Cư dân xóm Chùa đã dần quen với hình ảnh một vị Tăng sĩ đắp cà-sa và ôm y bát đi khất thực vào mỗi độ sớm mai.
Có rất nhiều người không hiểu về Theravada, nên tỏ ra khó chịu khi thấy Châu Lợi ăn mặn.
Tố Nguyệt mắc cỡ nên không chịu đi hóa duyên cùng ông, ông không hề chê trách, chỉ khuyên nếu căn duyên chưa tới thì đừng miễn cưỡng tu tập theo ông.
Quý Tâm vẫn năng lui tới nhà xác và tham dự trợ giảng cho các lớp Pháp Y - Pháp Chứng.
Đôi lúc ngôi chùa Khánh Hỷ đón tiếp những người cảnh sát viên đủ mọi lứa tuổi, thông thường họ ở chơi không quá một tiếng.
Còn hai ngày nữa là Châu Lợi trở về núi Phượng Hoàng.
Ông không mua sắm chi cả; khi đi mang gì thì khi về như thế, chẳng thêm chẳng bớt một phân.
Hay tin Châu Lợi sắp lên đường, Trần Cảnh Chiêu bèn ghé thăm ông để thử xem ông có thay đổi ý kiến mà giúp anh ta phá án không.
Đọc tin trên báo thì thấy đa số là tin xấu về các Tăng - Ni, như phá giới, đánh đập trẻ em hay thế này thế nọ; tìm trên các trang mạng Phật Học cũng không có tin tức nào hữu ích nhằm giúp anh tặng quà biếu mà không gây mích lòng với vị Tăng sĩ Theravada ấy.
Quý Tâm và Châu Lợi đang gói kẹo để làm quà mừng Giáng Sinh cho các cơ sở an sinh xã hội.
Tố Nguyệt thu gom giấy vụn vào sọt rác.
Châu Tuệ Mẫn thì đóng gói thành phẩm vào hộp carton; vừa làm vừa nghêu ngao hát theo giọng của đôi song ca Lâm Nhật Tiến - Lâm Thúy Vân trong bài "Có những chuyện tình không là trăm năm":
"...!Em mãi là hai mươi tuổi
Anh mãi là mùa Xuân xưa
Tóc anh đã thành mây trắng
Mắt em dáng thời gian qua..."
Trần Cảnh Chiêu bước tới gần bộ ván, rồi cất giọng xin được phép nói chuyện riêng với Châu Lợi.
Anh tưởng đâu sẽ khó khăn lắm, ai ngờ ông ấy gật đầu chấp thuận cái rụp.
Hai người bắt taxi ra bờ sông Ba Son - Nơi mà năm xưa vua Gia Long chọn làm địa điểm lập xưởng đóng tàu và rèn luyện Thủy Quân, qua tới thời Pháp thuộc, hải cảng Ba Son đã được tu bổ và diện mạo cũng phần nào thay đổi so với vua Gia Long hãy còn tại vị.
Địa hình của khu vực này không thích hợp để xây dựng những công trình đồ sộ và cao tầng do nền đất khá yếu và lẫn nhiều tạp chất, cho nên sau khi xem xét và thể theo ý kiến số đông trong nhân dân, chính phủ lập ra một viện bảo tàng nho nhỏ ghi lại những dấu tích Lịch Sử của mười ba đời Hoàng tộc Nguyễn Phước và các tôn thất lân cận.
Dẫu sao di tích Lịch Sử cũng quan trọng hơn những khu nhà kín cổng cao tường của giới nhà giàu ưa chiếm luôn gió sông và mặt biển.
Đứng từ đây có thể trông thấy những tia sét từ trong mây xám hiện ra, lóe sáng rồi vụt tắt chỉ trong một cái nháy mắt, hệt như đời người, sinh ra và phải chết đi.
Trần Cảnh Chiêu vịn tay vào lan-can mà hỏi Châu Lợi:
- Tôi thấy các tài liệu về Phật Giáo thật là loạn xà ngầu...!Ông có thể vui lòng chỉ cho tôi đâu là Bát Chánh Đạo không?
Châu Lợi đáp, câu trả lời không ăn nhập gì với lời nói của chàng pháp y mà là ăn khớp với những gì mà chàng ta đang nghĩ trong lòng:
- Nếu chỉ cần Đức Phật độ mà trở thành Phật hay A-La-Hán được thì Thánh Tăng Ananda đã đắc đạo trong lúc Ngài hãy còn tại thế từ lâu lắm rồi.
Tôn giả Khánh Hỷ là một con người tài sắc vẹn toàn, đa sầu đa cảm, luôn sống vì mọi người và nhận phần thiệt thòi về bản thân.
Ấy thế mà ông vẫn không trở thành A-La-Hán thật sớm, hoặc trở thành Chư Phật trong lúc còn mang tâm thức này.
Trần Cảnh Chiêu không nói, để thử xem vị Tăng sĩ Theravada có hiểu anh đang nghĩ gì không.
- Trước khi nhập diệt Niết Bàn, Như Lai đã rất lo lắng cho người thị giả mang tên Khánh Hỷ.
Hiểu được tâm tư của Ngài, sau khi Như Lai đi, Trưởng lão Ma-Ha-Ca-Diếp đã giả vờ đe dọa Thánh Tăng rằng nếu vẫn còn chưa chứng đắc quả vị A-La-Hán thì đệ sẽ không được đặt chân vào Tăng đoàn nữa.
Rồi nhờ lời nói ấy mà Thánh Tăng đã tinh tấn tu tập và trở thành một vị A-La-Hán.
Nói xong, Châu Lợi quay qua nhìn người Kitô hữu xứ Bạc Liêu:
- Tôi cũng như Trưởng lão Ma-Ha-Ca-Diếp, chấp nhận phạm giới và cấm ngữ để cứu rỗi tâm thức người đang lầm lạc.
Trần Cảnh Chiêu bỗng đề nghị:
- Ông uống trà sữa được không? Tôi kính ông một ly.
- Theo giới luật nhà Phật, tu sĩ chỉ được ăn một bữa.
Nhưng, như tôi đã nói, cái gì cũng có ngoại lệ.
- Dạ, vậy ông muốn dùng chi?
- Tôi đâu có chấp vào tờ thực đơn.
- Vậy, tôi mời ông một ly trà sữa khoai môn cỡ lớn nghen?
- Sadhu! Sadhu!
- "Sadhu" có nghĩa là gì hả ông?
- "Lành thay".
Mua đồ uống xong, hai người ra công viên ven sông ngồi ngắm hoàng hôn và chuyện gẫu.
Vầng dương đỏ ối đương lặn dần xuống đáy sông Sài Gòn.
Những rẻo mây ráng chiều nằm im trên bầu trời nhuộm sắc cam vàng.
- Ông theo Phật từ năm nào vậy?
- Từ sau khi tôi cứu người bị tai nạn giao thông rồi bị chính người nhà của anh ta đánh cho bể đầu.
- Nặng không?
- Anh ta bị thương nhẹ, còn tôi thì mê man suốt nửa tháng...!Trong lúc rơi vào tình trạng ấy, A-Lại-Da-Thức của tôi đã thức tỉnh, nó đã dẫn dắt tôi quay về với lời phát nguyện từ muôn vạn kiếp...!
- Tại sao ông phải đi khất thực?
- Để xóa bỏ cái Tôi, cái Ngã Mạn...!Bỏ hết, buông hết, xả hết, thì mới có thể tu tập.
Trần Cảnh Chiêu bỗng đổi giọng:
- Con không hiểu tại sao các ông lại không chịu giúp con phá án...!
- Để tôi kể cho thí chủ nghe một câu chuyện, về tôn giả La Vân Châu, người được mệnh danh là "Khổ hạnh đệ nhất".
