Đặng Xương Tuyết gỡ xuống gần hết các "tác phẩm" của em gái mình.
Anh chỉ chừa lại những thứ mà anh coi được mắt nhứt.
Số còn lại anh sẽ thay em gái "gọt giũa" sau.
Nó có cốt truyện khá độc đáo, nhưng không biết xây dựng dàn ý và diễn đạt đúng cách nên nội dung viết ra dở tệ và hết sức khó hiểu.
Và nó cũng chẳng nắm được bố cục viết cảnh ân ái nên lối miêu tả hết sức thô thiển và suồng sã; dù rất giận nhưng anh không nỡ trách mắng nó một lời.
- Anh có nghĩ tôi xâm phạm tài sản trí tuệ của em gái không?
- Không.
- Trần Cảnh Chiêu bật cười.
- Đừng nghĩ như thế chớ.
Tào Việt Bân đang sắc thuốc Bắc uống cho mát gan.
Một trong những bài thuốc bí truyền của dòng họ Jo.
Mạnh Cường cũng phụ một tay, gì chứ Đông Y là nghề của anh.
Đặng Xương Tuyết bỗng cất tiếng hỏi anh bạn pháp y:
- Bây giờ tôi lấy thí dụ cho anh đưa ra lựa chọn nghen: Nếu bị tiểu khó anh sẽ điều trị bằng uống thuốc Tây hay uống rau má, đậu xanh, mía lau, bí đao và một số loại thức uống từ thảo mộc khác?
- Uống đồ mát.
- Chừng nào bị bí tiểu mới phải dụng tới thuốc Tây vì đây là trường hợp khẩn cấp và có thể gây nguy hiểm tới tính mạng.
Còn chỉ bị tiểu khó thì tội tình gì phải nạp hóa chất để làm hại lá gan của mình chớ?
- Đúng là lạm dụng thuốc Tây đang là một vấn nạn cần để tâm.
- Mạnh Cường nói mà không nhìn về phía ai, vì anh ta đang bận xắt thuốc.
Đặng Xương Tuyết tâm tình:
- Người Tàu có một câu nói: Người Việt sống trên cây thuốc và chết trên cây thuốc.
Nước mình có bao nhiêu cây thuốc cũng gom bán hết sang Tàu với giá rẻ mạt; nó bán lại cho mình cây thuốc dỏm có tẩm hóa chất với giá cao cắt cổ hoặc hàng thứ phẩm, hết "đát".
Rồi mình uống lầm cây thuốc của nó bị ngộ độc hay không hết bệnh, liền quy chụp Đông Y không có tác dụng gì, chỉ toàn là thổi phồng công dụng và đầy rẫy độc tố.
Tào Việt Bân tính nấu cho mỗi người một chén lưng, nhưng Trần Cảnh Chiêu từ chối vì không thích uống thuốc bổ - Tây hay Đông gì anh cũng không muốn sử dụng hết.
Nghe vậy, cậu rót nước ít hơn đã định, rồi cho hai gói thuốc thảo mộc vô siêu.
- Tôi vẫn uống Bán Chỉ Liên - Bạch Hoa Xà Thiệt Thảo mỗi tuần một lần để thanh lọc cơ thể.
- Đặng Xương Tuyết chép lại cách nấu thuốc của cậu Jo để cải thiện khả năng viết lách.
- Hồi còn nhỏ, mẹ tôi từng chứng kiến cảnh tượng chữa bịnh lạ lùng của một ông thầy lang vườn.
Số là dì Năm, tức em gái của mẹ, bỗng nhiên bị nổi mẩn và đau đớn khắp người.
Bà cố mới cho dì Năm uống thuốc Tây.
Nhưng đã qua ba ngày mà bệnh tình dì không thuyên giảm, trái lại càng lúc càng trở nặng, dì lâm vào mê man, sốt cao, đổ mồ hôi lạnh, những vết mẩn đỏ đã lan khắp mình mẩy.
Ở nhà mới mời thầy lang tới bắt mạch.
Ông ấy xem xong, không nói tên bịnh, chỉ hối thúc mẹ tôi và các dì đi kiếm lá mướp.
Vì ở trong vườn nên lá mướp thiếu gì, chẳng mấy chốc mà mẹ tôi và các dì đã bưng về mấy rổ.
Ông ấy sai đâm nát lá mướp, rồi kêu bà cố lấy nước đó lau mình lau mẩy cho dì Năm, riêng về những chỗ bị lở loét, ông dạy đắp bã lá mướp lên đó.
Sáng hôm sau, theo lời dặn của ông ấy, bà cố mới lấy bông cỏ tranh đem đốt rồi đâm nát với dầu dừa, sau đó bôi lên các chỗ lở và mẩn đỏ.
Ngày kế tiếp, bệnh tình của dì Năm biến mất.
Những chỗ lở loét đã đóng mài, cơn đau nhức toàn thân và tình trạng nóng sốt không còn nữa, dì tươi tỉnh ăn uống và nói chuyện liến thoắng như bình thường.
Thấy dì Năm đã mạnh giỏi, ông thầy mới nói dì bị mắc bịnh dời leo, điều đặc biệt khi chữa trị là không được nói tên bịnh, nếu không bệnh tình sẽ trở nặng, nên ông mới phải giữ kín cho tới giờ.
Kể hết câu chuyện, Mạnh Cường uống một ngụm cà-phê giải khát rồi hỏi Trần Cảnh Chiêu:
- Anh là bác sĩ Tây Y, liệu anh có tin nổi không? Hay sẽ tìm cách truy ra sơ hở của phương pháp chữa bịnh này?
Trần Cảnh Chiêu chỉ cười cười mà không nói năng chi sất.
- Nhưng với những người bài xích Đông Y, họ sẽ nói tôi đang kinh doanh hoặc có người quen kinh doanh cây thuốc Nam nên mới dựng chuyện bênh vực hoặc giới thiệu bài thuốc ấy.
Không muốn làm anh bạn bác sĩ khó xử, Mạnh Cường kết luận luôn:
- Anh hãy tin những gì mà anh trải qua, chớ đừng tin những gì tôi nói.
Nó đúng với tôi, nhưng có thể trật lất với anh.
- Theo hai anh Đông Y, uống thuốc Bắc nhiều có tốt không?
Mạnh Cường đáp liền:
- Không.
Ý là ăn đu đủ nhiều mà còn sinh chứng vàng da, chớ đừng nói chi là uống thuốc.
Cái gì cũng phải điều độ và không lạm dụng mới hay.
Trời hành cơn nắng dữ quá chèn, khiến cho người cảnh sát trẻ xứ ôn đới cảm thấy trong người rất mệt.
Anh chàng ký giả hay gọi kiểu khí hậu ở quê hương cậu là Hàn đới, ý muốn ám chỉ thời tiết rất độc đáo và có nét riêng, chứ không phải anh ta hiểu lầm nước cậu thuộc vùng hàn đới.
Ở lâu với người này mới hay anh ta có thói quen chơi chữ và đảo từ.
Và ở lâu mới biết người này cô đơn, trầm lắng nhường nào...!
Sáng nay cả nhà ăn bánh mì xíu mại mua ở xe bán đầu hẻm; cà-phê thì do gã điên pha, mùi vị thơm ngon hơn họ tưởng.
Theo như sự sắp đặt của cấp trên, hai người cảnh sát làm ở văn phòng dịch thuật mà một viên mật thám đang làm, chắc Cụ Nhà Cấp Bốn cũng không thể ngờ thằng con đang chạy giấy tờ cho thiên hạ lại là tình báo cao cấp của chính phủ.
Bác sĩ pháp y thì tham gia một cuộc họp về "Hai Mươi" và "Bát Bửu".
Tay viết lách quèn lại đến tòa soạn tư nhân đánh máy, từ lúc anh về đây làm việc thì Hội Nhà Văn nhìn ông chủ anh như kẻ thù thiên cổ, anh và ông chủ đều mặc kệ, bởi lúc nào mà Hội Nhà Văn không "lên đồng".
Mạnh Cường đề nghị đi chung xe, ai nấy đều vui lòng ưng thuận, nếu muốn về riêng thì đi bằng tàu điện ngầm hoặc xe buýt.
Kể từ ngày có tàu điện ngầm, việc di chuyển không còn là gánh nặng của giới lao động bình dân, giá vé rất rẻ để giúp đỡ đần chi tiêu của người nghèo; công trạng của cố tổng thống Quân và tổng thống đương nhiệm Khánh là điều mà không một ai dám đứng ra phủ nhận, cho nên dù là một tổng thống "bám ghế" trường niên, Hác Đăng Khánh không tới nỗi bị toàn dân coi thường và đả đảo.
- Nè, tên anh trong tiếng Việt đúng chớ?
- Phần đông khi lấy tên giả để làm nhiệm vụ sẽ cố tình dịch trật hoặc thay đổi một, hai chữ nhằm hạn chế bị bại lộ thân phận.
Riêng cái tên Tào Việt Bân, anh đoán coi đúng được mấy phần?
Trần Cảnh Chiêu thở dài thườn thượt:
- Anh biểu tôi mần cá tôi thấy chắc ăn hơn.
Chàng pháp y miền biển đưa mắt nhìn những dòng chữ trên trang giấy tập của người bạn thiết, bỗng nhiên vỡ lẽ.
Hóa ra cách đây bảy năm, chàng pháp y có đệ đơn lên tòa án để xin xem xét lại bản án đã tuyên hôm bữa.
Nhưng mọi cố gắng của anh vẫn bằng không.
