính thêm tiền.
"Xịch."
Vệ Minh đưa tấm thẻ ngân hàng cho người tài xế mặt mày già dặn.
Anh ta coi xét một chút, rồi mới cà thẻ thanh toán cước phí; có lẽ anh ta hơi tiếc khi thấy không có tiền "boa".
- Đây là phần của anh.
Vừa nhận tờ tiền mệnh giá năm mươi đồng từ tay cậu khách "sộp", gã tài xế vừa rối rít cảm ơn, nhưng vẫn canh cánh trong lòng chuyện ban nãy.
- Tôi cam kết không khiếu nại với công ty đâu.
Mong anh đừng lo lắng hay muộn phiền nữa.
- Cảm...!cảm ơn...!cậu...!nghen...!
Một mình cậu độc bước trên con phố đêm quạnh vắng.
Hai bên đường hàng quán thưa thớt vì cơn mưa ban chiều càng lúc càng nặng hạt, ai cũng tưởng đêm nay sẽ mưa to lắm, nên cả khu phố ráp nhau nghỉ bán gần hết.
Không thể ngờ rằng Ông Trời giỡn cợt, khuya nay tịnh không có lấy một giọt mưa.
Mây mù khuất lấp vòm trời rộng lớn.
Gió dữ thổi ù ù nghe như tiếng người đàn bà đương thổi lò nấu cơm trong bếp.
Bất giác nhớ tới chuyện năm xưa với gã trai họ Ngôn, Vệ Minh lấy làm tiếc nuối vì vở kịch của mình bị lộ tẩy quá sớm.
Uổng công cậu đêm ngày "hầu hạ" gã, mà cái đám chó kia vẫn phát hiện cậu không hề bị mất trí nhớ.
Chúng cố tình chọn người thăm dò có ngoại hình hao hao như An Kỳ để thử cậu.
Cậu biết tỏng ngay từ khi giáp mặt lần đầu, toan tẩn cho gã một trận ra trò trong đêm hôm đó, nhưng sực nhớ ra lá thư "đề nghị" làm nhân chứng chống lại người thương, cậu đành nuốt xuống cơn thịnh nộ mà nín nhịn tương kế tựu kế.
Vô tình cậu đã biến anh Ba thành một thằng ngớ ngẩn và rỗi hơi trong suốt mười năm qua.
Nhưng biết làm sao đây, khi cậu không có khả năng đặt niềm tin vào Tần Hối, người có thể là nội gián của phe kia cài vào để thu thập tin tức của cậu từ khu vực của anh Ba.
- Cậu gì ơi...!Mua tò he không? - Một ông lão đứng bày hàng dưới một mái hiên quán cơm tấm thưa khách cất giọng gọi.
Nhìn xuống mới thấy cái chân trái của ông lão bị quấn băng và nẹp ghim rất cẩn thận, nếu muốn lừa đảo kiếm tiền thì phải lựa vắt sáng, chứ ai đâu lại...!
- Dạ, xin ông đợi con chọn kiểu một lát.
- Nói đoạn, Vệ Minh đi lại quầy đặt tủ kính đựng thức ăn đặt một dĩa cơm tấm thập cẩm.
Nếu ăn ngon, lát nữa cậu sẽ mua về cho mỗi người hộp.
Giờ này chắc cha nội kia đã vì xiêu lòng mà cho sắp nhỏ thức khuya chơi game "thả cửa".
Cậu cũng mới biết, Uông Trác rất thích được khen đẹp trai, thành ra cứ bị mấy đứa nhỏ lừa hoài, bởi anh ta tin chắc nịch rằng con nít không biết nói dối.
Anh ta có mà đẹp trai trong con mắt của Ý Hiên, chứ còn với cậu thì chấm cho con điểm trên mức trung bình là quá ưu ái rồi.
Dường như đã lâu mới được nghe lại cách nói chuyện tử tế, nên ông lão xúc động lắm.
- Cậu...!Con...!Con muốn ông nặn hình gì?
- Dạ, con thích hoa hồng và...!- Vệ Minh sực nhớ ra sở thích của mỗi đứa con.
- Con cứ tự nhiên đưa mẫu cho ông, ông sẽ cố gắng nặn giúp cho.
Xin con đừng ngại.
- Ông lão khẩn khoản đề nghị.
Bất đắc dĩ, Vệ Minh đành tìm mẫu của các nhân vật hoạt hình đưa cho ông lão.
Trong lúc ấy thì ông lão đã nặn sắp xong một bông hồng nhiều lớp đỏ thẫm tuyệt đẹp.
Nhân viên quán ăn đã bưng phần cơm và chén canh ra bàn.
- Tới trễ thế?
Người đàn ông có dáng gầy như nhành mai, con hạc ấy chỉ cười mà không đáp.
Anh ta rút khăn mùi soa thường mang theo bên mình ra lau mồ hôi trán cho cậu.