Do tiền kiếp từng ăn trộm cơm cúng dường của một vị Bích Chi Phật mà kiếp đó ông đã phải chịu cảnh không bao giờ được ăn no; nói cho dễ hiểu hơn thì mỗi khi đi khất thực, tín hữu cúng dường thấy y bát của ông đầy vung nên tưởng cho rồi nên không múc cho, nhưng kỳ thật bên trong y bát không có gì hết.
Cảm thương cho người bạn đồng đạo, tôn giả Mục Kiền Liên bèn hóa phép vào trong y bát của ông, để biến ra một tô cơm ngon lành thịnh soạn.
Nhưng khi La Vân Châu lấy muỗng múc, thì thức ăn bỗng nhiên trở nên ôi thiu, hôi thúi.
Tôn giả Ananda thấy thế cũng chịu không thấu, ông đưa luôn y bát của mình mời La Vân Châu ăn.
Kết quả vẫn y như cũ.
Tới lúc La Vân Châu sắp nhập diệt Niết Bàn, Như Lai gọi ông vào gặp Ngài và dạy ông ngồi xuống, sau đó Ngài từ tốn đút từng muỗng cơm và thức ăn trong y bát của mình cho ông.
Nhờ vậy mà ông đã được ăn no bụng lúc cuối đời...!
- Tại sao Như Lai không giúp ông La Vân Châu ăn no ngày từ đầu?
- Vì Nghiệp của ông ấy vẫn chưa trả hết, nếu Như Lai giúp ông ấy thoát khổ từ sớm, ông ấy sẽ không thể nhập diệt Niết Bàn do chưa giải quyết xong các món nợ trần gian.
Một vị Phật, một vị A-La-Hán là những bậc đã đoạn tuyệt hoàn toàn với thế gian và thoát khỏi sự ràng buộc của Ma Vương bằng chính sức mình.
Tôn giả Mục Kiền Liên là người được mệnh danh "Thần thông đệ nhất", nhưng trong quãng thời gian còn tại thế, thần thông của ông không thể giúp người ta thoát nạn hay thoát khỏi sự trả Quả do Nhân Xấu gieo xuống từ A-Tăng-Kỳ-Kiếp.
Lấy một thí dụ dễ hiểu: Thí chủ muốn định cư sang nước khác thì phải cần có sổ thông hành và lý lịch sạch sẽ.
Nếu thí chủ thiếu nợ, thí chủ phải trả dứt cho chủ nợ thì mới được êm xuôi lên đường, chứ không phải mượn tiền người này đắp qua trả cho người kia.
- Tôi hiểu rồi.
- Đấng Thế Tôn mong muốn Tăng chúng đoàn kết với nhau và căn dặn không được bài xích tôn giáo khác.
Có một bài kinh đã ghi lại những lời di nguyện của Ngài ấy.
Nhưng rốt cuộc...!
- Vậy ông nghĩ sao về Bắc Tông, Nam Tông, Tịnh Độ Tông, Thiền Tông, Mật Tông,...?
- Mỗi người đều có một Phước Duyên đến với Phật riêng, cũng như cách tu tập riêng phù hợp với lời ký thác mà họ gởi vào A-Lại-Da-Thức từ A-Tăng-Kỳ-Kiếp, nên tôi không muốn bình phẩm hay nhận xét gì hết.
Châu Lợi ngưng ngang cuộc vấn đáp.
Một người đàn bà ẵm đứa nhỏ tới cúng dường cho ông một nắm đậu phộng luộc; chị ta mưu sinh bằng nghề bán đậu phộng dạo, mỗi bận đi bán thường đèo theo con gái mới chào đời được bốn tháng.
Trần Cảnh Chiêu im lặng nhìn Châu Lợi làm ấn thủ chúc phúc cho hai mẹ con.
Đôi lòng bàn tay ông đủ lớn để giữ nắm đậu phộng trong lúc chắp tay đảnh lễ cảm ơn họ.
- Không cần quỳ.
- Dạ...!
Đợi cho hai mẹ con đi khỏi, Châu Lợi mới chia cho Trần Cảnh Chiêu nửa nắm đậu phộng.
- Thời hãy còn tại thế, Như Lai sống hết sức tình cảm.
Thí chủ đã nghe chúng tôi kể rồi đó, Ngài ấy vá y cho A-Nậu-Lâu-Đà, đút cơm cho La-Vân-Châu, lo lắng cho con đường tu tập của Ananda, thăm hỏi và chăm sóc cho các tăng sĩ bị mắc bịnh kiết lỵ; và vô số chuyện khác.
Tôi không hiểu tại sao những người theo đạo sau này lại "vẽ vời" Đức Phật Tổ thành một người hà khắc, khó gần.
"Theo Ta, mà không hiểu Ta, thì đó là phỉ báng Ta."
Trần Cảnh Chiêu dõi mắt nhìn ra xa một cách vô định.
Anh nghe những lời vị Tăng sĩ Theravada mà liên tưởng tới Catholic; liệu rằng anh theo Chúa nhưng anh có thực sự hiểu và đã ứng xử theo lời Ngài không?
- Tôi sẽ đặt ra một thí dụ nho nhỏ để thí chủ dễ hiểu.
Thí chủ là thầy dạy lớp Pháp Y - Pháp Chứng, trong số các học trò có một học viên sợ máu và xác chết, vậy thí chủ sẽ giữ người đó lại hay khuyên người đó nên rời đi?
- Tôi thấy...!lựa chọn số Hai hợp tình hợp lý hơn.
Vì vô ngành này mà hổng dạn dĩ thì khó bám trụ với nghề...!A! Tôi hiểu rồi.
- Phật Tổ không đuổi ai đi hết.
Khi người đó chưa đủ Phước Duyên để dứt khoát đặt chân vào con đường tu tập, tâm trí rất dễ nảy sinh suy nghĩ phỉ báng Tam Bảo và lòng thèm khát quay về cuộc sống đời thường.
Nên việc Ngài ấy khuyên họ nên rời khỏi Tăng đoàn là vì muốn cứu họ thoát khỏi cảnh bị đọa địa ngục do phạm giới và nảy sinh tâm ác về Tam Bảo.
Khi Phước Duyên đã đủ, họ sẽ tự khắc quay lại thôi.
Cho nên, chúng tôi rất rành rẽ giữa việc chọn làm cư sĩ hay tăng sĩ, bởi cư sĩ vẫn còn vướng mắc với Duyên - Nghiệp thế gian, còn tăng sĩ đã đoạn tuyệt hoàn toàn.
- Hóa ra đó là lý do để giải thích cho việc ông biểu luật sư Sang hoàn tục.
Châu Lợi nhìn những viên trân châu đen bóng như hạt ngọc trai kết thành sợi dây chuyền mà mẹ ông thuở còn sinh thời thường đeo, lòng ngộ thêm được lẽ Vô Thường.
Bất giác trên môi ông nở nụ cười an nhiên, tự tại.
- Vậy còn chuyện tự thiêu thì sao hả ông?
- "Tự thiêu" hoàn toàn khác với "Bị thiêu".
Vì không muốn nhìn thấy cảnh thế gian vắng đi Đấng Thế Tôn, tôn giả Xá Lợi Phất đã dùng lửa Tam Muội tự thiêu đặng nhập diệt Niết Bàn trước Ngài.
Trường hợp thứ Hai, theo một dị bản, tôn giả Ananda đứng lơ lửng trên thinh không nằm giữa bờ sông mà dùng lửa Tam Muội tự thiêu để ngăn chặn chiến tranh giữa hai nước, ông chia xá lợi thành hai phần bằng nhau để tránh gây ra cảnh tranh chấp giữa hai bên; tới tận lúc ra đi, ông cũng vì người khác mà không quản lấy mạng mình.
Hai trường hợp trên đây mới gọi là tự thiêu.