Bỗng đâu một kỳ tích xuất hiện, một ký giả trẻ tuổi đã biên bài nói thay nỗi lòng anh, dù anh và người kia chưa từng liên lạc và biết mặt nhau.
Nhờ bài báo ấy mà dư luận bắt đầu quan tâm tới tình tiết của vụ án, rồi từng lớp màn Xảo Trá bị vén lên, kẻ cố tình bao che cho hung thủ đã bị phơi bày ra ánh sáng.
- Tôi biết người hãm hại anh là ai rồi, Tuyết.
- Chưa chắc đâu anh.
- Tôi biết anh có rất nhiều người ghét.
Nhưng nhiêu đây cũng đủ để tôi lần ra manh mối rồi.
Tào Việt Bân nói tối nay sẽ chiêu đãi món sundae và lòng heo luộc, thay vì chỉ ăn không như bên quê cậu, thì sẽ dùng với cháo huyết và bánh quẩy giòn.
- Sundae? Món tráng miệng của xứ sở cờ hoa à?
- Sundae là dồi huyết kiểu Hàn thưa cha.
- Nói chuyện với sĩ quan thì còn hơn gái mới về nhà chồng, nói chuyện với tôi hệt như mẹ ghẻ - con chồng.
Hai người kia nghe họ cãi cọ như thế chỉ biết lắc đầu cười xòa.
Nghe cô Ngọc Lan hát xong bản "Môi tím", nhạc sĩ Khúc Lan đặt lời Việt từ bài hát Hoa ngữ, Trần Cảnh Chiêu cất giọng hỏi:
- Anh có cuốn sách nào hay không Tuyết? Tự nhiên tôi thèm mùi giấy và nhớ chữ.
Đặng Xương Tuyết trả lời một cách không do dự:
- Anh hãy đọc cuốn "Thánh Giá rỗng" của nhà văn Higashino Keigo.
Trần Cảnh Chiêu thấy anh bạn thiết đang truy cập Google, chừng như muốn cho anh xem mặt sách.
- Nếu như đổi lại người viết là tôi, thế nào tôi cũng bị quy chụp là thành phần phản động và chống phá chế độ.
- Nội dung nó ra sao hả Tuyết?
- Gia đình này đang sống yên ổn thì đột nhiên xảy ra biến cố lớn: Đứa con gái bị tên ăn trộm sát hại trong lúc bà mẹ đi chợ.
Sau nhiều phiên tòa phúc thẩm, hắn ta nhận lãnh mức án chung thân.
Hai vợ chồng kiên quyết không chấp nhận, họ làm đủ mọi cách để bắt hắn ta phải bị tử hình.
Rồi rốt cuộc, họ được toại nguyện...!
Anh chàng pháp y giục người bạn nói tiếp.
- Kể tới đây thôi, ai chưa đọc lỡ biết trước sẽ mất hay...!Tôi không thích "phá nồi cơm" của tác giả.
- Có chi tiết nào đáng nhớ không?
- Tôi còn nhớ một chi tiết rất đắt giá, mà tôi cứ nhớ hoài nhớ mãi: Người chồng hỏi ông luật sư biện hộ cho kẻ thủ ác rằng tại sao lại giúp hắn ta kháng cáo hết lần này tới lần khác, bộ ông không thấy kinh tởm với tội ác của hắn ta sao.
Ông luật sư thủng thẳng trả lời, "Bởi vì tôi muốn hắn ta phải chứng kiến tội ác của mình hết lần này tới lần khác.
Anh biết không? Chính hắn ta đã tự nguyện rút đơn kháng cáo để được tử hình vì không chịu đựng nổi sự giày vò như thế thêm một ngày nào nữa."
Trong tác phẩm của mình, ông Keigo đã đề cập tới việc nên hay không nên thi hành án tử hình, án phạt nào thích đáng với kẻ thủ ác và giúp gia đình bị hại vơi đi nỗi đau thống thiết ấy?
Chiếc xe Chevrolet Corvette dừng hơi quá vạch quy định, tại đèn chuyển đỏ nhanh quá làm Mạnh Cường trở tay chậm.
Có tiếng kèn xe vang lên inh ỏi, có lẽ người cầm lái ấy suýt nữa đã tông thẳng cái xe gắn máy cà tàng vào đ*t xe hơi đắt tiền nên từ sợ quá mà sinh ra nóng giận.
- Bên mình viết cái gì mà trái ý là sẽ có kẻ nhảy ra chụp mũ "tự nhục", "phản động", "không thích thì cút qua nước ngoài sống",...!Có kẻ còn phát biểu là quê hương sao không ở mà lại thích sống lưu vong ở ngoại quốc, tôi đã hỏi lại rằng, "Sao anh không kêu thân nhân của đám tham nhũng về nước mà sống đi?"
- Anh ta trả lời sao?
- Nín thinh.
Biết đường đâu mà trả lời, bởi chủ thuê của anh ta cũng là một thằng tham nhũng có con đang định cư ở nước ngoài mà...!
- Rất nhiều kẻ kêu người ta ở lại quê hương xây dựng đất nước, còn mình thì xách hành lý sang các nước khác làm công nhân hoặc sang bên đó định cư luôn.
Ai hỏi tới sao anh nói một đằng làm một nẻo, thì bắt đầu giở giọng thanh minh thanh nga, có khứa còn văng tục rất bỗ bã và tự thể hiện mình là một con người vừa ngu vừa hung dữ.
Đối với quan điểm "Đi" hay "Ở", tôi không thích can dự vô, vì đó là quyền công dân của người ta và đó cũng là cuộc đời của người ta, mình là cái thá gì mà lên tiếng áp đặt...!
Đang nói tới đó, điện thoại của Đặng Xương Tuyết báo có tin nhắn.
Một chủ vườn ở Cái Mơn hỏi anh tháng tới xuống hái sầu riêng được không? Anh trả lời, "Được, thưa ông."
Gần tới tòa soạn Hoa Khế, ông chủ bỗng gọi điện kêu gã điên nên nghỉ một ngày.
- Sao vậy Tuyết?
- Cái hội "Tức cảnh xin tiền" xuất hiện.
Ông chủ khuyên tôi lánh mặt.
Mạnh Cường ngạc nhiên:
- Anh vạch mặt họ nên họ sẽ đổ trút cơn giận lên đầu ông chủ anh?
- Ừ.
Kiếm chỗ nào thả tôi xuống đi.
Tôi muốn đi vòng vòng cho khuây khỏa tinh thần.
Rồi gã điên ấy hát:
- "Một mình, một bóng, đời mình một mình một bóng, chênh vênh lạc loài, bóng ai còn đi..."
Có lẽ giọng ca mai mỉa của người bạn chung nhà đã làm Mạnh Cường chạnh lòng, nên hắn mở luôn bài "Rong chơi cuối trời quên lãng" của nhạc sĩ Hoàng Thi Thơ lên nghe, rồi để cô Khánh Ly và cô Họa Mi thay anh ta giãi bày nỗi lòng.
Nhạc phẩm này được cố nhạc sĩ viết tặng cô Kim Lệ Thi, hai bài kia là "Chuyện tình người trinh nữ tên Thi" và "Mối tình bất diệt".
Cụ Nhà Lầu đang chỉ đạo thợ thuyền sửa sang ngôi nhà bề thế để làm văn phòng cho con trai, thấy người bạn trẻ đứng lặng người ngắm mây trôi trong khoảnh sân con thì bước sang hỏi han.
- Hồi thi sĩ Nguyễn Tất Nhiên còn trẻ, chú thường hay đứng lặng người như con lúc này...!
Trong tiếng nói của người bạn trẻ có cái gì khiến cụ liên tưởng tới một sự vỡ tan và buốt giá.
Cụ nhờ hai người thợ hồ dọn bàn uống trà giùm mình, rồi lớn tiếng mời cậu ta ra ngồi nói chuyện chơi.
Bởi cụ sợ cậu ta sẽ nối gót Nguyễn Tất Nhiên...!
- Cậu cảm thấy dễ chịu với đề tài nào? Tôi với cậu "múa rìu" chơi.
- Dạ, âm nhạc, cụ thể là dòng nhạc Vàng - nhạc Tiền Chiến.
- Kho tàng nhạc Vàng - nhạc Tiền Chiến gồm mấy ngàn bản.
Nhạc sĩ thì đông, còn ca sĩ thì ít hơn chút đỉnh.
Đa số ca sĩ đều lấy tên Việt, số lấy tên Anh - Việt không có bao nhiêu.
- Theo sự hiểu biết của con thì chưa tới mười người.
Bên nam có Jo Marcel, Elvis Phương; còn bên nữ có Mary Linh, Connie Kim, Carol Kim, Julie.
Bên nam nổi tiếng hơn bên nữ.
- Tôi chỉ cảm thấy nực cười ở chỗ một số người trẻ tuổi bây giờ chỉ biết mỗi bài "Đắp mộ cuộc tình", rồi "phán" rằng nhạc Vàng ủy mị, sến súa.
Trong dòng nhạc Vàng và nhạc Tiền Chiến sử dụng rất nhiều giai điệu mà nhạc sĩ ngày nay chưa chắc viết nổi, điển hình như Tango, Jazz, Twist, Slowrock,..
- Con không thích giọng ca trẻ hiện nay.
Thường thì con tìm nghe những giọng ca thuở xưa hát những bài thuộc dòng nhạc Vàng - nhạc Tiền Chiến; đa số đều hay và truyền cảm.
- Có nhiều người rất ghét chủ đề lính trong nhạc Vàng, nhưng hỏi họ tại sao thì đa số chỉ biết ú ớ điệp khúc "Phản động", rồi đá giò lái sang chuyện chẳng liên quan khác, hòng lấp liếm luận điểm yếu kém của mình.