Bang chủ thứ Sáu của Tống Vũ Môn - Báo Tuyết.
- Công việc kinh doanh của anh Sáu dạo này ra sao rồi?
- Lai rai.
Đôi lúc ham vui tân trang lại quán hay mời ca sĩ về hát nên có khi phải đắp tiền túi vào bù lỗ.
- Cái vỏ bọc của anh tốt nhỉ? Tốt hơn của em Út nhiều...!
- Sắp tới sinh nhật của Boo ú rồi nhỉ? - Anh Sáu đánh trống lảng.
- Kêu nó ú nó giận đấy.
Cu cậu lớn phổng rồi.
Nên biết tự ái rồi.
- Em nên chăm mình như chăm nó thì sức khỏe sẽ tốt hơn.
- Tháng này gia đình em có tiệc sinh nhật, anh ghé chơi nhe?
- Của ai? Cậu Thanh hay bác gái?
- Không, là của con trai em, nó sinh cuối tháng Năm.
- Nhưng Boo sinh tháng Sáu mà...!À, là con trai của Andy...!
- Nó chưa từng được tổ chức tiệc mừng tuổi mới nên nôn nao lắm...!
- Em nói gì nghe lạ.
Con nhà giàu nhường ấy mà chưa từng được tổ chức sinh nhật hay tiệc mừng tuổi mới sao?
Vệ Minh không muốn giải thích.
Cậu chẳng thích nói xấu chồng mình và cô Yến.
Quá khứ của họ đã trôi qua rồi.
Sự vụng dại và dở tính ấy đã làm đảo lộn cuộc đời của tận mấy con người.
Nay nhắc lại làm chi cho thêm đau lòng.
Có lẽ đã hiểu ra, anh Sáu chỉ lắc đầu cười buồn.
Tuy anh không sinh trưởng trong một gia đình giàu sang, nhưng đều đặn năm nào ba má cũng vun vén tiết kiệm để lo cho anh và các anh chị em khác trong nhà được một ngày mừng tuổi tươm tất và náo nhiệt.
Tới tận bây giờ, ba má vẫn nhắc nhở anh nhớ về nhà để ba má chuẩn bị tiệc sinh nhật.
Hai người im lặng dùng bữa khuya muộn trong màn mưa rơi rả rích và giọng hát tuyệt diệu của nam danh ca Duy Trác.
Ca khúc "Sắc hoa màu nhớ" chan chứa những câu tự thuật về cuộc đời của nhạc sĩ Nguyễn Văn Đông.
Đây cũng là lần duy nhất Duy Trác hát nhạc của người nhạc sĩ này.
Bây giờ không còn ai có giọng hát trầm ấm, du dương và ngọt ngào như bộ tứ Anh Khoa - Sĩ Phú - Duy Trác - Anh Ngọc đã từng trình bày, và làm mê đắm không biết bao nhiêu trái tim dễ rung cảm khắp non nước này.
Giọng hát của các bác sẽ vĩnh viễn khiến trái tim người nghe bị hẫng một nhịp vì kinh ngạc, và tận sâu nơi đáy lòng rung lên từng tràng xúc cảm hân hoan diệu kỳ với từng âm vực cao thấp mà các bác cất lên.
Ông lão vẫn tỉ mẩn nặn những nhân vật hoạt hình ngộ nghĩnh.
Thỉnh thoảng lại ngâm nga theo tiết tấu của giai điệu.
Nơi máy cát-xét, nhạc đã chuyển sang bài "Bên ni bên nớ" do ca sĩ Anh Ngọc trình bày.
Hai người đàn ông rắn rỏi đang băng qua màn mưa để vào quán ăn cơm; họ là những tài xế lái xe container đường dài, vì không có vốn nên lái chung một chiếc xe cho nhẹ tiền góp hàng tháng.
- Em cười chuyện chi?
- Có một ca khúc mang tên "Woman in Love - Đi tìm Tình Yêu" do nhạc sĩ Phạm Duy viết lời Việt từ ca khúc "Woman in Love", trùng tên với bài hát của một kẻ viết nhạc thời nay.
Chuyện sẽ không có gì là đáng nói, nếu không xảy ra một câu chuyện nhầm lẫn tai hại và rất tức cười như vầy: Một số người chưa nghe nhạc mà đã tùy tiện gắn "lyric" của anh ta bên dưới clip nhạc của nhạc sĩ Phạm Duy, và còn đánh dấu vi phạm bản quyền clip nhạc vì cho rằng đã đăng tải MV của người này trái phép.
- Trời! Sao quái gở vậy?
Lắng tai nghe ca khúc "Chờ người" do nữ ca sĩ Như Quỳnh thêm một đoạn nữa, Vệ Minh mới tiếp tục câu chuyện:
- Bài hát đang phát trong quán là của nhạc sĩ Khánh Băng sáng tác, trùng tên với ca khúc "Chờ người" của nhạc sĩ Lam Phương.