Còn nhờ người khác châm lửa đốt thì gọi là bị thiêu.
Mỗi lần cần xả thân hy sinh vì đại nghĩa, các vị không bao giờ để cho người ở gần mình trong lúc đó phạm tội ngộ sát hay cố sát.
Uống xong một ngụm trà sữa hoàng gia, Trần Cảnh Chiêu dè dặt hỏi:
- Ông ơi...!Ông là A-La-Hán phải không?
"Đùng!"
Trong khi Trần Cảnh Chiêu điếng người, Châu Lợi vẫn bình thản nhìn về phương Bắc - Nơi vừa giáng xuống hai tia sét dữ.
- Phật dạy: "Không thể nói."
Trời bắt đầu đổ mưa.
Những quầy hàng rong hớt hải dọn đồ.
Người người chen nhau tìm chỗ đụt mưa.
Xe cộ bóp kèn inh ỏi để tránh xảy ra va chạm do không thấy đường mà lái.
Không một nhịp gõ nào của thế gian làm tâm của Châu Lợi dao động.
Sắc áo cà-sa cam vàng nổi bật giữa cơn mưa trái mùa trông xa như thể hình hài loài hoa Uất Kim Hương tuyệt đẹp.
Những hạt mưa sa thấm vào ba lớp áo nhà Phật, và không giọt nào đọng lại nơi tâm thức ông.
Trần Cảnh Chiêu đã giải đáp được thắc mắc của mình...!
Sau khi đưa Châu Lợi về chùa Khánh Hỷ, Trần Cảnh Chiêu quyết định tối nay sẽ lên Đà Lạt tìm Thường Khán Bình và nhóm bạn của anh ta.
Cũng nội trong tối hôm đó, trên đồi thông của xứ sương rơi, nhóm bạn của gã trai Nội Thành đang tổ chức một buổi dã ngoại nho nhỏ.
Sao xa nhấp nháy theo sự chuyển động của màn sương trắng xóa.
Gió mùa cuối Thu nồng đậm hương rừng già.
Tống Ngạn thấp giọng rù rì:
- Nhạc sĩ Đài Phương Trang lấy cảm hứng từ việc bắt gặp một người thanh niên đứng thẫn thờ bên gốc cây trong khuôn viên nhà thờ Đức Bà - Sài Gòn đêm Giáng Sinh mà sáng tác ra ca khúc "Hai mùa Noel".
Sau này khi tuổi đã xế chiều, ông viết thêm "Hai mùa Noel 2" để tạo một cái kết viên mãn cho chuyện tình trong bài kia.
Rất tiếc, những ca sĩ đã từng hát rất thành công phiên bản Một như Anh Khoa, Tuấn Vũ,...!hay đôi song ca Mạnh Đình - Như Quỳnh đã luống tuổi, nên tiếng hát không còn hương sắc như xưa hoặc đã giải nghệ nên không còn biểu diễn cho khán giả nghe nữa.
Lê Đức Hoàng hóa thành "Hồ Than Thở":
- Ông Nguyễn Vũ gặp mối tình đầu ở nhà thờ Con Gà - Đà Lạt, ông này thì chờ người yêu ở nhà thờ Đức Bà - Sài Gòn.
Vậy tao phải đi tới nhà gì thì mới gặp bạn đời của tao đây?
Thấy cái miệng thằng Công nhóp nhép, chừng như sắp bật ra thành câu, "cóc ghẻ hóa thiên nga" sáng trí chặn họng nó:
- Mày mà nói "nhà quàn" hay "nhà xác" là tao đạp mày từ đây lăn xuống dưới hồ Than Thở nghen con.
Thường Khán Bình chống cằm nhìn thằng bạn Bảy Núi mà phát biểu một câu ngọt như đường thốt nốt:
- Mày giờ đẹp trai rồi.
Thiếu gì gái theo.
- Yêu như vậy thì yêu con mẹ gì? Thấy tao dễ nhìn thì ngỏ lời thương, chớ có phải thương con người thiệt của tao đâu.
- Mà này...!
Thấy thằng răng khểnh nói tới đó thì ngừng, đám bạn nhiều chuyện của y vội xúm xít kêu "Tiếp", "Tiếp".
- Chồng Nam Mô, vợ Amen, khó sống chung lắm...!
Lê Đức Hoàng nghe vẳng đến một đoạn nhạc rap nội địa, hắn rùng mình lắc đầu:
- Tao nghe một số bản nhạc rap nội địa dở tệ xong, tao phải tìm nghe "Rap God" Eminem gấp để tránh quên lãng định nghĩa về Rap.
Lữ Hồng Quân lo ăn nên không chịu nói năng chi.
Bây giờ thấy chủ đề "hợp gu" thì hân hoan góp lời:
- Mày thích nghe ổng rap bản gì nhứt?
- "My life" do bộ ba Adam Levine - Eminem - 50Cent trình bày.
Vừa dứt câu, Lê Đức Hoàng bật bản nhạc "Cant hold us" do bộ ba Macklemore - Ryan Lewis - Ray Dalton biểu diễn.
- Mày vặn nhỏ nhỏ thôi thằng chó! Mày vặn lớn quá, mấy cha kiểm lâm tưởng mình mở động thác loạn là chết mẹ cả đám.
- Tao còn muốn có vợ đó nghen mậy...!- Nguyễn Chí Công vỗ vỗ vai thằng bạn Bảy Núi.
"Loạt soạt..."
Có lẽ kiểm lâm nghe tiếng nhạc lớn quá nên đã rẽ lá mà bước đến đây la rầy, nhắc nhở họ.
Tiếng bước chân vọng đến tai họ càng ngày càng lớn, càng lúc càng gần.
- Kiếm mấy anh muốn chết luôn...!
Cả đám thở phào nhẹ nhõm.
Hóa ra là viên pháp y xứ Bạc Liêu.
Tống Ngạn đưa cho Trần Cảnh Chiêu một bịch nylon đựng đủ loại mỳ hộp, ý bảo anh chàng pháp y hãy chọn một cái.
Sau một hồi coi ngó, rốt cuộc anh cũng chọn được một loại vừa ý.
- Nước mỳ còn dư thì đổ vô cái xô này, chớ đừng có đổ ra đất nghen.
- Lê Đức Hoàng cười tươi dặn dò.
Rồi bật bếp ga mini lên.
- Mấy anh còn "thủ sẵn" cả cá viên, thanh cua, hoành thánh, chả mực nữa à? Có xúc xích nữa...!
Giữa miên man lạnh giá và hương thơm thông ngàn, thật tuyệt khi được quây quần bên bạn hữu mà cùng ăn uống và chuyện gẫu.
- Tôi thích nghe đoạn rap trong những ca khúc thuộc thời Audition, như "Tiểu thuyết Tình Yêu" của bộ ba Lee7 - Andree - Lee, "Anh nhớ em nhiều" của Ưng Đại Vệ và Lilknight,...!
Tống Ngạn nói:
- Bài "Tiểu thuyết mùa Đông" cũng một thời nổi như cồn, nhưng nghe nói đạo nhạc của bài "Tiểu thuyết Tình Yêu".
Trần Cảnh Chiêu bày vẻ mặt "Tôi không rõ nữa", rồi tiếp tục câu chuyện của mình:
- Tôi đã yêu mối tình đầu thắm thiết như lời ca khúc "Tiểu thuyết Tình Yêu" vậy.
"Một người trong đêm ngồi đếm sao trời
Và một nỗi nhớ về trong dĩ vãng
Một ngày nào đó cùng em hẹn thề
Mà giờ đây em đã thật xa..."
Trần Cảnh Chiêu bưng hộp mỳ giấy lên thổi phù phù cho bớt nóng.