Đã không thích nghe mà còn vô bình luận rủa xả, như tôi đây nè, không thích nghe nhạc Đỏ nên chẳng bao giờ phí thời gian tìm xem, chớ đừng nói tới là rảnh tay đánh máy.
Đặng Xương Tuyết lựa được trong chồng đĩa than một cái đĩa phát toàn bài anh thích.
Anh cũng có sưu tầm được một số đĩa than, băng cối xưa và CD của các ca sĩ hải ngoại; giờ chỉ còn mỗi việc mua máy phát nhạc là xong, nhưng giá cả cao quá nên còn dụ dự.
- Chiến tranh có cái gì đâu mà vui sướng để tới mức ngợi ca, nên đa số nhạc lính của dòng nhạc Vàng thường buồn và đầy nỗi ưu tư.
- Mỗi bận con giới thiệu nhạc tưởng niệm người bạn tử trận của Trần Thiện Thanh, con không thích đề cập tới cấp bậc mà người bạn bác ấy có, bởi bác viết bài ấy là dành tặng cho đứa bạn nay còn mai mất, không phải là để xu nịnh cấp trên hay cầu mong bổng lộc.
Những người bạn đã tử trận của bác phần đông gia cảnh bình thường, thậm chí có người còn nghèo rớt mồng tơi, nhưng bác vẫn sáng tác nhạc tưởng niệm họ bằng cả tấm lòng, không vọng ngóng tiền nong hay bất cứ điều chi liên quan tới Danh - Lợi.
- Cậu để ý coi, cái gì được viết ra nhằm mục đích xu nịch và kiếm chác, người nghe sẽ phát hiện liền.
Dầu người sáng tác có chối bây bẩy thế nào cũng bị lộ tẩy.
Hai cụ cháu thi nhau hút thuốc lá.
Điếu thuốc rẻ tiền nhưng đượm tình tri kỷ.
Bước chân hai thế hệ nhờ vậy xích lại gần nhau hơn.
Ca-nhạc sĩ Nhật Trường - Trần Thiện Thanh và Duy Khánh thay phiên nhau hát những bản tình ca của lính trận xa nhà.
Cả hai đều thích bài "Trên bốn vùng chiến thuật" của nhạc sĩ Trúc Phương và "Thư về em gái thành đô" của ca- nhạc sĩ Duy Khánh.
- Riêng về phần trình bày, vẫn còn nhiều người hát sai lời lắm, kể cả ca sĩ trứ danh và gạo cội trong dòng nhạc Vàng - nhạc Tiền Chiến.
Điển hình là bài "Đường về Việt Bắc" của đôi nhạc sĩ Đoàn Chuẩn - Từ Linh, một số ca sĩ đã đổi các câu hát có lời dẫn "Đường về Việt Bắc..." thành "Đường về miền Bắc..."; muốn kiểm chứng lời tôi nói có thể tìm đọc tờ nhạc viết tay của ông Đoàn Chuẩn, năm sáng tác là 1949, tiêu đề "Đường về Việt Bắc hay Tà áo tím", nhạc: Đoàn Chuẩn, lời: Từ Linh.
Sau năm 75, rất nhiều bài hát đã hoặc bị đổi tựa để được cấp phép trình diễn, thậm chí có một số tác giả đã tự sửa lại nội dung và thay tên con mình vì lý do thời cuộc và mong muốn lấy được tiền bản quyền.
Ngoài ra có còn có những bài như "Hoa sứ nhà nàng" của đôi nhạc sĩ Hoàng Phương - Hoài Nam, "Thói đời" của nhạc sĩ Trúc Phương, "Con đường xưa em đi" của đôi nhạc sĩ Châu Kỳ - Hồ Đình Phương, "Một chuyến bay đêm" của đôi nhạc sĩ Song Ngọc - Hoài Linh, các tình khúc của nhạc sĩ Vũ Thành An,...!cũng lâm vào tình trạng đáng buồn ấy.
Cụ Nhà Lầu dụi tàn thuốc vào một cái gạt tàn hình con cóc to bằng cỡ nắm tay, sau đó uống một ngụm trà thơm trước khi nói tiếp:
- Trong một bài phỏng vấn bên Mỹ, ca sĩ Duy Trác đã thừa nhận mình bị mắc chứng không thể thuộc lời bài hát, nên không thích hát trực tiếp.
Mà kể cũng ngộ hen, ông anh họ Khuất đó vốn làm việc bên ngành Luật cần vận dụng rất nhiều "bộ nhớ", ấy vậy mà lại không thể sử dụng nó trong việc ca hát.
Cụ Nhà Lầu nhận điếu thuốc khác từ tay người bạn trẻ.
Hai cụ cháu ngồi lặng thinh hút thuốc và ngắm xe cộ qua lại.
- Sao tự nhiên cậu cười?
- Có nhiều người tự nhận mình giọng Hà Nội, mà con cảm thấy mắc cười quá chừng.
- Không nói tới giọng Hà Nội, chỉ xét riêng tiếng Bắc hay tôi chỉ thấy bên nam có Duy Trác, Anh Ngọc, Nguyễn Đình Toàn, Tuấn Khanh,...!còn bên nữ là Thái Thanh, Mai Hương, Minh Trang, Châu Hà,...!Các anh, các chị này không ai ngọng líu ngọng lô, nói rõ ràng và mạch lạc, khoan thai, từ tốn, cũng không một ai chửi tục và chèn mấy cái chữ "trời ơi đất hỡi" do các nhà "ngôn ngữ mạng" sáng tạo ra.
Ai đang cho rằng mình "giọng Hà Nội chuẩn" nên lóng tai nghe các anh, các chị này nói một lần, để xem coi mình có bị ngộ nhận không, chứ tôi thấy nhiều người bị lắm đa.
Hai cụ cháu im lặng ngắm ngôi nhà đang thay áo mới.
Bình trà chỉ mới lưng một chút.
Cái máy phát nhạc đang chơi lại những bài ca dĩ vãng, nơi gởi gắm mộng ước thanh bình và tình yêu bất diệt của các nhạc sĩ.
- Kỳ này cậu thấy ai được?
- Người dân kỳ vọng ở ông Khánh về việc giải quyết án oan, còn ông Nhã lại là về giải pháp kinh tế.
Bên nào cũng quan trọng hết, riết không biết đường đâu mà lần.
- Tôi thấy án oan nên được ưu tiên trước.
Bởi lẽ xã hội không an ninh, có "kích cầu" mấy dân chúng cũng không yên tâm làm ăn.
- Dạ, cụ nghĩ phải.
- Thôi, cậu có biết lái xe không? Không biết thì tôi chở cậu lên nhà học giả Dương Hà Đồ coi đồ cổ và sách hiếm chơi.
- Con hổng có can đảm chở cụ đâu cụ ơi.
- Vậy có can đảm ngồi xe tôi lái hén?
- Dạ.
Cụ Nhà Lầu vỗ vai anh bạn trẻ mà cười ngất.
Tòa dinh thự của học giả họ Dương nằm trên một khu đất rộng hơn mười mẫu ở phía Đông đô thành.
Bao bọc lấy cuộc nhà là vườn cây ăn trái và các thửa ruộng trồng hoa màu xanh tốt.
Chủ nhân còn chu đáo xây lắp hệ thống kinh mương để thoát nước mỗi khi con nước lên; trước khi nước thoát ra ngoài đường ống chung, nó còn phải đi qua một cái bể chế biến nước để giảm thiểu tác hại ra môi trường vì trong nước hãy còn tồn dư phân thuốc dưỡng cây.
- Người này là bà con bên ngoại của tôi, thường xuyên vắng nhà, nhưng lại mở cửa tự do cho du khách vô coi đồ cổ và đọc sách quý, miễn đừng giở trò chôm chỉa cổ vật và làm hư sách thì sẽ được hoan nghênh tới nữa.
- Con đã từng nhìn thấy trên Youtube...!Màu sơn của tòa dinh thự không tươi như trong video, nhưng phù hợp với khung cảnh lá hoa dập dờn hơn nhiều.
- Đã biểu cái cậu đăng clip đừng có chỉnh sáng quá mức mà không nghe.
Số là cậu ta sợ đen nên đã chỉnh sáng thái quá, thành thử ra cái nhà bớt vàng đi.
Gã văn sĩ điên theo chân cụ Nhà Lầu đi ngắm vườn rau sắp thu hoạch.
Cũng có vài người ghé đây mua hoa màu vì tin tưởng phẩm chất mặt hàng.
- Cụ à.
- Sao cậu?
- Hồi xưa chữ "Phẩm chất" ám chỉ đồ vật, còn mỗi bận diễn tả con người lại dùng chữ "Phẩm cách", "Nhân phẩm", "Phẩm hạnh", "Nhân cách",...!Và chữ "Đăng ký" cũng chỉ dùng cho mỗi đồ vật, còn con người thì phải "Ghi danh"...!
- Cậu có nói cũng không ai tin đâu.
Mình biết thì mình xài cho đúng thôi, khó lòng mà thuyết phục người ta lắm.
Đám đông đâu phải lúc nào cũng là chân lý, nhưng đa số thích hùa theo vì cảm thấy an toàn và đỡ bị coi là "lạc loài" hơn.
- Có nhiều chữ con không rõ nghĩa, con phải tìm sách của cụ Vương Hồng Sển, Huỳnh Tịnh Của, Trương Vĩnh Ký, Hồ Biểu Chánh, Bình Nguyên Lộc, Duyên Anh, Mai Thảo,...!để coi lại.