Chuyện đặt tên trùng nhau chẳng có gì đáng nói, điều đáng chê trách ở đây là sự vô duyên khi chèn "lyric" bài này sang bài kia.
Và hầu hết các clip nhạc "Đi tìm Tình Yêu" của nhạc sĩ Phạm Duy đều thấy "lyric" của anh ta, cũng như bị gắn cờ vi phạm bản quyền.
Em thực sự chẳng hiểu những con người làm việc đó có từng nghe hết một câu trong nhạc phẩm do cụ ấy viết lời không nữa.
- Nếu muốn nghe lại ca khúc "Đi tìm Tình Yêu" của Phạm Duy thì phải làm sao?
- Anh Sáu lên Youtube gõ nhóm chữ "Woman in Love Khánh Hà" là sẽ ra.
Còn "Woman in Love - Khi nàng yêu" do cô Ngọc Lan trình bày là của nhóm nhạc Lê Minh Bằng.
Anh Sáu buông xuống một câu nhận xét, rồi mới chịu ăn nốt phần cơm:
- Hậu sinh khả ố.
Ông lão khẽ khàng thông báo cho Vệ Minh hay là đã xong.
Sau khi trả tiền, cậu mời ông dùng cơm tấm.
Ông cũng không khách sáo, bèn chọn một chỗ ngồi gần nơi làm việc ăn cơm.
Mưa hãy còn rả rích rơi.
Từng giọt sầu bi kêu vang trong đêm khuya thanh vắng.
Những hàng cây me tây ướt sũng.
Dưới mặt đất, ấu trùng ve vẫn ngủ say.
Trong những lùm cỏ um tùm chưa phát quang, bầy dế đang thi nhau cất tiếng gáy râm ran, đầy rộp rịp.
Nơi góc phố, lâu lâu lóe lên những ánh đèn pha của xe hơi, sắc vàng ấm như cúc ngọt khoe sắc dưới ánh nắng mùa Hạ.
oOo
- Anh có nghĩ ra lời giải của câu đố lần trước chưa?
- Chưa.
Tôi bận bịu quá nên quên khuấy mất.
- Vừa có ứng cử viên thứ tư cho bài hát "Chờ người" của nhạc sĩ Lam Phương.
- Ai vậy?
- Danh ca Duy Trác.
- Ba người kia tôi còn không biết nên chọn ai.
Giờ tiếp thêm ứng cử viên thứ tư thì làm sao tôi chịu thấu đây anh bạn? - Đặng Xương Tuyết cười khổ.
Giá mà có tờ bìa in tên album thì hay biết mấy, anh sẽ biết giọng hát tuyệt vời ấy là của ai.
Bản nhạc "Con chim lạc bạn" do ca sĩ Duy Trác trình bày khiến không gian quán cà-phê đương ồn ào trở nên lặng phắt.
Ai nấy đều như muốn uống trọn từng âm vực của tiếng hát sang trọng và tao nhã ấy.
Ngay cả khi khúc tình ca chấm dứt, mọi người vẫn chưa hoàn hồn được.
- Đoán được chưa?
- Tôi chịu thua.
- Đặng Xương Tuyết lắc đầu xin hàng.
Không muốn làm khó người bạn mới quen, Đặng Thừa Tân bèn để lại khoảng lặng cho anh ta suy tưởng hòng tạo ra tình tiết đặc sắc cho cốt truyện sắp tới.
Vừa bật ca khúc "Trăm mến Ngàn thương" do ca sĩ Anh Khoa cất giọng, anh vừa giục đám nhân viên lau dọn bàn ghế.
"...!Một yêu non nước như mối tình đầu
Lại yêu Quê Hương mảnh đất đẹp màu
Và tha thiết nữa là anh với tôi
Khi đã cho nhau cuộc đời mặn nồng đôi có đôi..."
- Tôi chỉ dùng cách gọi "thợ hát" và "thợ diễn" với những kẻ kê khống chi phí điều trị hòng làm tiền người hâm mộ và mạnh thường quân; chứ còn những người trong giới giải trí mắc bệnh hiểm nghèo tôi vẫn giúp đỡ bình thường, không kỳ thị hay phân biệt ai.
- Đặng Thừa Tân khẽ khàng tâm tình với anh bạn cùng họ.
Tự dưng Đặng Xương Tuyết nhớ tới cái hôm gặp gỡ ông cụ phế binh.
Anh có nói sai ở một chi tiết khi nhắc đến ca khúc "Thói đời", là nó đã tiên tri về con đường đặt chân đến nước Mỹ của cố nhạc sĩ Trúc Phương, chứ không phải là về hoàn cảnh của cụ vào thời điểm định cư bên ấy, vì cụ vượt biển lần nào cũng bất thành.
Đáng lý ra một người từng trải và sành sỏi nhạc Vàng như cụ ông phải đính chính ngay.
Đằng này, cụ lại tiếp lời của anh ta chứ không sửa chỗ sai.