Anh không thể nào ngờ nàng đã rời xa vòng tay của Chúa, để rồi trượt khỏi tay anh, và giờ đây phải vùi thây dưới ba thước đất lạnh lẽo trong nghĩa trang của tử tù không người nhận làm thân nhân.
Tiếng nhạc bỗng dưng trỗi lên.
Là âm thanh so dây ghi-ta.
Tống Ngạn vừa chỉnh đàn vừa nói:
- Để tôi hát tặng anh một bài nghen?
- "Chiếc lá cuối cùng" của nhạc sĩ Tuấn Khanh.
Tiếng hát của người mang tên một loài chim sơn cước như dẫn dắt họ vào thế giới quá khứ của nhạc sĩ Tuấn Khanh, thời điểm mà ông và người yêu ly biệt, men rượu thấm đẫm đêm thất tình.
Có thể nói danh ca Sĩ Phú là một trong những người thổi hồn cho tình khúc Tiền Chiến trên.
Không hiểu sao ông chủ nhà trọ khó tính lại đồng ý để Trần Cảnh Chiêu ở cùng họ sau một hồi thương lượng.
Anh trả luôn tiền nhà cho ông ta để tránh ông ta đổi ý mà xảy ra chuyện lôi thôi.
"Tách."
- Oa, đẹp quá chèn!
- Tụi tôi ở chung một phòng.
Anh nếu cảm thấy bất tiện có thể lên lầu mà ngủ riêng một phòng cho rộng rãi.
- Không sao.
Ngủ chung vui mà.
Cả đám thay phiên nhau đi tắm rửa và thay đồ ngủ, rồi tập trung vào phòng ngủ lớn nơi tầng trệt.
- Tôi thích nghe Mc Việt Thảo kể chuyện ma...!
"Xạch."
Tống Ngạn mới nói tới đó, chợt nhìn thấy thằng Bảy Núi thì liền chuyển tông - đổi giọng:
- Tin buồn.
Tụi tao vô cùng thương tiếc báo tin: Cái bánh pizza của mày đã "từ trần" cách đây nửa tiếng.
- Sao lúc tao tắm, tụi mày hổng "cứu nó"? Trời ơi, hai kỳ nhuận bút của tao...!Tao sắp xỉu rồi, đứa nào lại đỡ trước coi...!
- Giỡn thôi thằng quỷ...!Nó nằm chình ình đây nè...!- Lữ Hồng Quân ném cái hộp bánh pizza về phía Lê Đức Hoàng.
Sau khi tắt hết đèn điện, cả nhóm bắt đầu mở clip Việt Thảo kể chuyện ma của Người Saigon để thử coi đứa nào gan dạ nhứt.
"Nè, nói nghe nè,..."
Tuy đã đóng kín hết các cửa sổ, điều hòa cũng đã được tăng lên vài độ, nhưng cảm giác sởn gai ốc vẫn len lỏi vào trong từng sớ thịt mỗi thằng.
Nhất là thằng Bảy Núi.
Tống Ngạn đang nhai dở miếng bánh pizza, chợt nghe tiếng của nó vang lên như rên rỉ:
- Mày ơi...!
- Gì?
- Đi tiểu chung cho vui hôn?
- Vui con c**.
Nhát thì nói mẹ nhát đi...!- Tống Ngạn vỗ đầu thằng bạn Bảy Núi, rồi cũng thương tình mà "Đưa em tìm động hoa vàng".
Nhà vệ sinh của căn homestay có cửa sổ thông gió hướng thẳng ra rừng thông bạt ngàn.
Trong phòng chỉ gắn mỗi cái bóng đèn trần màu mỡ gà.
Ông chủ nhà còn chịu chơi mà trang bị thêm cái bồn tiểu đứng cho nam giới và một góc phòng xông hơi tiện nghi, gọn ghẽ.
- Mày ở gần núi Ba Chúc, vậy có từng đi thăm viếng không?
- Tao nghe chuyện ma còn run như cầy sấy, tới đó để mần chi?
Tống Ngạn đứng kiễng chân để nhìn ra bên ngoài thông qua ô cửa sổ thông gió.
Gã buông xuống một câu bâng quơ:
- Người sống còn đáng sợ hơn ma quỷ...!
oOo
Micae Nghĩa đương lắng nghe bản "InchAllah! - Tiếng kêu trầm thống" do song ca Duy Quang - Billy Shane trình bày:
"...!Giờ này ở nơi Jerusalem
Từ nơi hang đá muôn hoa nở thêm
Lòng ta nghe đắm
Trong tiếng kinh cầu
Một lời kinh rất thâm ưu trầm ngân..."
- Chúa ơi, xin Người gìn giữ linh hồn con.
"Cộc...!cộc...!cộc..."
- Em vào được không, chồng yêu?
- Không, xin em đừng vào.
- Anh à...!
Micae Nghĩa giữ chặt cây Thánh Giá đến đứt tay.
Những giọt máu đào loang trên cây Thánh Giá bạc.
- Có phải anh là cảnh sát "chìm" không? Nếu quả đúng vậy...!- Lại ngắm nhìn vết thương trên mu bàn tay phải.
Chị bị một gã lạ mặt xô vào thùng nước lèo của mợ Bảy bán hủ tíu.
May mắn chị chỉ bị phỏng nhẹ ở bàn tay, vì một cậu trai đương đứng chờ hủ tíu kịp thời nắm tay chị kéo dậy trong lúc chị bật ngửa ra sau; mu bàn tay phải của chị đập trúng vô thành nồi nước lèo nóng hổi nên đã bị bỏng nặng.
- Má! - Chu Trường Hải huơ huơ cái điện thoại mà ba bé bỏ quên trên bàn trà nơi phòng khách.
- Ba có điện thoại nè má.
- Anh ơi...!Anh mở cửa ra đi để má con em đưa điện thoại.
Micae Nghĩa nghe thế mới chịu bước ra mở cửa.
Hoàng Minh Tâm chỉ kịp trông thấy một chồng văn kiện nằm ngăn nắp trên mặt bàn viết; nhưng chị biết chồng mình đương gặp chuyện khó xử nên không căn vặn chi cả.
Giao điện thoại xong, hai má con sửa soạn đồ đạc để lên đường về nhà ngoại.
Chị không muốn mình và chồng sẽ trở thành hai nhân vật chính trong ca khúc "Just give me a reason" do đôi song ca Pink - Nate Ruess trình bày.
...!
Trương Vĩnh Đức đã đứng trên sân thượng nhà thờ từ lúc ba giờ chiều cho tới khi hoàng hôn kéo đến vẫn chưa thấy xuống.
Từ trong phòng của Manuel Ngô vọng ra ca khúc "Chúa thương loài người" do ca sĩ Như Mai trình bày.
Một trong những bài Thánh Ca mà Ba Đức yêu thích nhất.
- Vĩnh Đức, mình lên gặp Đức được không?
- Cứ tự nhiên, tôi cứ tưởng Anh quên luôn tôi rồi chứ?
- Ừ, chút xíu nữa là tôi đã khóa cửa cầu thang nhốt luôn rồi.
- Muốn ăn gì không tôi khao?
- Cơm Tàu.
Trương Vĩnh Đức ngắm nghía em Mười Anh một đỗi, rồi phì cười nhắc nhở:
- Mặc áo dòng, ngồi xe mô-tô phân khối lớn...!
- Rồi, mình thay đồ ngay đây.
Trương Vĩnh Đức biểu em Mười rằng mình sẽ xuống dưới nhà trước.
Manuel Ngô gật đầu.
Chừng nửa tiếng sau, hai người mới khởi hành.
Nhờ ốm xuống mà khuôn mặt Manuel Ngô đẹp trai thấy rõ, nếu chịu tập gym như người cha quá cố ắt hẳn y sẽ giống hệt ông ấy.
- Chuyến đi gặp các Tăng sĩ bên Phật Giáo thế nào?