Càng đọc con càng thấy mình lầm rất nhiều, may nhờ có sách của các cụ mà con còn biết đường sửa.
- Đó là lý do tại sao anh Đồ lại mở thư viện.
Muốn cho Nước Nhà phát triển, cần phải nâng cao dân trí.
Cụ Hồ Biểu Chánh đã hướng dẫn bà con làm giàu chơn chánh thông qua hình thức lồng ghép chi tiết dạy biểu vào tác phẩm, có nhiều cái còn áp dụng được cho tới ngày nay.
Tiếc thay, một số người thời nay thích theo dõi người nổi tiếng hơn là tìm đọc sách quý và tài liệu học tập, cũng như suy nghĩ về chuyện chính trị...!
- ...!Và họ thích nghe và tin bên họ thích hơn là nghe và tin nơi có Sự Thật.
Cụ Nhà Lầu thở hắt ra một hơi nghe nặng như chì.
Cụ ngẩng mặt nhìn giàn mướp đơm bông; có con ong đang thu nhặt mật trong búp hoa vàng nắng.
- Cậu có thích ăn canh mướp không? Nếu thích thì lại đây hái vài trái về ăn.
Đặng Xương Tuyết khẽ gật đầu.
Cụ già ngoắt người làm công lại hái giùm mình, bởi hái không khéo sẽ làm hỏng cây.
Gã văn sĩ điên ở lại đọc sách trong thư viện.
Lúc này lầu Một và lầu Hai đã đông nghẹt người, nhưng anh cũng tìm được một góc nhỏ dưới gầm cầu thang dẫn lên lầu Hai.
Cuốn sách mà anh chọn là tác phẩm của nhà văn Võ Hồng.
Anh có thấy cuốn "Sau nửa đêm" do nhà văn Haruki Murakami viết, nhưng còn ngần ngừ chưa muốn đọc.
- Lát nữa con gái ông Đồ sẽ biểu diễn dương cầm...!
Biết nơi này sẽ không còn yên tĩnh nữa, gã điên ấy dẹp sách, rồi bỏ ra sau vườn ngồi hút thuốc.
Thứ làm tâm hồn anh lắng dịu là cảnh sắc thiên nhiên, những lúc trời đổ mưa, thinh không giăng kín sao đêm, các bài kinh Phật,...!Thuốc lá có cũng được, không có cũng chẳng sao.
Ngồi trên bồn bông được bao phủ bởi bóng mát của "cây nhà Phật" Sala, anh lại ghi chép những gì mình thấy vào cuốn sổ tay cũ mèm, điếu thuốc anh giữ trên môi.
Có tiếng dương cầm vọng ra từ thư viện, hay nói đúng hơn là thư phòng nhà họ Dương, nơi ấy chắc đang đông nghẹt người và có khối chàng ôm mộng lọt vào mắt xanh của thiên kim xinh đẹp.
Chợt có một người bước lại gần anh, rồi thản nhiên ngồi cạnh.
Cử chỉ thân thiết tới nỗi làm anh ngạc nhiên quá chừng.
- Hút thuốc không?
Người đó gật đầu.
Anh bèn đưa điếu thuốc và cái hộp quẹt cho anh ta.
- Anh theo Đạo nào?
- Phật Giáo.
- Tôi bỏ Chúa từ lâu rồi.
- Chúa chưa từng bỏ rơi anh.
Tại sao anh lại...!
- Tại sao anh lại nghĩ thế?
- Hễ con người làm gì xấu, nói như thuật ngữ bên Phật là gieo Nhân - gây Nghiệp, rồi phải lãnh Quả báo và Ác duyên, họ lại đổ lỗi cho thế lực siêu nhiên - vô hình gây ra đau khổ cho họ.
Tỷ như tôi ăn uống không theo khoa học, rồi sinh bệnh bậy, ấy là lỗi lại tôi chứ tại Chúa - Phật nào?
- Đức tin của anh vĩ đại không?
- Tôi không thích đặt hai chữ "Vĩ đại" vào bất cứ đức tin nào.
Việc bắt người khác phải công nhận đức tin của mình vĩ đại chẳng khác nào tự tay đẩy họ ra xa đức tin của mình hơn, bởi lẽ họ không có cái gốc "Tin" và cái "Duyên", anh càng dùng lời lẽ hoa mỹ họ lại càng cảm thấy chướng tai và ngờ vực.
Nếu trúng lầm người nghe từng bị nhà tu hành bên Đạo đó lường gạt, lại xảy ra khẩu chiến không đáng có nữa.
Linh tính mách bảo người ngồi cạnh có thể làm hại mình, nhưng Đặng Xương Tuyết vẫn bình tâm độc thoại, nghe hay không mặc kệ.
Thói quen này hình thành từ lúc anh theo nghiệp viết lách, ban đầu nhằm giúp kiểm tra coi câu văn có trơn tru và gãy gọn chưa, hay ngắt, nghỉ không đúng cần chỉnh sửa, về sau nó đã trở thành một trong những cách để anh giải tỏa áp lực tâm lý.
- Dù rằng tôi theo Phật, tôi không bao giờ kêu gọi ai theo Phật hay tin kính Ngài ấy.
Ngài chưa từng bắt ép ai tin và theo Ngài, cũng như lấy Địa Ngục ra để ép buộc người khác phải tin và̀ làm theo ý mình, và hứa hẹn những điều huyễn hoặc để chiêu mộ tín đồ.
Tôi theo Phật đâu phải vì tôi muốn lên trời làm Chư Thiên hay vãng sanh nơi tốt đẹp hơn.
Tôi theo Ngài vì tôi thương và kính Ngài như một người cha, một người thầy đã dạy tôi những bài học tuyệt diệu.
Người thanh niên đẹp mã ấy đột nhiên thay đổi sắc mặt.
Anh ta cặp cổ gã văn sĩ điên, rồi cười gằn và hỏi:
- Mày có biết vì mày mà gia đình tao tan nát hay không?
- Không.
- Mày...!
Đặng Xương Tuyết lật cuốn sổ tay ra xem một đỗi, rồi nhếch miệng cười mà hỏi anh ta nằm ở trang nào.
- Em tao đã biết lỗi...!
- Sự "biết lỗi" của em anh không cứu vãn được hậu quả của hiện thực.
- Nhưng mày không nên bươi ra...!
- Nếu tôi không bươi ra, em anh vẫn ung dung làm người tốt và để mặc nạn nhân sống kiếp tật nguyền túng quẫn.
Sự cãi vã của hai người đã lọt vào tầm mắt của một người làm vườn.
Ông bác rón rén chạy đi báo gia chủ.
- Trong bài viết, tôi đã nhấn mạnh rằng rất có thể em của anh nhận tội thay cho ai đó, chứ không thể vì một cơn hoảng loạn nông nỗi mà đạp ga hòng muốn cán chết nạn nhân.
Người đó ôm đầu gục xuống.
- Anh tưởng chơi với ông lớn thì sẽ được bao che, nâng đỡ sao? Không đâu.
Chúng sẽ lôi anh ra làm bia đỡ đạn trước nhất để bảo vệ quyền lực và mạng sống của mình.
- Thằng khứa đó lại giết người nữa sao?
Đặng Xương Tuyết gật đầu.
- Thì ra là vậy.
Viên cảnh sát chìm chỉnh lại cái nón lưỡi trai.
Cuối cùng anh ta cũng tìm thấy gia đình có đứa con nhận tội thay con trai thiếu tá trong vụ án lần trước; gã sát nhân đã lợi dụng vụ việc của Mục sư Ngô Kỳ Anh để khiến dư luận không chú ý tới tội ác lần hai của mình nhằm kéo dài thời gian chạy án.
Gia chủ đã gọi cảnh sát xuống.
Hiện họ đang bố ráp xung quanh tòa tư dinh.
Vừa áp giải anh trai kẻ nhận tội thay lên xe cảnh sát, một viên sĩ quan trẻ tuổi vừa ngoảnh mặt nhắn:
- Nếu theo chúng tôi về đồn, lên nói vài câu trước mặt báo chí, anh sẽ được cả danh lẫn lợi.
- Tôi không muốn bị coi là tay trong của chánh quyền.
- Sao vậy? Không thích trở thành "anh hùng mạng" à?
- "Không, tôi chỉ làm bổn phận người dân thôi."
Câu hát trong bài "Thiên thần mũ đỏ" của nhạc sĩ Y Vân đã chấm dứt cuộc đối thoại giữa viên cảnh sát và gã điên ngoài ba mươi.
- Anh ta mà chịu làm màu một chút là sẽ được tặng bằng khen và lãnh thưởng.
- Nếu anh ta nghĩ vậy thì đã không độc bước như bây giờ.
- Tôi muốn biết trong "cuốn sổ Tử Thần" của anh ta còn điểm mặt bao nhiêu người...!
- Bớt coi Manga lại đi cha...!
Tư dinh của học giả Đồ bị bố ráp.
Đó là tin tức "sốt dẻo" cho cánh báo chí và Youtuber.
Chẳng mấy chốc mà bên ngoài khuôn viên đã đầy người.
Gia chủ phải viện tới sự bảo vệ của cảnh sát và tăng thêm lực lượng vệ sĩ để tránh tình trạng hôi của, trộm cắp và phá hoại tài sản nhà mình.
Về phần gã điên, anh bắt xe buýt ra chợ mua thực phẩm tươi sống về nấu nướng, đãi đằng các bạn sống chung nhà.
Anh biết bác sĩ Cảnh nói đúng, nhưng anh không muốn nặng đầu vì những việc chưa tới nên mới cố tình làm lơ.