Có lẽ cơn mỏi mệt do bệnh hậu gây ra đã khiến cho cụ mất đi sự minh mẫn và giảm sút trí nhớ.
Nhưng nếu đúng như cảm nghĩ của anh, thì tại sao cảnh sát Cường lại...!
- Trên con đường theo đuổi sự nghiệp Văn Chương, anh có gặp tình huống bi hài nào không?
- Văn phong lậm Tàu là thứ tôi mắc cười nhất mỗi khi đọc nhận xét của bạn đọc.
Nếu tôi giới thiệu tên của một quyển sách do nhà văn ngày xưa viết, mà không ghi tên của tác giả ra, chắc chắn sẽ có khối người nhảy cẫng lên và vào dạy đời cách viết sao cho "thuần Việt".
Đọc sách thì toàn lựa truyện giải trí, thì làm sao đủ hiểu rằng giọng văn không thể nào mang hơi hướm nước này hay nước nọ.
Có chăng là sử dụng câu từ sai văn phạm hay quy tắc tiếng Việt...!Đã thế trong đầu họ chỉ biết mỗi Nguyễn Nhật Ánh và Nguyễn Ngọc Tư, nên luôn mặc định viết như vậy mới là "thuần Việt".
Thật là nực cười!
- Anh đề xuất cuốn nào?
- "Cơn lốc" của nhà văn Ly Châu, "Kẻ lạ mặt trên hải cảng" của nhà văn Minh Quân, "Hồn bướm mơ tiên" của nhà văn Khái Hưng, "Đôi bạn" của nhà văn Nhất Linh, "Bên hàng giậu" của nhà văn Ý Yên...!Anh còn muốn tôi liệt kê thêm ít nhất ba mươi cuốn tiểu thuyết khác nữa không?
- Thôi, trước mắt đọc bốn, à, năm cuốn này đi.
Anh có thể giới thiệu đôi nét về hai trong vài tác phẩm trên không?
- "Kẻ lạ mặt trên hải cảng" là một câu chuyện kể về cậu bé Hà Đình Minh và anh bạn thân người Ý, cả hai đều yêu biển cả và tha thiết với cái nghiệp thủy thủ vượt trùng dương.
Càng đọc, tôi càng tưởng hai người này yêu nhau...!À mà này, người sáng tác là con cháu hoàng tộc Huế, tên thật là Công Tằng Tôn Nữ Bích Lợi.
Không những thế, cụ còn quen biết với cả Phan Bội Châu.
Và ngoài ra, cụ còn là dịch giả cuốn tiểu thuyết "Túp lều bác Tom".
Nên mong đừng có ai bắt bẻ cái tên của nhân vật chính lậm Tàu hay dạy đời cụ ấy cách viết văn thuần Việt.
- Còn "Cơn lốc"?
- Sau một biến cố bất ngờ, đôi mắt của nữ nhân vật chính trở nên mù lòa.
Gia đình được tin các bác sĩ bên Nhật có thể chữa lành đôi mắt của cô, bèn gởi gắm cô lên ở nhờ nhà người bà con xa trong khoảng thời gian chờ đợi thông báo chính thức.
Cô và người anh họ đã trót yêu nhau.
Mối tình ngang trái của họ khiến tôi liên tưởng tới nhạc phẩm "Lạc mất mùa Xuân" do ca sĩ Anh Tú trình bày.
Rồi thì cái gì đến cũng phải đến, người anh họ tìm cách lừa cô sang Nhật chữa mắt, còn anh ta thì qua Hoa Kỳ du học hòng gột rửa mối tình trái luân thường đạo lý.
Trước đó, anh ta đã thú nhận chuyện tình của hai người và mong người nhà "đánh lạc hướng" cô bé.
Vì cô bé biết rằng, một khi mắt mình sáng trở lại, cô phải trở về Đà Lạt sống với gia đình, đồng nghĩa chấm dứt việc được ở bên cạnh người anh họ; do đó mà cô kiên quyết không chịu sang Nhật chữa mắt...!Tôi không kể nữa đâu, hãy đọc tới cuối câu chuyện, rồi anh sẽ hiểu...!
Đặng Thừa Tân mỉm miệng cười buồn.
- Những kẻ nói văn phong Trung Quốc mới hoa mỹ, còn nước mình thì không xứng bằng, đáng bị gọi là đám lai-căn Tàu.
Họ đọc được bao nhiêu đầu sách do người Việt viết, mà dám chụp mũ bất cứ ai sử dụng nhiều phương thức diễn đạt bay bổng trong một câu văn là lậm Tàu hay bắt chước Tàu.
Cái đám đó đọc xong "Hồn bướm mơ tiên" dám chừng nói cụ Khái Hưng là đạo ý tưởng của mấy truyện diễm tình ba xu bên Tàu, hoặc nói cụ là sao chép văn phong Tàu, rồi còn đọc nhiều Ngôn Tình nên bị lậm nữa.