- Có một người khiến mình bị ấn tượng sâu đậm.
Tuy ông ấy không nói nhiều nhưng lại luôn tạo cho mình cảm giác thanh bình và êm dịu.
- Chà...!Kể rõ cho tôi nghe đi...!
- Ông ấy là Tỳ-Kheo Trì Thương.
Tuổi tác chắc trạc bằng ba mình.
Hồi mình sắp về, ông hỏi mình muốn lấy cây giống về trồng không và mình đã chọn cây sen đá.
- Họ có bao nhiêu người?
- Bảy người, bao gồm Trưởng lão...!
- Trưởng lão? Nghe giống bên mình quá ha?
- Ừm.
Như Phong, Châu Lợi, Trì Thương, Phú Lâm, Phá Vân, Hoàng Kỳ, Thủy Diệu.
Tắp vào một hàng nước giải khát và bánh ngọt ven đường, mua giùm con trai anh Hai Nghĩa một hộp bánh bông lan kem sầu riêng phòng khi anh Hai quên mà thất hứa với con, rồi sau đó hai người sẽ tiếp tục lên đường.
Trong lúc chờ đơn hàng, Manuel Ngô mở mục Thư viện Ảnh trên điện thoại để cho anh Ba Đức xem hình.
Bên tai hai người là bài hát "Tiếc Thu (Tình khúc mùa Đông)" do cô Lệ Thu trình bày.
- Đây là Trì Thương...!
Người đàn ông trong tấm ảnh dáng dấp tầm thước, đôi mắt sáng hiền từ và nụ cười mỉm chi vô tư lự.
Trên bắp tay trái của anh ta xăm một bài chú Lăng Nghiêm bằng tiếng Phạn.
- Hình như...!
Trương Vĩnh Đức kể cho em Mười nghe chuyện mình đã vô tình cúng dường cho vị Tăng sĩ ấy.
Năm đó anh mới lên năm tuổi, đang đứng chơi trước nhà ông cậu thì thấy một người đàn ông dẫn theo hai người thanh niên cầm y bát đi khất thực.
Trẻ thơ vốn thuần khiết, không gặp rào cản bất đồng tôn giáo, nên anh lúc đó đã mạnh dạn bước tới trao cho mỗi người một nắm xu lẻ và dặn nhớ mua đồ ăn kẻo đói.
Trưởng lão Như Phong chỉ nhận ba đồng xu, còn lại cụ thay mặt hai người đệ tử trả cho anh.
- Theo giới luật nhà Phật, Tăng - Ni không được sử dụng những thứ hiện kim như tiền bạc, vàng thỏi,...!
- Tôi không biết.
Tôi nghĩ họ không có tiền ăn cơm nên có bao nhiêu vét hết đưa cho họ.
Tôi vẫn còn nhớ rất rõ, họ giữ lại ba đồng xu xấu nhất trong đống tiền xu ấy.
Rồi như muốn kết thúc chủ đề Phật Giáo, Trương Vĩnh Đức nói lảng sang chuyện khác:
- Anh chọn bài hát "Mừng Chúa ra đời" của nhạc sĩ Tô Thanh Tùng để dành tặng cho những người lính Cơ Đốc Nhân đang trấn giữ nơi biên ải và khắp các đảo xa phải không?
- Phải, các chiên nhỏ mà mình chọn là con cái của họ.
Anh Hai Nghĩa tính quay hình rồi gửi đến họ như một món quà mừng Chúa Giáng Sinh.
Con gái của hai vợ chồng chủ quán bẽn lẽn đưa cho mỗi người một ly trà trái cây, còn bánh bông lan em xin hai ông chú hãy ráng chờ thêm một chút.
- Anh Ba!
- Mỗi lần nghe hai tiếng "Anh Ba" là tôi tự giác biết Anh sắp nhờ tôi làm gì rồi...!
- Anh Hai Nghĩa hình như đang giấu mình chuyện gì phải không?
- Không.
Tánh ổng khó chịu từ hồi nào tới giờ.
Đâu có gì hiếm lạ mà Anh phải "lăn tăn"?
- Mình linh cảm là có đó.
- Quyết định ăn gì? - Dù đã biết câu trả lời, Trương Vĩnh Đức vẫn hỏi lại.
- Ghé quán Minh Hương ăn cơm Tàu.
Ông chủ quán toàn nói "Nị" thành "Lị" không hà.
Trương Vĩnh Đức bật cười:
- "Lị" là đi bán muối đó.
Quán cơm Minh Hương không đông khách lắm, nhờ vậy nhân viên và đầu bếp được nhàn nhã và thong dong.
Ông chủ đương đốt nhang cúng Thần Tài - Ông Địa; cái tủ thờ nhỏ xíu treo trên tường nơi chiếu nghỉ cầu thang quanh năm đốt đèn đỏ rực, trên có sắp một dĩa đựng trái cây và một cái bình bông giả cổ nhỏ xíu xiu.
Bà chủ thấy hai vị Mục sư bước vào, vuột miệng mà nói:
- Trời, ngày nào mà cũng được gặp khách đẹp trai như vầy cực mấy cũng chịu hết...!Hai cưng muốn dùng chi?
- Dạ, chị đợi tụi em đọc thực đơn xíu.
- Trương Vĩnh Đức cất giọng nói ngọt như mật.
- Ờ, ngồi chơi đi hai cưng.
Ngồi tới khi quán đóng cửa cũng được nữa...!Gì mà tằng hắng hoài vậy ông già? Coi chừng làm miết hồi rớt cái trái cổ ra luôn đó...!
- Lị nói vậy làm ngộ buồn lắm đó biết hôn?
- "Nị", không phải "Lị".
"Lị" là "vút bay" đó ông già hay ghen.
Bà chủ quán gốc Bắc vừa đi vừa ngân nga theo giọng của cô Ngọc Lan trong bài "Ai biểu anh làm thinh" của nhạc sĩ Trầm Tử Thiêng:
"Ai biểu anh làm thinh?
Em ngỡ anh vô tình..."
- Anh Ba.
Trương Vĩnh Đức ngừng cắn ngón tay, mỗi khi anh ta cảm thấy lưỡng lự là lại "gặm" chúng, tật xấu ấy anh đã cố mà không bỏ được.
- Hửm?
- Ăn cơm thố heo quay khoai môn nghen? Với uống canh gà tiềm thuốc Bắc...!
Trương Vĩnh Đức khoát tay:
- Sao cũng được.
Tôi dễ nuôi lắm.
Ăn xong bữa cơm chiều, hai người ghé nhà anh em song sinh họ Đỗ.
Trên con phố Petrus Trương Vĩnh Ký, hoa xoan đào giơ những tán cây trơ trọi, gầy khẳng như đang cố nâng đỡ vòm trời cao vợi; nom khung cảnh buồn như ca khúc "Hoa soan trên thềm cũ" của nhạc sĩ Tuấn Khanh.
- Hai người ăn gà tần à?
- Hông, ăn gà tiềm.
Đỗ Duy Phú gãi đầu phân trần:
- Ngoài Bắc mình kêu là "gà tần" ấy cậu.
Manuel Ngô không biết phản ứng sao, đành chúm chím cười giả lả.
Đỗ Duy Phú thuật lại cho hai người bạn nghe chuyện mình vừa thấy: Số là vầy, sau ngày đón tiếp bạn cũ và con trai của bạn cũ, bác Thương chẳng còn trải chiếu trước cửa nhà mà ngồi viết thư pháp.
Ông mặt chau mày ủ, ra đằng trước thở một tiếng - xuống đằng sau thở một tiếng, điệu bộ như thể đang bị bốc bát họ "thời kỳ cuối".