Đón anh vào khu chợ tự phát là bản nhạc "Sài Gòn ơi, vĩnh biệt" do Ngọc Lan trình bày, phát ra từ máy tính để bàn của chỗ trông xe.
Người giữ xe vẫy tay chào anh, hình như ông bác đã thấy mặt anh trên sóng truyền hình nên mới tính kêu lại để hỏi thăm tin tức, nhưng chưa kịp thực hiện thì bà vợ đã lên tiếng nhờ dắt xe lên dốc giùm một thai phụ.
Anh bèn lẻn đi luôn.
- Ông đi theo tôi có mỏi giò không?
Ông lão khả nghi ấy không nói không rằng, co chân đạp xe chạy mất hút.
Đuổi được ông già xong, Đặng Xương Tuyết đi chợ tiếp.
Anh ghé sạp bún mua ít lọn về nấu chung với canh mướp, rồi tắp sang hàng rau.
Cậu bạn Đại Hàn ớn mùi dầu mỡ tới tận cổ, không biết nên nấu gì cho cậu ta ăn đây? Ngó thấy mấy trái cà chua đỏ au nằm trong cái rổ tre đan, anh nghĩ có lẽ mình nên làm món sườn xào chua cay; hồi nhỏ em còn sống, nó hay đòi anh nấu món này, nhưng là vị chua ngọt chứ không phải chua cay.
Xong một người, giờ tới đôi bạn miệt vườn, anh thấy họ dễ nuôi, nên quyết định chiêu đãi cả hai món ếch chiên bơ và mực xào dưa leo, hành củ.
Thứ cho đồng lương eo hẹp của anh, anh không thể nấu quá nhiều món được.
Quanh co lối chợ một hồi, anh lại chạm mặt viên cảnh sát chìm.
Anh ta cũng đang xách giỏ đi chợ như anh.
- Tôi mời anh một bịch nước mía được không?
- Cứ tự nhiên...!
Vừa kéo ghế ngồi xuống, mắt của anh ta vừa nhìn vô giỏ đi chợ lỉnh kỉnh đồ của anh.
Rồi cười nói:
- Anh mua nhiều dữ.
Trưa nay tôi tính nấu một món ăn độn với cơm qua bữa thôi.
- Nhà đông người nên phải mua nhiều.
- Anh ở mấy mình?
- Ở ghép với vài người, không thân không thích.
Vấn đáp vài câu xong, viên cảnh sát chìm xin phép cáo từ.
Trước khi đi, dĩ nhiên anh ta phải trả tiền hai bịch nước mía như đã nói.
Đi hết bốn chuyến xe buýt chật chội, anh mới trở về nhà.
Ngôi nhà vô cùng yên ắng, đến cả tiếng tủ lạnh đang chạy cũng không nghe thấy.
Nghĩ rằng ba người kia đã đi làm hết rồi, nên anh không tỏ thái độ nghi ngại gì, chỉ lo chú tâm vào công việc bếp núc.
Em gái anh đã để lại quá nhiều thứ để anh phải bận lòng và phiền não.
Nhưng cũng nhờ vậy mà anh mới có cảm tưởng rằng nó vẫn còn sống, vẫn còn quấy rầy anh hằng ngày.
Tiếng hát của đôi vợ chồng Tommy Ngô - Lynda Trang Đài thay phiên nhau khuấy động gian bếp vắng vẻ.
Đầu tiên anh nghe "House of silence" của Tommy Ngô, kế đó là bài "Woman in love" và "La isla bonita" của Lynda Trang Đài.
Rồi đổi sang giọng của các ca sĩ hải ngoại khác.
"Đêm rồi em mơ về qua phố cũ
Tưởng chừng quên hết những muộn phiền..."
Giọng ca trong trẻo của cô Bích Hà trong bài "Biển trời vẫn đợi" tiếp tục làm rộn ràng gian bếp; đây là lời Việt của một trong những ca khúc làm nên tên tuổi nữ danh ca Madonna, nó có tựa là "La isla bonita", bà đã viết lại lời mới dựa trên giai điệu cũ với nhà soạn nhạc Patrick Leonard.
Ngoài ra, còn có lời Việt do ca - nhạc sĩ Duy Quang viết mang tên "Biển trời tình yêu" cũng hay không kém, anh mới chỉ tìm thấy mỗi ca sĩ Thúy Vi hát bản này.
Anh vừa sơ chế nguyên liệu vừa lắng nghe liên khúc "La isla bonita" của tam ca Ngọc Lan - Kiều Nga - Ngọc Hương.
Có chùm hoa phượng vỹ nở vội đã rơi xuống sau hè nhà họ, sắc đỏ rực rỡ như muốn sưởi ấm tâm hồn người chiêm ngưỡng.
Mãi gần một giờ trưa, ba người kia trở về nhà.
Y theo lời anh đã dặn, không ai mua đồ ăn nóng mà chỉ mua trái cây về làm thức tráng miệng.
Bộ ba thấy mâm cơm tươm tất và đẹp mắt cũng an lòng.
Lỡ mà nấu chưa xong hoặc coi bộ không ổn chắc có nước ra ngoài quán ăn cho lẹ.
- Nay nghe chỗ tôi đồn anh giúp tìm được nhân chứng quan trọng trong hai vụ cố sát phải không? - Trần Cảnh Chiêu vừa múc canh vừa hỏi.
Đặng Xương Tuyết nhún vai, tỏ ý đó không phải là "công lao" của mình.
- Thôi anh không muốn nhắc tới thì mình gác chuyện đó qua một bên nhe?
Đặng Xương Tuyết gật đầu, rồi bới cho mỗi người một chén cơm đầy.
Cả ba đợi Trần Cảnh Chiêu làm Lễ xong xuôi, mới bưng chén cơm lên ăn.
- Ăn quen không Bân? - Mạnh Cường vừa rút xương trong cái đùi ếch thơm bơ vừa hỏi cậu bạn kén ăn.
- Ngon.
Sườn xào rất thơm, ăn cặp với kim chi là hết sảy.
Thái độ của Tào Việt Bân đã khiến cho Trần Cảnh Chiêu một phen ngạc nhiên hết sức.
Hệt như bác sĩ nhìn thấy bệnh nhân đang trong cơn nguy kịch bỗng nhiên khỏe mạnh khác thường.
- Cậu chỉ là bị quen mùi nên kén ăn.
Cứ đổi sang mấy món mới mà dễ ăn là cậu hết bịnh liền.
Tôi đã nói rồi mà, có một số bịnh không cần dùng tới thuốc.
- Anh mua ớt Đại Hàn hả?
- Phải.
Còn có boa-rô trong món mực xào nữa.
- Cảm ơn anh nghen.
Sợ chưa đủ món, Đặng Xương Tuyết còn nấu thêm món sụn và lòng gà rang muối.
Có lẽ tuần này anh sẽ xuống miệt Kiến Hòa đốn chuối và bẻ dừa thuê để có tiền mần đám cho nhỏ em.
Có người trêu anh rằng bàn tay anh là bàn tay của người làm ruộng chứ không phải là người viết lách, anh cũng thấy đúng vậy.
Đợi lãnh nhuận bút có khác nào tự sát bằng cách tuyệt thực đâu.
Trần Cảnh Chiêu bỗng hỏi gã văn sĩ điên:
- Đã tự bao giờ anh nghỉ viết tản văn rồi Tuyết?
- Từ lúc tôi muốn mỗi nhân vật được sống theo cách của họ, không bị gói gọn mảnh đời trong khuôn khổ một bài tản văn.
Vả chăng, tôi không có khiếu viết tản văn, và cũng tại ưa thể loại truyện dài hơn.
- Anh có thấy mình nặng lời với bản thân không?
- Không.
Sự Thật luôn luôn phũ phàng, với lại, tôi cũng đã học được cách chấp nhận mọi Sự Thật về mình.
- Khi nào hết viết giùm nhỏ em, anh sẽ quay lại thế giới của mình phải không?
- Phải.
Trên đài đang phát bản nhạc "Bắc một nhịp cầu" của đôi nhạc sĩ Hoàng Trọng - Hồ Đình Phương, do song ca Bùi Thiện - Sơn Ca trình bày.
- Tôi thấy trong Nước, đại đa số dân viết lách chỉ dám quẩn quanh với những chủ đề quen thuộc và an toàn, kiểu như "ngồi buồn nhớ cha, nhớ mẹ, nhớ ông, nhớ bà, nhớ quê, nhớ chỗ từng ghé qua,..." không thì lại tình yêu tuổi học trò và kỷ niệm gia đình, thời hoa niên...!Ít có ai dám viết như Victor Hugo, Dan Brown, Harper Lee, Haruki Murakami, Keigo Higashino, Stephen King,...!Đó là sự khác biệt giữa một nhà văn và một người viết lách.
Họ mượn tội ác để vinh danh cái Thiện, mượn lầm lỗi để tạo ra bài học, mượn bất công để đưa ra giải pháp công lý, mượn cái phi thực để nói lên hiện thực, mượn dục vọng để bày tỏ khát khao về một tình yêu chân thật, mượn dối trá hòng xiển dương sự thật...!
- Anh không muốn xuất bản sách à? - Trần Cảnh Chiêu nói trong khi đang nhai đồ ăn.
- Không.
Viết theo ý người khác cũng chẳng khác nào cuốn sách đó là của người ta, chớ không phải "đứa con" do mình hoài công "sinh ra".
Vậy thì xuất bản làm chi?
Mạnh Cường hỏi gã điên trán dô đó rằng kiểu đồng nghiệp nào mà anh ta không ưa nhứt, thì anh ta trả lời là:
- Có người không dám đụng tới Chính Trị và Lịch Sử, nhưng hễ ai viết là lại cạnh khóe, mai mỉa.