Ly cà-phê đen đá vang lên những tiếng lanh canh vui tai khi Đặng Xương Tuyết dùng muỗng khuấy đều thức uống ấy.
- Và dám chừng chúng đọc tiểu thuyết "Giọt máu chung tình" của cụ Tân Dân Tử lại chửi cụ là toàn cóp nhặt cách viết bên Tàu.
- Đặng Xương Tuyết còn nhớ có kẻ không biết cụ Hồ Biểu Chánh là ai, nên đã mạt sát cụ viết văn sai chính tả tùm lum, trong khi giọng văn của cụ rặt giọng miền Tây Nam Bộ.
Bây giờ hỏi tới cái trào lưu nào cũng rành, quành sang Văn chương thì ú a ú ớ, nhưng hễ đọc thấy không viết đúng như lối mòn cũ rích mà họ quen mắt thì lại nhảy dựng lên chửi người viết lậm Tàu.
Có những cái tên của các bậc trí sĩ, các bậc học giả nước Nam mà nếu những ai ham tìm hiểu không nói ra, chưa chắc gì họ đã biết.
Và từ cái chỗ không biết, họ lại sẵn sàng "chụp mũ" bất cứ ai viết không hợp ý mình bằng những câu nhận xét thiếu tính khách quan lẫn kiến thức, nhưng lại nặng tính miệt thị, móc mỉa.
Đặng Thừa Tân vừa kiểm kê sổ sách, vừa lắng tai nghe những lời tâm tình của anh bạn cùng họ.
- Nội có hai chữ "Bất quá" mà cũng cãi nhau om sòm.
Chữ này đã được sử dụng từ xưa.
Nếu không tin, tôi mời họ tìm đọc cuốn "Chị em khác mẹ" của nhà văn Thụy Ý, chương Năm.
Quyển tiểu thuyết này xuất bản trước năm 75, và người viết sống ở trong Nam.
Tôi nói có sách, và luôn mách có chứng.
- Người càng đọc ít, thì lại càng cho rằng bản thân hiểu nhiều, đâm ra lười nhác học tập và ưa thích chụp mũ bất cứ ai trái ý kiến.
Người càng đọc nhiều, thì càng tự biết bản thân mình ngu, nên luôn cố công trau dồi và học tập thêm nữa.
Nhất là về vấn đề Lịch Sử và Chính Trị, kẻ chỉ đọc một chiều sẽ vĩnh viễn bị dắt mũi, người đọc đa chiều sẽ trang bị cho mình một vốn kiến thức đủ lớn để không bị bất cứ ai sai khiến hay điều khiển.
Sức mạnh của Tri Thức là vô biên.
Tôi đã từ lâu không tham gia vào các cuộc tranh luận trên mạng xã hội, bởi theo tôi thấy, Trắng ra Trắng, Đen ra Đen, chứ đừng có chơi hai hàng như màu Xám.
Tôi ghét nhất là mấy thằng hai mặt chuyên đi hai hàng.
- Nhân Văn Giai Phẩm ra đời với mục đích đả phá đám bồi bút, lũ bưng bô chế độ, bọn ton hót để kiếm sống.
Vì vậy mà kẻ thù của họ nhiều vô số kể.
Hoặc làm người, hoặc làm chó, họ tự đẩy mình vào một sự lựa chọn duy nhất nên cuộc đời bi thảm khôn cùng.
Và cũng vì vậy, cuộc đời họ đáng kính và bất khuất khôn cùng.
- Anh có muốn thành lập Tự Lực Văn Đoàn đệ nhị không?
- Không.
Thế nào tôi cũng bị đem ra đấu tố để lập công với chính quyền.
Hãy để Tự Lực Văn Đoàn mãi mãi gắn liền với cái tên của các cụ Nhất Linh, Khái Hưng, Thạch Lam,...!Thế hệ sau, nếu đủ yêu Nước và yêu Văn chương như cụ Phùng Quán, hãy tự thành lập một hội nhà văn khác.
Nói đoạn, Đặng Xương Tuyết khẽ ngâm nga:
- "...!Đứa bé mồ côi thành nhà văn
Nhưng lời mẹ dặn thuở lên năm
Vẫn nguyên vẹn màu son chói đỏ
Người làm xiếc đi dây rất khó
Nhưng chưa khó bằng làm nhà văn
Đi trọn đời trên con đường chân thật
Yêu ai cứ bảo là yêu
Ghét ai cứ bảo là ghét
Dù ai ngon ngọt nuông chiều
Cũng không nói yêu thành ghét
Dù ai cầm dao dọa giết
Cũng không nói ghét thành yêu
Tôi muốn làm nhà văn chân thật
chân thật trọn đời
Đường mật công danh không làm ngọt được lưỡi tôi
Sét nổ trên đầu không xô tôi ngã
Bút giấy tôi ai cướp giật đi
Tôi sẽ dùng dao viết văn lên đá."