Người nhà gặng hỏi mãi mà ông chỉ lặp đi lặp lại một câu văn bất hủ của Vũ Trọng Phụng: "Biết rồi, khổ lắm, nói mãi." Cho tới khi cây xoan đào trước cửa nhà bị tạt sơn đỏ, hai anh em y mới lờ mờ đoán ra sự việc, rằng nhà mình đã dây vào chuyện không nên dây vào.
Sau vụ "cây xoan nhuộm đỏ", bố hai người về Bắc, tiếp đó bác Thương cũng lục tục thu xếp hành lý lên Sapa chơi; cửa hàng giao lại cho vợ chồng anh con Cả của bác coi sóc.
Chị dâu đang có nghén nên không thể đi lại nhiều, do đó mà hai người phải ở đây trông nom hộ.
Đương kể ngon trớn, chợt Đỗ Duy Phú ngó lên cây xoan thân đỏ bất đắc dĩ.
Ánh mắt y buồn thương vô hạn.
"Một ngày nào đó
Ta mở mắt ra
Thấy mình đổi Sắc
Thấy mình thay Tâm."
Trương Vĩnh Đức cắt ngang dòng suy tưởng của Đỗ Duy Phú:
- Hội Thánh ở Hà Nội sao rồi?
- Không vui cho lắm...!
- Thôi, nói tới đây được rồi.
- Anh Ba Đức.
Mình sợ anh Hai Nghĩa đang xảy ra chuyện bất trắc.
Trương Vĩnh Đức xoa đầu em Mười Anh, rồi thở dài mà nói:
- Ừm, nghe theo Anh vậy.
Vừa nói dứt câu, Trương Vĩnh Đức liền gọi điện cho Micae Nghĩa.
Bản nhạc chuông "Huyền thoại người con gái" do Elvis Phương trình bày đã hát hết bài, nhưng anh Hai Nghĩa vẫn không bắt máy.
Sốt ruột, Manuel Ngô gọi ngay cho anh Năm Tường.
Marshall Tường đang đút cơm cho một cụ ông nương thân nơi viện dưỡng lão, nghe chuông điện thoại reo thì xin cụ ông đợi mình một lát.
- Tôi cũng nỏ biết nữa.
Chừ răng?
Manuel Ngô thở dài:
- Thì tới nhà của ảnh coi thử thôi chớ biết mần răng.
- Đợi đã.
Để tôi kêu anh Sinh đi cùng.
Nếu lỡ xảy ra chuyện bất trắc, có ảnh chữa thương cho.
Trong khi đó, Micae Nghĩa đang lần theo dấu vết mà chiếc xe bán tải ấy để lại.
Chiếc xe Jeep nhà binh trải qua những con đường dốc đã nhuộm đẫm trong sắc bùn tanh hôi.
Càng vào sâu trong rừng, bóng tối càng thêm bủa vây Micae Nghĩa.
Những cái cây vươn những cánh tay dài ngoằn rậm lá che khuất bầu trời.
Hình như tai anh nghe thấy tiếng gầm của loài thú dữ, dù rằng anh biết chắc chắn ở đây không có sinh vật nào mang thuộc tính như vậy.
"Sột soạt..."
Từ trong một lùm cây mạn phải, một bóng người xiêu vẹo lê từng bước một đến nơi mà chiếc xe anh đang đậu.
Cánh tay đương giơ lên ra hiệu cầu cứu với anh mưng mủ máu, tiết trời đã vào Đông mà mùi hôi thối do ghẻ lở vẫn xộc đến mũi anh một cách nặng nề.
Người dị dạng viết vào trong không khí ba chữ "S.O.S".
Hình như anh ta bị câm, hoặc giả là bị thương nặng tới mức không nói được.
Để phòng ngừa "ám khí", anh giơ cây ba-trắc ra, rồi biểu người dị dạng vịn cây gậy mà tới chỗ anh.
- Ớ...!ớ...!
- Hiểu rồi.
Anh phóng xuống xe, bế thốc người dị dạng rồi lẹ làng đặt anh ta nằm trên băng sau.
Người này sợ hãi bị bắt lại tới mức đã đ*i ra quần; ban nãy cây ba-trắc của anh đã khiến anh ta run lên bần bật như mắc chứng thương hàn.
"Đoàng..."
Những phát súng vang lên rền trời.
Chim chóc hối hả tìm đường lánh nạn; chúng bay rợp một góc trời, tiếng kêu trách móc của chúng như muốn làm rung chuyển khu rừng.
"Ầm."
Một tay điều khiển vô-lăng, tay còn lại Micae Nghĩa làm dấu Amen.
Hy vọng cú xốc ban nãy không khiến chiếc xe bị hư hỏng nhiều.
Người dị dạng loay hoay khui chai nước suối.
Động tác của anh ta vô cùng lọng cọng, trông như thể một đứa trẻ đang học cách mở nắp.
"Tách."
- Ớ...!Ớ...!- Người dị dạng ngửa mặt uống nước.
Chỉ có một lượng nước ít ỏi lọt vào trong miệng anh ta, số còn lại đổ tràn trên gương mặt và vùng vai, cổ.
"Xoạt..."
"Tẹt..."
Không cần nhìn vào gương chiếu hậu, Micae Nghĩa cũng biết Dị Dạng đang lục lọi túi nylon.
Con trai anh
- Uống thuốc giảm đau bao tử rồi hãy ăn.
Dị Dạng nghiêng ̣đầu nhìn anh:
- Ớ...!Ớ...!
- Tôi để nó trên khe hở của tay nắm cửa xe bên phải.
Không khó để vặn ra đâu.
Dị Dạng bặm môi suy nghĩ, rồi quyết định đánh bài liều.
Dẫu sao anh ta đã trở thành tên tàn phế, có uống thêm thuốc độc cũng chẳng còn gì luyến tiếc.
"Ực."
Uống xong chung thuốc, Dị Dạng lựa thức ăn mềm nhất để tránh gây tổn hại tới hệ tiêu hóa.
Anh ta tìm được gói bánh bông lan kem sầu riêng, vẻ mặt bỗng sáng lên thấy rõ, đôi tay luống cuống mở bọc.
Thông qua gương chiếu hậu, Micae Nghĩa thấy anh ta cố giữ miếng bánh bằng những ngón tay sưng phù, có cái đã bị co rút lại.
"Tẹt..."
- Tôi sẽ đưa anh đến Quân Y Viện Trương Tấn Bửu.
Những người ở đấy đều là huynh đệ chi binh của tôi.
Tuy không rõ người đàn ông trước mặt tốt hay xấu, nhưng nghe tới ba chữ "Quân Y Viện" thì lòng của Dị Dạng khởi lên một tia hy vọng mỏng manh.
Anh ta sắp được cứu sống rồi.
Tiếng súng đã thôi gây kinh hoàng.
Không gian vắng lặng và rối rắm như mê cung của rừng già đã khiến vận tốc lái xe của Micae Nghĩa giảm xuống.
Anh đã liên lạc đội kiểm lâm, cảnh sát địa phương, lực lượng cứu hộ cứu nạn và đám huynh đệ chi binh; người đến sớm nhất chắc là đội kiểm lâm hoặc cảnh sát địa phương.
"Xịch."
- Chúng ta dừng lại thôi.
Tôi cần phải đổ thêm xăng.
Dị Dạng co rúm người, lắc đầu nguầy nguậy:
- Ớ...!Ớ...!
- Tôi biết.
Rất nguy hiểm.
Dị Dạng bỗng trườn xuống xe, rồi cố hết sức mở nắp can nhựa chứa xăng.
Đoạn khó nhọc đặt cái ống bơm lên nắp bình xăng của chiếc xe.
Khuôn mặt anh ta đỏ gay vì gồng hết sức để bơm xăng từ can nhựa vào binh xăng xe.
- Ớ...!Ớ...!
- Anh muốn tự mình đổ xăng à?
Dị Dạng nhoẻn miệng cười.