Có lần tôi còn thấy một người viết vài dòng phân bua rằng, "Tôi chỉ bàn về việc dân sinh, không có đề cập tới Chính Trị nha." Ủa, dân sinh chính là một phần của Chính Trị, nghĩ sao mà lại tách riêng nó ra vậy? Thì ra người này ấm ức dữ lắm nên mới phải viết ra, song lại sợ "mích lòng" nên phải chèn thêm ghi chú như trên.
Ba người kia cũng cảm thấy buồn lây.
- Cho nên, thôi tôi cứ học như cụ Nguyễn Bỉnh Khiêm: "Ta dại, ta tìm nơi vắng vẻ.
Người khôn, người đến chốn lao xao." Tôi coi thế giới trong câu chuyện do mình viết ra là bến đỗ bình yên, và thế giới thực tại là chốn phiêu lưu bất định.
Thấy chén cơm của ai cũng lưng, cậu bạn Đại Hàn ngỏ lời bới thêm.
Cậu múc cho tri kỷ miền Tây da ngăm hương nắng trước, kế đến là thằng cha khó ưa Bạc Liêu và sau rốt là "người điên không biết buồn" của nhạc sĩ Trần Thiện Thanh.
Mạnh Cường chỉ tay vô cái truyền hình đang phát sóng bản tin bên Mỹ, rồi tâm sự:
- Tôi gặp nhiều người ngộ lắm, nếu thấy người Việt sống bên nước ngoài cực khổ thì họ sẽ giở giọng cười chê, rồi nói ở Việt Nam coi vậy mà sướng hơn; nhưng hễ thấy ai công thành danh toại, có tiếng nói trong chính trường quốc tế, họ lại ca bài ca con cá rằng dẫu có thành đạt bao nhiêu trên xứ người cũng không bằng sống ở quê hương mình, thậm chí có kẻ còn nói người ta lưu vong, mất gốc, phản động này nọ...!Tôi thấy hạng người này đừng nên đi chùa hay nhà thờ, vì cái tâm họ sân hận và tật đố quá thì tới đó cũng vô ích thôi.
Đặng Xương Tuyết góp lời:
- Có một điểm chung ở những kẻ này là không dám động chạm đến gia đình bọn tham nhũng, trong khi bọn đó làm giàu và sống trong nhung lụa nhờ những đồng tiền thuế thâm lạm của nhân dân và vốn đầu tư phát triển Đất Nước do ngoại quốc rót vào.
Và hầu hết chúng và thân nhân đều có quốc tịch ngoại quốc, còn những đứa được chúng mướn chửi thuê đa số đều không bằng một góc gia sản của chúng.
Quay qua quay lại đã hết một ngày.
Ba người kia về nhà trong buổi hoàng hôn ráng cam lộng lẫy.
Như đã hứa, Tào Việt Bân đã sắm đủ "đồ nghề" để lo bữa tối cho các bạn.
Trần Cảnh Chiêu vừa về tới nhà liền chạy ù vào nhà tắm để gột rửa mùi hôi bệnh viện đang vương trên người.
Còn Mạnh Cường đi lau nhà.
Cách làm Sundae khá giống dồi huyết.
Cậu bạn Đại Hàn nhờ họ nhồi hỗn hợp đã làm vào ruột heo khô, để cậu đi rửa lòng heo đặng nấu ăn cho lẹ.
Biết ký giả nấu cháo rất ngon, thông qua những năm tháng nấu cháo nuôi em gái trong nhà thương, nên nhờ anh lo nồi cháo, còn việc làm dồi để hai người kia lo; cậu mới được ăn có một lần mà nhớ mãi hương vị thơm ngon của nó.
Vừa làm dồi, Trần Cảnh Chiêu vừa hỏi người bạn thiết:
- Anh có nghĩ Francis Châu bị vong hồn của Thường Khán Cảnh quấn thân không?
- Tôi không biết.
Nhưng theo tôi nghĩ, trái tim vẫn còn ẩn chứa rất nhiều bí mật, nên chuyện chủ mới liên kết tính cách với chủ cũ thông qua trái tim rất có thể xảy ra.
- Tôi đang nghi ngờ Francis Châu không hề yêu cô Heun.
Người yêu cô ấy là Khán Cảnh.
Trong lúc đợi dồi huyết và lòng heo luộc chín, Tào Việt Bân mở Vlog của Bang Kae Heun cho mọi người xem.
Phụ đề tiếng Anh không chính xác mấy nên phải phụ thuộc vào phiên dịch của anh chàng họ Jo.
- Đoạn băng này cô Heun chưa tải lên công khai.
Tôi cũng chưa phát hiện có điểm chi lạ.
Mấy anh ráng kiếm giùm tôi nhe?
- Mắt của tôi coi như thua rồi đó.
Nhạc nền của đoạn băng là bài "Give it to me" do ban nhạc "SISTAR" biểu diễn; trên phần giới thiệu, cô ta ghi chú chèn nhạc không nhằm mục đích kiếm tiền nên sẽ tắt chế độ ấy và cam kết không bật quảng cáo trong video.
Mạnh Cường bất thần bấm nút "Dừng", rồi di chuyển con chuột về góc trái vách ngăn bằng kính và cau mày hỏi:
- Hình như có một đứa bé...!đang bò?
- Đâu? - Chàng pháp y cuống cuồng lên.
Tào Việt Bân phản bác:
- Tôi thấy giống vật nuôi hơn...!
Trần Cảnh Chiêu làm "một tăng":
- Nhưng rõ ràng gia đình cô Heun đã nói con gái của hai bác bị dị ứng lông thú mà? Còn nếu đó là con nít thì không thể nào là con của cổ được, mà cũng không thể là con do người khác nhờ coi giùm, bởi cổ cũng đâu có ưa con nít hay túng tiền tới nỗi phải làm cái việc mà mình không thích.
Tào Việt Bân quay đầu nhìn nồi lòng heo và dồi huyết, rồi thông báo:
- Tôi đi chiên dồi.
Mấy anh cũng nên lo sửa soạn bàn ăn đi, no bụng rồi bàn cũng không muộn mà.
oOo
- Sao tao thấy mấy đứa chửi thuê tội nghiệp quá.
Bởi tiền chửi của nó hổng bằng một góc tiền đi chơi đ* của thằng chủ nữa.
Trong khi nó còng lưng ngồi chửi thuê một tháng mới có được vài trăm, còn đứa đ* của thằng chủ chỉ cần bỏ sức một ngày là có ngay vài ngàn xài chơi.
Vậy tính ra đối với thằng chủ, tụi nó còn thua đứa đ* nữa.
- Kệ mẹ tụi nó.
Thứ dòng đó đách đáng để tao nhắc tới.
Nhờ công của tụi nó mà anh tao mới bị chết oan.
- Hoàng.
- Gì?
- Có đi khám răng chưa?
- Mai mới đi lận.
Sao vậy?
- Tánh mày lúc nào cũng vậy, thẳng như ruột ngựa.
- Tống Ngạn cười xòa.
- Tao hổng mướn ai thương tao, cũng cóc cần ai cảm mến tao.
Đứa tao ghét thì tao biểu tao ghét, người tao kính thì tao nói tao kính.
Chiếc xe Mitsubishi vừa tắp vào chỗ đậu, Đức Hoàng lại nói một lèo:
- Tao đã gặp nhiều khứa rồi.
Sống như cây phi lao vậy, gió chiều nào oằn mình theo chiều đó, không đưa ra được một phương hướng cải thiện mà toàn vô xỉa xói và mai mỉa cả hai bên.
Tao mà thấy khứa nào có dấu hiệu như trên là tao nghỉ chơi liền, vì trước hay sau, sớm hay muộn khứa đó cũng lôi tao ra đấu tố hà.
- Uống gì không Hoàng?
Lời mời của thằng bạn răng khểnh đã giúp xoa dịu bầu không khí căng thẳng đang diễn ra trong nhóm.
Hàng nước bày trên một cái xe đẩy tự chế có trang bị chân chống đàng hoàng.
Chủ quán là một đôi vợ chồng luống tuổi.
Bài hát "Cánh thư mùa Hạ" của nhạc sĩ Phượng Vũ do bác Duy Khánh trình bày đã nói lên số tuổi của hai người, bởi đây là một trong những bài hát đã chìm vào quên lãng và người biết đến nó đa số đã già.
Nguyễn Chí Công tiếp tục xoa dịu:
- Hy vọng tụi mình sẽ được làm bạn với nhau tới cuối đời.
Tống Ngạn nói:
- Nếu như mỗi đứa vẫn còn giữ được cái tánh này thì sẽ làm bạn với nhau suốt đời thôi.
Lê Đức Hoàng đã bình tâm lại.
Hắn đan tay làm gối đỡ đầu, mắt nhắm nghiền, những tràng sóng nhạc réo rắt rót vào tai hắn như một liều thuốc cho tâm hồn đang trên đà trượt khỏi nẻo Thiện.
- Ngủ thiệt hay giả bộ vậy mày? - Thằng bạn Thần Kinh hỏi khẽ.
- Để tao yên.
Thường Khán Bình nhún vai, rồi quay sang trò chuyện với hai đứa kia.
Vợ chồng chủ quán đang xay sinh tố đu đủ cho thằng bạn Bảy Núi, bác sĩ dặn nó phải bổ sung vitamin, chất sắt và canxi.
Hai vợ chồng ưa nhạc Tiền Chiến hơn là nhạc Vàng.