- Là bài thơ "Lời mẹ dặn" của cụ Phùng Quán phải không? Cố nhạc sĩ Phạm Duy đã phổ nhạc cho ca khúc này, và lấy tên gốc làm tựa đề bài hát.
Con trai của cụ là ca-nhạc sĩ Duy Quang hát bài này rất hay.
- Phùng Quán, Võ Phiến và Hữu Loan, anh cũng biết kết cục của các cụ ấy khi nhất quyết không chịu sống kiếp quỳ gối viết văn phải không? Tôi còn nặng nợ với nước non như các cụ ấy, nên không thể bình tâm viết ra một áng văn chương trữ tình lai láng quá nhiều lần.
Mỗi lần viết một đoạn văn ướt át, diễm tình, tôi phải nghe những tình khúc để tìm quên đi hiện thực xã hội trước mắt.
- Nhắc mới nhớ, bài thơ "Màu tím hoa sim" của thi sĩ Hữu Loan dựa trên câu chuyện có thật mà cụ ấy từng trải qua.
Cụ và người vợ đầu quen nhau trên đồi hoa sim, sau cụ bà đi giặt quần áo bị nước lũ cuốn, xác trôi dạt lên đúng một triền đồi đương mùa hoa sim nở rộ.
Từ nỗi đau ấy mà cụ Hữu Loan mới tức cảnh viết ra bài thơ tôi nêu trên.
Và nhờ bài thơ ấy mà cụ mới sáng mắt sáng lòng, mới biết đâu là bến, và đâu là bờ, đâu là công lý, đâu là ngụy danh.
- Nói đoạn, Đặng Thừa Tân bật bản nhạc "Tím cả chiều hoang" do ca sĩ Bảo Tuấn trình bày lên cho mọi người nghe.
Người phổ nhạc là nhạc sĩ Anh Bằng.
- Bài hát "Những đồi hoa sim" do nhạc sĩ Dzũng Chinh lấy ý tưởng từ bài thơ của cụ.
Tôi thường hay nghe qua giọng ca của cô Thanh Tuyền.
Kỳ lạ làm sao, người nhạc sĩ này cũng chết đúng trên một triền đồi hoa sim đương mùa nở rộ! Nơi nhạc sĩ ngã xuống là địa danh núi Chà Bang ở Phan Rang.
- Chưa kể đến là "Áo anh sứt chỉ đường tà" của Phạm Duy, "Chuyện hoa sim" của Anh Bằng.
"Màu tím hoa sim" của Duy Khánh.
Bài đầu có cô Thái Thanh, bài giữa có cô Như Quỳnh, và bài cuối có chính tác giả trình bày thì theo thiển ý của tôi là hay nhất.
Đương nhiên ai thích giọng nào thì tìm nghe giọng đó.
Trên đây chỉ là gu cá nhân của mỗi mình tôi mà thôi.
Vệ Lô Địch và Phương Vũ nghe cuộc đối thoại thú vị quá, nên nán lại giả vờ đọc thực đơn để theo dõi.
- Dạ, hai anh cần chi? - Đặng Thừa Tân rời khỏi quầy thu ngân, bước tới gần họ và nhoẻn miệng cười đậm chất khách sáo.
- Tụi tôi mới ghé quán lần đầu, nên...!
- À, thì ra các anh đương phân vân...!
Phương Vũ biết ông chủ của cái quán này là võ sư Vovinam, "Vovinam"* có nghĩa là "Việt Võ Đạo", võ đường của anh ta nằm trên đường Cường Để.
Tuy dáng vóc mang vẻ thư sinh và tính nết có phần kiệm lời, nhưng có Trời và đám bụi đời mới biết anh ta đã từng thân chinh đi dẹp loạn các vụ hỗn chiến giữa các nhóm giang hồ không biết bao nhiêu lần rồi.
- Tôi không muốn uống si-rô đâu.
- Phương Vũ pha trò.
- Vậy à? Nhiều người hay được tôi cho uống si-rô dâu miễn phí lắm.
Trên bắp tay phải của anh ta xăm hai chữ "Thát Sát", và nơi thân thể có hàng tá vết thương "nho nhỏ" khác.
Tuy anh ta không nhớ ra ông chú, nhưng ông chú vẫn nhớ mặt anh ta, vì hôm đó hai người gặp nhau ở một nhà tắm công cộng, người bạn của Phương Vũ đã rỉ tai kể cho chú nghe rất nhiều mẩu chuyện giang hồ của anh ta, thậm chí cả những chuyện hoang đường về việc anh ta là tình nhân của các bà vợ "sếp lớn" trong quân đội.
- Muốn uống nước hay uống máu? - Phương Vũ nghe rõ từng tiếng rít qua kẽ răng của anh ta.
Hai người đã cù nhây với nhau suốt hơn mười lăm phút.