Nhờ có người lạ mặt này mà trước lúc cuối đời anh ta được no bụng, ơn nghĩa ấy chỉ có thể lấy mạng ra đáp đền mà thôi.
"Đoàng."
Chưa kịp hiểu mô tê chi sất, Dị Dạng đã thấy mình nằm trên băng sau của chiếc xe Jeep.
Còn ân nhân của anh ta đang đậy nắp bình xăng, thu dẹp ống bơm và nhảy lên xe lái đi.
Can xăng còn hơn phân nửa nằm nghiêng trên mặt đất mà "nôn" thứ chất lỏng hăng hắc ấy ra.
"Đoàng..."
Micae Nghĩa quẹt diêm.
Rồi lùi xe lại mà ném nó về phía can xăng.
Ban đầu là những tia lửa tí tách, sau cộng hưởng với đám cỏ khô và củi mục, chúng hợp thành một trận lửa lớn.
- Cháy rừng! Cháy rừng bà con ơi! Cứu tôi với!
- Khốn kiếp thật...!- Micae Nghĩa de xe lại để chạy về hướng đó cứu ông cụ.
- Ớ...!Ớ...!- Dị Dạng chụp lấy vai Micae Nghĩa mà gào lên inh ỏi.
Nước mắt, nước mũi chảy giàn giụa trên gương mặt anh ta.
- Không phải là một cụ già, mà là kẻ có thể nhại tiếng sao?
Mặc cho cái cổ đau buốt vì bị đánh đập, Dị Dạng gật đầu lia lịa.
"Đoàng..."
- Cứu tôi với...!Khụ...!
Micae Nghĩa siết chặt vô-lăng mà cân nhắc Thực - Hư.
Nếu đó là một cụ già, anh sẽ gián tiếp giết một mạng người.
Trường hợp thứ Hai, anh sẽ đánh đổi mạng sống của nhân chứng quan trọng trong vụ thảm án Hai Mươi Năm và cả mạng mình.
- Ớ...!Ớ...!
"Roạt."
Micae Nghĩa quay vô-lăng, rồi quành về hướng phát ra tiếng kêu.
Đằng sau màn lửa, một cụ già đang khổ sở kêu cứu.
Dáng vẻ thoạt trông như ông cố Micae Nghĩa thuở còn sinh thời.
Micae Nghĩa cởi áo vest, rồi dùng nó làm thứ dập lửa.
Chưa dập lửa xong, anh đã lao vào cứu ông cụ vì ân oán tuổi trẻ mà chịu khổ lây.
Không một lời cảm ơn Micae Nghĩa, ông cụ leo lên xe, ngồi vào băng sau cạnh Dị Dạng.
- Ớ...!Ớ...!
- Tôi biết anh không nói láo.
Nên, làm ơn đừng khóc nữa.
Dị Dạng không cách nào nói cho Micae Nghĩa biết chính người này là sát thủ đang truy sát hai người.
Bởi vì lẽ đó, anh ta quyết định "tiền trảm hậu tấu".
Nhân lúc ông cụ không để ý, anh giáng xuống cổ lão một đòn chí tử; đấy là ngón đòn mà chúng thường xuyên thực hiện để tra tấn anh, nếu không có Tốt Bụng ở đây, anh sẽ "tặng" lão mấy chục cái cho hả cơn tức giận.
"Bốp."
Đầu ông cụ đập vào lưng ghế trong lúc mất đà mà ngã vật xuống sàn xe.
Micae Nghĩa để mặc cho Dị Dạng tự quyết mọi chuyện.
Anh bắt đầu cảm thấy rối trí rồi.
- Ớ...!Ớ...!- Dị Dạng trói quặp tay lão sát thủ, rồi dùng seat bell cố định ông ta trên ghế.
- Người nhại tiếng là ai?
Dị Dạng chỉ vào đám lửa, rồi chỉ vào lão sát thủ, sau đó giơ hai ngón tay.
Ngón trỏ bên trái nằm thấp hơn ngón trỏ bên tay phải; ngụ ý là lính của chúng.
- Đồng bọn à?
- Ớ...!Ớ...!
- Vậy là chúng dùng ông này làm mồi nhử để con mồi sa bẫy...!
Dị Dạng bật ngón cái:
- Ớ...!Ớ...!
"Đoàng."
Rốt cuộc đội kiểm lâm cũng đến.
Nhưng Dị Dạng kêu Micae Nghĩa chạy đường khác để thử xem nhân tình ấm lạnh thế nào.
Quả nhiên, không nằm ngoài dự đoán của Dị Dạng, chúng cấu kết với nhau.
- Lấy băng keo bịt miệng ông ta lại giùm tôi.
Dị Dạng dán miệng Mồi Nhử đúng với số lần mà bọn bắt cóc dán miệng anh.
- Ít ít thôi.
Lỡ ngộp thở chết là anh sẽ không trả thù xưa được.
Dị Dạng nghe thế, bèn lột bớt.
Bỗng đâu từ khoảng rừng bên phải, ánh đèn pha rọi sáng một góc rừng.
- Không biết chúng ta xin đi nhờ được không? Sắp hết xăng rồi.
Dị Dạng tỏ ý muốn đi xem xét.
Rồi không đợi Micae Nghĩa chấp thuận, anh ta đã bước xuống xe.
Rừng đã về khuya.
Gió lạnh lao xao.
Mảnh trăng lưỡi liềm sắp lặn.
Vài con thú rừng còn sót lại bắt đầu đi săn.
- Anh Hai Nghĩa?
Là tiếng của em Mười.
Micae Nghĩa vội nhảy xuống xe.
Khi đôi chân chạm đất, tay trái anh liền đặt hờ bên hông.
Marshall Tường đi cùng Judas, Manuel Ngô và một vị y sĩ thêu phù hiệu Quân Y Viện Trương Tấn Bửu.
Họ đến đây bằng chiếc xe khách mười chỗ đã cũ mèm.
- Một tội phạm, một nhân chứng.
- Micae Nghĩa chỉ vào Dị Dạng, ra hiệu chữa trị cho anh ta trước.
Vị y sĩ tên Sinh nghe thế, bèn gọi cho đám huynh đệ chi binh để cho họ chuẩn bị phòng mổ và ra trước cổng đón nhóm mình.
- Tôi có đem theo bộ đồ sơ-cua, nếu anh không ngại có thể thay...!
- Ớ...!Ớ...!
Rồi không hề mắc cỡ một tẹo nào, Dị Dạng lột sạch đống quần áo cũ hôi tanh, mà mặc vô bộ đồ sơ-cua của y sĩ Sinh.
Cảm thấy buồn tai, Manuel Ngô bật bài hát "Đêm buồn như Thánh Ca" do cô ca sĩ Dạ Nhật Yến trình bày:
"Đêm về âm u như lòng yên vắng
Đêm về liệm đắng như tình nhạt nắng
Giá băng tiếng sầu nén trong tiếng đàn
Gió gieo sát lòng những đêm muộn màng
Ai còn thao thức nhớ ai canh tàn..."
Giao nhân chứng và nghi phạm cho bên cứu thương và an ninh xong, Marshall Tường chở anh Hai Nghĩa đi gặp vợ con, sẵn tiện mua đồ ăn - thức uống luôn.
Vợ và con anh đã ngồi đợi anh trong quán cơm Minh Hương tự bao giờ.
Hoàng Minh Tâm đang ngồi trò chuyện với bà chủ quán, còn bé Biển đang chơi game trên điện thoại.
- Hồi nãy có ông thủy thủ nào kiếm anh...!
- Thủy thủ Mặt Trăng hả?
Hoàng Minh Tâm lườm chồng:
- Có lẽ là lính của anh Sa Lớn.
Bé Biển chạy lại mừng cha.
Nó cao hơn bạn bè đồng trang lứa một chút.