Đa số tác phẩm họ chọn là của Thẩm Oánh, Dzoãn Mẫn, vợ chồng Dương Thiệu Tước - Minh Trang, Phạm Duy, Hoàng Trọng,...!Có một bài hát hết sức liêu trai mang tên "Mơ Tiên" do danh ca Kim Tước trình bày vốn tưởng đã bị thất truyền mãi mãi nay được nghe lại làm lòng người trẻ bỗng cảm thấy bồi hồi khôn tả.
Một đứa bé trai nom rất quen mắt từ trong công viên chạy tới hàng nước mua một ly bơ dầm sầu riêng.
Khán Bình cau mày nhìn kỹ từng đường nét trên khuôn mặt nó, rồi vỗ đùi reo:
- Ông Phương.
Nghe nhắc tới tên ông nội, đứa bé trai nghiêng đầu ngó người đàn ông xa lạ, tuy trong lòng rất đỗi tò mò nhưng vì nhớ lời dặn của người lớn nên em không dám bắt chuyện.
Sợ hai vợ chồng hiểu lầm mình và mấy đứa bạn là phường bắt cóc trẻ em, nên Khán Bình rời mắt khỏi đứa bé trai, rồi mở máy tính bảng lên viết tiếp bài ký sự dang dở.
Thằng Hoàng mới hút được một ngụm sinh tố đu tủ, từ đằng xa bỗng đâu vẳng tới tiếng gọi hắn.
Hắn và thằng bé đồng loạt quay lại nhìn về phía ấy, rồi một đứa thì mừng vui, còn một đứa đã bị "quê độ" mà còn bị tụi bạn ráp nhau cười vô mặt.
- Hoàng ơi...!Hoàng ơi...!Con nghe má nói hôn Hoàng ơi...!
Tiếng nói eo éo của thằng bạn răng khểnh làm máu nóng của hắn nổi lên.
Nhưng chưa kịp tẩn cho nó một trận thì thằng Bình đã cản lại.
- Ủa, mấy cậu...!
Thường Khán Bình bắt tay với người Giám Mục ngũ tuần.
- Đây là cháu trai của tôi, vợ chồng nó bận việc nên giao tôi coi giùm.
Thầy Phương biết em trai cậu Cảnh muốn về nhà mình, nên đánh tiếng mời trước.
Nơi ở của gia đình vị Giám Mục nằm trong một khu phố thuộc dạng "xóm Đạo - Tin Lành", hai hàng me Tây cổ thụ che mát con lộ bé xinh, vỉa hè có những bồn bông trồng toàn cây dân dã và "dễ nuôi".
Ngôi nhà của đại gia đình ông thuộc dạng nhà lầu, cao những bốn tầng để đủ chỗ cho bốn thế hệ sinh hoạt một cách thoải mái và có khoảng riêng.
Ông nói con trai Út bị mắc bịnh tâm thần, suốt ngày giam mình trong phòng trên lầu Bốn, gia đình đã cố chạy chữa nhưng vẫn không khỏi.
Lê Đức Hoàng tinh mắt ngó thấy có bóng người thấp thoáng bên cửa sổ tầng ấy, hy vọng người này không dính dáng tới "Hai Mươi".
Sân trước nhà Miguel Phương có xây một cái đài Thập Tự hình tròn, chính giữa dựng một cây Thánh Giá đúc bằng xi-măng quét sơn trắng cao khoảng mét bảy, xung quanh trồng tám loại cây cảnh khác nhau, gồm: Dừa cạn, Lưỡi hổ, Sao nháy, Tuyết tùng, Huệ tây, Kim ngân, Mười giờ và Sống đời.
- Chắc nhà này mình gộp hai căn làm một hả bác? Nên mới dài quá chừng.
- Phải.
Hồi tới đây coi nhà, ông chủ căn nhà đâu lưng với căn nhà này tới đây mời mua, nghe đâu ông ta bị vỡ nợ nên cần phải bán gấp.
Tôi thấy tội nghiệp nên mua lại đúng giá, không kỳ kèo bớt một thêm hai.
Nhờ vậy mà đại gia đình mới được sống sum vầy và gần gũi.
Tất cả đều nhờ hồng ân của Thiên Chúa.
Không đợi Miguel Phương nhắc nhở, từng người trong nhóm của Khán Bình đã tháo giày, dép ra và đặt trên kệ đựng.
Phòng khách đặt bộ sô-pha khá lớn, chắc đủ cho mười hai người ngồi.
Cây đàn dương cầm được đặt dưới gầm cầu thang cho rộng chỗ; nơi ấy lắp một khung cửa sổ theo hình dạng khoảng trống của gầm cầu thang để lấy ánh sáng và giúp cho căn phòng thêm thoáng khí.
Trên trần treo một bộ đèn chùm pha lê tuyệt đẹp và rất tinh xảo, nghe ông Phương giới thiệu thì đây là quà biếu nhân dịp Giáng Sinh của một Cơ Đốc Nhân kinh doanh vàng bạc, đá quý.
Ngoài ra trong phòng còn có những chậu cây xanh do gia đình ông chăm sóc, được trưng bày ở nhiều vị trí khác nhau, ngay dưới góc thấp nhất của gầm cầu thang cũng có.
Thấy bốn cậu trẻ đã yên vị trên ghế, Miguel Phương mới vào đề:
- Theo như lời kể của Tống Nhạn, Thường Khán Cảnh đã viết rất nhiều thư từ trước ngày bị đem ra xét xử.
Mỗi một lá thư miêu tả một người bức cung hoặc tra tấn cậu ấy.
Số lượng thư nhiều vô số kể, nhưng anh Nhạn chỉ kịp giữ lại có năm bản và giấu chúng trong tệp hồ sơ đựng giấy khai sanh của Manuel Ngô.
- Đám quan chức lúc đó đã lấy chúng làm bằng cớ vu khống anh Hai tôi bị tâm thần sao?
- Phải.
Tống Ngạn thở dài:
- Nếu để bọn ác nắm truyền thông, "tự do ngôn luận" chỉ là thứ nẳm ở trên giấy.
Và bởi vì chúng nắm truyền thông, nên những gì chúng nói đa số sẽ được cho là Sự Thật.
Nhưng rất tiếc, quỷ dữ không bao giờ thật lòng với ai, kể cả chính mình.
Lê Đức Hoàng mím môi, rồi tỏ bày:
- Bây giờ chỉ còn một cách là tất cả các nhân chứng và người nhà bị hại đồng tâm hiệp lực giải quyết vụ án.
Chớ người này làm, người kia dụ dự thì bị "tỉa" như chơi.
Một người mặc áo Clergyman, quần tây kaki đen, chân đi đôi giày Armani, tay xách cặp da Gucci, dáng vẻ rất mực sang trọng và hào hoa.
Anh ta đặt đôi giày đang mang lên kệ đựng, rồi bước tới trước mặt Miguel Phương mà cúi đầu chào ông.
- Ba Đức.
- Con đây Thầy.
- Cảm phiền cậu chạy đi tìm Hai Nghĩa, Tám Khiêm và Mười Anh.
Nhưng đợi tôi lấy hồ sơ cái đã...!
Thầy Phương để Ba Đức ở lại tiếp khách, về phần mình thì lên lầu lấy hồ sơ có liên quan tới vụ án "Hai Mươi".
Trong lúc ông đang soạn lại xấp hồ sơ, ở dưới này hai bên không ai nói một câu, kể cả người nhiều chuyện nhứt là Đức Hoàng cũng không hé môi phát biểu một lời.
Ba Đức ngồi canh coi chung trà của ai vừa cạn, liền chế thêm nước; dáng vẻ anh trông tựa như một viên quý tộc đang miễn cưỡng ngồi chung bàn với đám thường dân.
- Mục sư có làm nghề gì khác không?
Người đánh tiếng hỏi là Nguyễn Chí Công.
- À, tôi là freelancer, chủ yếu làm việc cho công ty gia đình.
Lê Đức Hoàng xen vào hỏi:
- Tôi thấy bàn tay của Mục sư đẹp quá, chắc do học đàn từ hồi nhỏ hả?
Ba Đức hơi ngượng:
- Dạ phải.
Nhưng tôi thấy hai chuyện này đâu có liên quan gì đâu anh?
- Số là tôi có người thân...!
Vừa hay Hai Nghĩa và Mười Anh tới nên Lê Đức Hoàng đỡ tốn công vắt óc suy nghĩ lời đối đáp.
Manuel Ngô vẫn mặc áo dòng, còn Micae Nghĩa thì diện đồ như Ba Đức nhưng xét giá trị của từng món không đắt tiền bằng anh ta.
- Để con vô bếp pha trà nghen Thầy?
- Cậu ngồi yên ở đó cho tôi.
Manuel Ngô biết Thầy giận nên ngồi làm thinh.
Miguel Phương đưa bản sao thư từ cho Thường Khán Bình giữ, còn những vật chứng khác ông giao Micae Nghĩa.
Rồi ông bắt đầu kể:
Sau những ngày tháng bị giam giữ và bức cung, Thường Khán Cảnh đòi gặp một nhà tu hành, bên Đạo nào cũng được.
Ban đầu bọn chấp sự không đồng ý, nhưng có lẽ thấy không nguy hại gì mà còn có thể lừa anh ta nhận tội, nên đám người đó chấp nhận lời van xin của anh ta.
Cha Thành bị đưa tới với mục đích lấy sơ hở trong buổi trò chuyện nhằm vu cáo anh ta, nhưng Cha đã làm theo lương tâm, không những giúp anh ta kêu cứu mà còn đứng ra tố giác oan sai và vạch mặt bọn chấp sự tham nhũng.