- Tay dơ thì lấy nước mà rửa, Nước dơ thì lấy máu mà rửa.
- Đấy là câu nói của vua Duy Tân.
- Hai người chơi câu đối à? - Vệ Lô Địch vừa kéo áo Đặng Xương Tuyết, ra hiệu "Người quen nè." Đoạn cất giọng đặt nước.
- Cho tôi một ly hồng trà chanh.
- Uống cái gì ngộ vậy? - Hai người kia tạm gác chiến sự mà ngạc nhiên hỏi dồn.
- Ủa, ở đây có phân loại giới tính cho đồ uống nữa hả? Tôi thích gì thì tôi kêu nấy.
Hai người nhiều chuyện quá!
Phương Vũ giơ tay chào ký giả họ Đặng, rồi nắm tay kéo cậu trẻ đi lựa chỗ ngồi.
Chỗ ngồi của họ nằm sát bên khung cửa sổ nên có thể nhìn ra con đường tràn ngập lá me bay và hoa nắng.
Nhạc sĩ Anh Việt Thanh trong một lần tức cảnh sinh tình đã sáng tác nhạc phẩm "Vùng lá me bay" rất đỗi ngọt ngào và sâu lắng.
Những danh ca từng hát qua ca khúc này có Thanh Tuyền, Chế Linh, Như Quỳnh,...!
- Uống gì đây? - Đặng Thừa Tân lạnh giọng hỏi.
- Chanh muối.
Ly lớn.
Lấy đá bào không lấy đá viên.
- Anh băng qua lộ, mua một hũ kem Baskin Robbins vị Daiquiri Ice là đáp ứng đủ sở nguyện.
- Trong đó có tinh chất rượu Rum, trời hãy còn sáng bửng nên tôi không muốn uống thứ có chất cồn.
Đặng Thừa Tân nhác thấy có khách mới tới, nên giao việc ghi đơn lại cho cậu nhân viên.
Rồi niềm nở bước đến tiếp đón.
Ông chú và cậu trẻ không hẹn mà cùng dõi theo cử chỉ của ông chủ quán, nụ cười trên môi họ bàng bạc như ánh trăng.
- Lê Chiêu Tông và Lê Chiêu Thống, khác nhau có một chữ cuối, và cách nhìn nhận của hậu thế cũng khác biệt nhau nốt.
Khi viết sách, tôi thường hay gõ nhầm cái tên của hai vị này nếu không để ý kỹ triều đại.
- Đặng Xương Tuyết mở ebook "Đại Việt sử ký toàn thư" để tra cứu lại các dữ kiện lịch sử vừa ghi.
Đôi lông mày anh hơi cau lại, như thể đang nghĩ sao mà mình ngu thế, có vậy mà cũng lầm lẫn được.
Những ngón tay như ống trúc lướt nhanh trên bàn phím ảo của chiếc máy tính bảng.
Ngón giữa và ngón trỏ đều có nốt chai sần khá lớn và đỏ au vì cầm bút quanh năm suốt tháng.
Mỗi bận viết sai cái gì, ngoài xin lỗi độc giả ra, anh còn bắt bản thân chép phạt chỗ thiếu sót hàng chục hay hàng trăm lần, cho tới khi nào không còn nhớ nhầm nữa mới thôi.
Dù công việc viết lách hộ em gái quá cố chẳng giúp anh tìm được chút "hiện kim" mua Salonpas, nhưng anh vẫn cố gắng hoàn thành trong quỹ thời gian dôi ra ít ỏi của mình.
Anh thường cầu khẩn sao cho chương mới thật ít lỗi sai để anh đỡ ăn năn và ray rứt vì đã khiến cho người đọc phải bỏ thì giờ đọc một thứ hỏng hóc kiến thức.
Nhất là các phần đầu do Phương Đan viết, anh không nỡ sửa những dòng chữ mang âm hưởng kỷ vật của em gái nên đành để cho nó "trơ gan cùng tuế nguyệt", dầu rằng lần nào đọc chúng anh cũng ứa gan, xung huyết.
Đặng Xương Tuyết nhớ đến những lời bỉ bôi, mai mỉa mà anh từng đọc qua những trang Facebook em gái anh "Theo dõi".
Những nhận xét tiêu cực và mang tính chụp mũ ấy đã khiến bệnh tình em gái anh trở nặng.
Nó ôm ngực thở hồng hộc trên giường; hai viên thuốc vẫn chưa tan, chúng hãy còn nằm yên trong dạ dày của nó.
Nó khóc đến lịm người.
Nó khóc tới dại đi.
Không một ai chứng kiến sự nỗ lực của nó khi nó cố gượng sống từng ngày hòng viết nốt tác phẩm đầu đời.
Những kẻ dạy đời nó cách viết văn thì có ai bình luận được một câu đúng ngữ pháp tiếng Việt đâu? Không "tà tữa" thì cũng "siêu to khổng lồ" hay "cực gắt".