Và dáng vóc cũng mập mạp hơn chúng nhiều.
- Vì có chuyện bất đắc dĩ nên ba không thể cho con bánh bông lan, ba mong con đừng buồn ba nghen?
Bé Biển phụng phịu đáp "Dạ".
- Sáng mơi cha con mình đi Vũng Tàu coi Hải Quân tập dượt hen?
Nhưng lời đề nghị của anh không làm cho con trai vui, nó vẫn dỗi anh vì đã thất hứa với nó.
- Bánh bông lan kem sầu riêng của con nè.
- Cậu Ba Đức.
- Chú mua giùm cha con, con chịu không?
- Dạ chịu.
- Thằng này thiệt tình...!- Micae Nghĩa đánh vào mông con trai mấy cái cho bỏ cái tật đòi bậy.
Hoàng Minh Tâm bật dậy can ngăn:
- Thôi anh.
- Thôi cái gì? Còn nhỏ đòi một miếng bánh, lớn lên nó còn đòi tới cái gì nữa?
Các anh em Tin Lành của Micae Nghĩa vừa cười vừa can ngăn anh.
Thằng nhỏ thì lo núp sau lưng mẹ, khóc không ra nước mắt.
Đâu đó vang lên thanh âm ca khúc "Mùa sao sáng" do ca sĩ Giao Linh trình bày trong đĩa nhạc thu âm trước năm 75; một sáng tác của nhạc sĩ Nguyễn Văn Đông:
"...!Lạy Mẹ sầu bi ban ơn
Người Việt cùng thương nhau hơn
Đất Nước này đây sáng đức tin Chúa trên trời cao..."
oOo
Đặng Xương Tuyết ghé quán "Sóng Nhạc" để tìm ý tưởng viết văn.
Mải lo viết giùm đứa em nên anh bị trễ nải việc riêng, giờ tòa soạn "dí" chỉ có thể xin họ du di.
- Anh sắp cắn nát đầu cây viết bi rồi đó...!
- Không biết viết cái gì...!
- Trà chanh mật ong bỏ đá?
- Nó đó.
- Người bị huyết áp thấp uống vào dễ xây xẩm lắm.
- Tôi sắp lên tăng-xông rồi đây...!- Đặng Xương Tuyết bưng ly nước lên hút một ngụm.
- Muốn nghe bài gì không?
- Tôi thích nghe người da đen đọc rap, điển hình như Timbaland, Flo Rida, 2Chainz, 50 Cents, T.I, T-Pain,...!Mỗi lần buồn bực mở nhạc của họ lên nghe tâm trạng tốt hơn hẳn.
- Rất tiếc, đó không phải là dòng nhạc của quán tôi.
- Vậy bài gì cũng được.
Đặng Thừa Tân bèn bật bản nhạc "Bức tường cuối - The last wall" do Billy Shane trình bày.
- Có nhiều nguồn tin nói rằng ông Billy Shane là hoàng tử Bảo Lý, con trai của vua Bảo Đại và một bà thứ phi.
Billy là tên phiên âm tiếng Anh của Bảo Lý.
Ông thường hay song ca với ông Duy Quang; thường thì ông đảm nhiệm phần hát tiếng Pháp.
Đặng Thừa Tân vừa xắt chanh thành từng lát mỏng để trang trí cho món nước chanh bạc hà, vừa nói:
- Thực hư thế nào thì tôi không rõ.
Nhưng việc ông ấy thông thạo ngoại ngữ và hát rất hay là có thật.
Đặng Xương Tuyết thuật lại cuộc gặp gỡ hai người lính Địa Phương quân cho anh chủ quán, và nhận lại từ anh ta một nụ cười xòa.
- Tôi không rõ "nàng Hương" trong một loạt nhạc phẩm của Song Ngọc - Hoài Linh là ai, và tại sao cái tên này lại xuất hiện trong tờ nhạc "Một chuyến bay đêm" do hai ông là đồng tác giả, nhưng tôi chắc chắc rằng ba chàng binh chủng kia không phải là họ.
Có lẽ họa sĩ vẽ bìa đã gây lầm lẫn, bởi nét mặt nhân vật quá ư là giống hai ông.
- Vậy hả? - Đặng Xương Tuyết chống cằm cười trừ.
- Ngoài ra, binh chủng mà hai ông từng tham dự cũng không chính xác nốt...!Tôi ra liền đây!
Phan Hoài Việt tới gặp Đặng Xương Tuyết y hẹn.
Hôm nay anh thầy mặc quần jeans đen, áo dạ trắng và khoác áo lạnh cũng màu đen nốt.
- Một bạc xỉu, "Bạc" nhiều "Xỉu" ít.
- Đừng chọc tôi như thế chứ, anh bạn.
Sao, sinh viên năm nay ra răng?
- Tôi đệ đơn xin nghỉ dạy một năm.
- À, xin lỗi nghen, tôi không biết nên đã tự tiện khơi chuyện riêng của anh?
- Không sao.
Đền tôi một bài hát thiệt hay là được.
Sau một hồi ngẫm nghĩ, anh chủ quán chọn bản "Giọt mưa Thu" do danh ca Thái Thanh trình bày; người sáng tác là nhạc sĩ Đặng Thế Phong, một "tài hoa bạc mệnh" của dòng nhạc Tiền Chiến.
- Anh có biết lý do mà tôi thường khen người khác có tài chứ hiếm khi nào đính kèm chữ "Đức" không?
Phan Hoài Việt lắc đầu.
- Bởi cái "Tài" có thể kiểm chứng trước mắt, nhưng cái "Đức" phải đợi người đó đi hết cuộc đời mới đánh giá được.
Như nhạc sĩ Phạm Duy chẳng hạn, có ai ngờ phút cuối cụ ấy lại trở mình biến thành tắc kè bông đâu chứ?
- Tôi cũng như anh, ghét cái đám ba phải mà suốt ngày tự xưng trung lập.
"Trung lập" và "Ba phải" có cách viết hoàn toàn khác nhau, ý nghĩa cũng khác nhau nốt.
- Con người rạch ròi như Trần Dần, Phùng Quán hay Lê Dinh, Hùng Cường mới hay, tận trung tới chết với lý tưởng của mình.
Chứ còn cái đám "Sao cũng được" hoặc "Đâu cũng chê", điển hình như nhà văn Duyên Anh và nhạc sĩ Trịnh Công Sơn, tôi không hề ưa một chút nào.
Phan Hoài Việt đưa cho anh bạn thiết một bức ảnh rồi hỏi cảm nhận của Đặng Xương Tuyết về người được chụp.
Gã văn sĩ điên búng nhẹ vào tấm hình và nói:
- Ông ấy ở tù trong suốt những năm tháng đó thì làm sao biết được tình hình bên ngoài như thế nào? Cũng như anh đi làm xa nhà, có chắc vợ anh chung thủy hay đi ngoại tình đâu, những gì anh thấy chỉ là bề nổi mà vợ anh muốn phơi ra, bề chìm dù tốt hay xấu nếu cô ấy không thổ lộ thì đố anh biết được.
Cho nên những nhận định của ông ấy về những chuyện xảy ra bên ngoài lồng giam tôi chưa tin lắm.
- Nhà văn Duyên Anh chỉ hợp với vai trò nhà văn, chứ còn về Chính trị thì...!
Đặng Xương Tuyết kêu thêm một ly nước để đỡ áy náy với anh chủ quán.
Có người khách yêu cầu bản "Tà áo đêm Noel" do Anh Khoa trình bày.
Nhạc sĩ Tuấn Lê, tức con trai Cả của nhạc sĩ Hoài Linh, đã viết lên ca khúc này trong lúc đóng quân tại một tiền đồn biên giới vào tháng 12/1968; nội dung của nhạc phẩm là tâm tình