Những từ ngữ, cái chữ làm biến dạng tiếng Việt ấy thì không một ai lên tiếng can ngăn, họ biện minh rằng đấy là trào lưu mới nên dùng chẳng sao cả.
Chẳng sao thật ư? Chẳng sao thật ư? Anh thường xuyên cản lại em mình đừng có học theo cái thói sử dụng tiếng Việt kỳ khôi ấy, bởi lẽ những người nói đớt luôn luôn gặp khốn khổ với cách phát âm sai lệch, và mình may mắn không bị như vậy giờ bỗng dưng biến mình thành một người có tật chỉ để theo kịp mấy cái trào lưu "ngắn hạn" trên mạng.
Anh vẫn còn nhớ đến một câu chuyện, về một người thanh niên được dặn đi chợ mua khoai dáy, nhưng vì không phát âm được vần "y" nên anh ta cứ đứng đó chần chờ hoài mà không dám hỏi mua.
Mãi đến khi có người ghé mua thứ khoai đó, anh ta mừng rỡ nói với bà bán hàng bán cho con loại khoai y hệt cái chị vừa mới ghé mua cái sột nhưng lấy con một ký thôi.
Người ta có tật nói đớt, mà người ta biết hành xử văn minh với người bán hàng, không dám phát âm cái chữ tục tĩu trước mặt bác gái lớn tuổi, mặc kệ ai nghĩ mình ngu cũng chịu.
Bây giờ mình đương lành lặn, lại cố bẻ miệng sửa chữ cho bằng bạn bằng bè, há có phải là tự biến bản thân thành con vẹt sống đời sao chép không?*
"Tôi sẽ dùng dao viết văn lên đá
Ai ghét, ai thương, tôi mặc kệ đời
Là người nói thẳng, thù nhiều hơn bạn
Nhưng ai cần chơi với những kẻ hai mang?"
Anh từng khuyên em gái một câu, "Yếu đuối quá thì đừng có viết văn." Sau câu nói ấy, nó nghỉ viết chừng nửa tháng.
Trong khoảng thời gian ấy, nó không khóc một lần.
Và có lẽ nó đã hiểu, nếu yêu thích Văn Chương, nó phải chiến đấu tiếp, một mình.
Đây là tác phẩm đầu đời của em gái anh.
Rất tiếc, anh không thể rắc đầy bột phép của Tinker Bell hay phủ đầy màu phấn hồng mơ mộng, nên anh đã phá nát nó bằng tâm tưởng của người đã trải qua quá nhiều dông tố và cảnh đói khổ trong cuộc đời.
Hai người đàn ông kia tạo cảm giác họ là một đôi hơn là bè bạn hay tri kỷ.
Nhưng dù họ là gì của nhau, gã văn sĩ điên cũng chẳng muốn được biết.
Trong cuộc đời anh ta có năm ngã rẽ, và không có ngã rẽ nào dành cho sự nhiều chuyện "không cần thiết".
Anh đã gây thù đủ rồi, không cần thêm một sư đoàn hay hạm đội cho đủ quân để lấy số má đâu.
- Tôi về nghen anh Tân!
- Đi đường mạnh giỏi nghe!
- Cảm ơn anh.
Anh cũng buôn may bán đắt hen...!
Trạm xe buýt nằm trước mặt tiền quán cà-phê "Sóng Nhạc", nên Đặng Xương Tuyết chỉ tốn không quá mươi, mười lăm phút để tới đó.
Anh ngồi đọc quyển "Nam Ông mộng lục" do tướng quốc Hồ Nguyên Trừng chắp bút trong lúc chờ chuyến xe tới.
Một con người thuộc hàng kỳ tài nhưng sinh nhầm thời, nhầm nhà như cụ luôn khiến cho anh cảm thấy chạnh lòng.
"Xịch."
"Tu..."
Ống khói lắp trên chiếc xe buýt phả từng mảnh khăn bụi đen mỏng như voan vào không gian.
Tiếng kêu đầy mỏi mệt của nó gây cho anh một sự liên tưởng tới bản thân vào những ngày tháng già nua, lụm cụm.
Lơ xe đang đi đến từng chỗ thu tiền.
Cũng có người mua vé tháng hoặc biết cách tính tiền bằng việc bỏ mấy đồng xu vào hộp thu ngân điện tử, nên trình tấm vé ra cho anh ta coi.
Anh bước tới gần bác tài xế, thả tiền vào khe hở của chiếc máy, rồi chờ nó xuất ra tấm vé cho mình.
Mùi thuốc lá ám khắp người bác tài xế khiến cho những hành khách dễ say xe ngồi dạt hết xuống các hàng ghế cuối.
Còn mỗi mình Đặng Xương Tuyết, anh thư thả chọn được băng ghế đầu mà mình yêu thích nhất để đặt mông ngồi xuống.
"Phịch."
Một người thanh niên có khuôn mặt kiêu hùng