Vụ việc ấy đã khiến Cha bị mất đi tín nhiệm trong mắt Giáo dân, đó là nỗi đau của một Thiên Thần chỉ có thể trơ mắt nhìn thế gian bị quỷ dữ xâm chiếm.
Thôi thì không ai tin hay cần Cha thì Cha đi.
Năm đó Cha đã hơn năm mươi sáu tuổi, lui về hợp chủng viện dạy học cho sắp nhỏ qua ngày đoạn tháng.
Bẵng mấy năm sau, Cha hay tin nghi phạm tên Cảnh đã thắt cổ tự tử, chết vào lúc rạng sáng một ngày Chúa Nhật mưa mù, lòng bàng hoàng khôn tả.
Nửa muốn sai phó học trò tới xem thử động tĩnh ra sao, nửa sợ mình sẽ hại chết các em, nên Cha đành mang tội với Chúa mà quyết định giữ im lặng.
Cha Thành quen biết với Miguel Phương thông qua cảnh sát Tống Nhạn.
Trước sự chứng kiến của vị Mục sư Tin Lành, pháp y Quý Tâm và Lê Vĩ Kỳ, cảnh sát Tống Nhạn và một người đồng nghiệp của anh Nhạn họ Phan, ông bèn thuật lại từ đầu chí cuối sự việc, không quên đưa hết bằng chứng góp nhặt được cho họ.
Rốt cuộc mỗi người chia nhau giữ một phần, tính đợi ngày thay vong hồn Khán Cảnh đệ đơn kháng cáo, nhưng chưa kịp thì đã bị "tỉa" từng người.
Phần mà ông Phương đang giữ là một trong năm "miếng bánh" đó.
- Chừng nào Tám Khiêm mới tới?
Manuel Ngô trả lời Thầy:
- Dạ, ảnh còn mắc mổ cho một đứa bé tám tuổi bị rạn xương chậu do té ngã.
Chắc tới khuya mới ghé được.
Miguel Phương thở dài:
- Sáng mai các cậu ghé lại nghen?
Thường Khán Bình vung nắm đấm:
- Không, tụi tôi sẽ ráng đợi cho tới khi bác sĩ Khiêm về.
Nguyễn Chí Công nhỏ nhẹ ngỏ lời:
- Cảm phiền bác cho tụi con ăn uống và ngủ nghỉ tại đây một lát...!Con sẽ chiêu đãi mọi người một bữa tối thật ngon.
Miguel Phương đành phải chấp nhận, rồi xin phép lên lầu dạy học cháu trai.
Trước khi đi, ông không quên dặn nhóm bạn của em trai nghi phạm Cảnh cứ tự nhiên sử dụng bếp núc và nhà vệ sinh, nếu buồn ngủ thì ở ngoài hiên có giăng cái võng, hãy leo lên đó mà nằm.
Các trò của Thầy phải đi dạy giáo lý nên xin phép vắng mặt.
Họ cũng nói trước rằng sẽ không ăn cơm tối nên khỏi cần chừa thứ chi.
Biết không thể giữ chân các con, ông Phương chỉ biết cầu Chúa giữ gìn tụi nó; bởi đây là thời điểm nguy hiểm, mỗi một bước đi là một lần đánh cược với quỷ Satan.
Đồng hồ gõ mười một tiếng, Martino Lê mới lái xe vô sân nhà Miguel Phương.
Anh đã tắm gội sạch sẽ trước khi ghé qua đây.
- Oa, nhà Thầy nay ăn chả cá hả?
- Không, đâu có nấu nướng gì, mấy cậu đây xuống bếp nấu đó chớ.
- Chà, coi bộ ngon dữ...!
Nhác thấy có người nằm trên võng, Tám Khiêm vui miệng hỏi:
- Ai ngủ vậy Thầy?
- Là cậu Hoàng.
Cậu nói uống thuốc Tây vô buồn ngủ quá nên xin phép chợp mắt một lát.
Nguyễn Chí Công đang hâm cơm, canh và đồ ăn.
Vừa nghe tiếng ông Phương gọi Tám Khiêm là anh xắn tay làm liền.
Sẵn đánh thức thằng bạn Bảy Núi luôn.
Gia đình Tám Khiêm đã tan nát từ lâu.
Sau giờ làm, thường thì anh sẽ ở lại ăn cơm trong căn-tin rồi về nhà tắm rửa, ngủ nghê.
Anh khuyên người ta sống lành mạnh, ăn uống điều độ chứ anh không làm được điều chi trong hai cái vế này.
Một phần do anh quá bận rộn, phần thì chẳng có ai ở nhà để anh thể hiện bản thân sống lành mạnh đặng làm người ấy đỡ lo.
Nay thấy có cơm canh nóng hổi và đồ ăn được làm từ nguyên liệu tươi roi rói bày biện sẵn trên bàn, tự nhiên trong tâm khảm anh cũng thấy vui vui, ấm áp.
Chí Công làm sáu món: Canh khổ qua dồn thịt, chả cá thác lác và trứng cá thu chiên xù, cà tím xào, tép rang và mắm chưng hột vịt.
- Quý vị ăn cơm chưa?
- Chưa...!- Nguyễn Chí Công vỗ trán.
- À, có thằng này ăn trước một chén cơm lưng để có sức uống thuốc.
Lê Đức Hoàng hóm hỉnh:
- Đố bác sĩ nè, tôi đã làm phẫu thuật gì?
Tám Khiêm nheo mắt:
- Anh đeo niềng răng, ắt hẳn có liên quan tới xương hàm và cơ mặt.
- Chính xác.
Tám Khiêm chỉ biết lắc đầu, cười.
Đoạn nói:
- Bữa ăn hơi thừa đạm, thiếu...!
- Không có chuyện đó đâu, chờ tôi một lát...!
Vừa dứt tiếng, Đức Hoàng đứng bật dậy, rồi chạy đi lấy rổ rau sống cất trong tủ lạnh.
- Dư rồi hén? Có đậu rồng, cà chua, dưa leo, diếp cá, rau răm, càng cua, ớt hiểm, chuối chát, khế chua,...!
- Rồi mày ngồi xuống ăn giùm tao cái.
- Thường Khán Bình chấm dứt chương trình truyền hình trực tiếp của thằng bạn chuyên môn nói nhiều.
Trong bữa ăn, ngoài nói về vụ thảm án "Hai Mươi", mọi người còn đề cập tới chuyện chuẩn bị cho dịp Lễ Phục Sinh.
Ban đầu Chí Công còn tưởng mình nấu canh khổ qua không ngon và hai thầy trò không thích ăn mắm chưng nên không đụng đũa tới, ai ngờ đâu họ đang kiêng thịt.
Đứa cháu trai của Miguel Phương vốn kén ăn cũng làm một tô cơm đầy vung.
Ông hỏi ra mới biết người đàn ông này đã từng làm đầu bếp cho một quán nhậu trên đường Nguyễn Trường Tộ số Hai gần bốn năm.
- Trứng cá thu chiên không khéo sẽ bị tanh và còn sống, không thì đắng nghét rất khó ăn, bí quyết của cậu là gì vậy?
- Thưa bác, con rửa trứng cá với trái chanh, muối hột và rượu, rồi bắc lên hấp cho nó gần chín trước khi lăn qua bột và đem đi chiên xù.
Nếu thích, có thể rửa với bia cũng được.
Còn chiên thì con khó lòng mà chỉ cho đúng, vì ngoài để mức lửa vừa phải, còn cần con mắt nhà nghề đặng mà mình thấy nó được là trở qua liền và tắt lửa đúng lúc.
Cái đó thì con không thể mô tả bằng lời, thưa bác.
- Bác hiểu ý con nói.
Mình nghe người ta hướng dẫn nấu ăn và coi người ta thực hiện thì dễ, chớ làm thì khó, vì nghề bếp cần phải có cái ý thì thành phẩm mới ngon được.
Nếu dễ vậy, người ta chỉ cần mua sách hoặc coi video là thành đầu bếp hết rồi.
Vầng trăng đã nhô lên khỏi tòa nhà cao tầng phía Đông - Nam, nhưng một góc của cái quầng khói lam vòng lấy mặt trăng hãy còn bị che khuất.
"Trăng quầng thì hạn, trăng tán thì mưa", ấy là câu ca dao dạy coi thời tiết của ông bà, tổ tiên.
- Bữa ni trăng thanh gió mát, có cây đàn guitar làm bạn đờn ca thì tuyệt biết mấy.
- Cậu lại nhại giọng Năm Tường...!
- Tôi có mang theo nè...!Chờ xíu nghen?
Nói đoạn, Tống Ngạn trở ra xe lấy cây guitar thùng mà gã quý hơn vàng, vì nó là kỷ vật mà cha trao lại cho gã.
Chiếc xe bảy chỗ nhãn hiệu Mitsubishi nay đã đổi thành màu bạc, cái thuở xanh dương của tuổi thanh niên hừng hực sức sống đã trôi vào dĩ vãng.
- Bài hát "Hàn Mặc Tử" của ca - nhạc sĩ Nhật Trường - Trần Thiện Thanh.
Hồi mới vô nghề báo, tụi con thường hay hát như vầy...!
Tống Ngạn chưa nói hết câu, Lê Đức Hoàng nhảy vô ngâm thơ:
- "Ai mua văn, tôi bán văn cho...!Văn thời nay một mớ ba đồng..."
- Thì, cụ Tản Đà Nguyễn Khắc Hiếu cũng nói, "Văn chương hạ giới rẻ như bèo..."
Câu đùa kèm theo tiếng cười sảng khoái của Miguel Phương như kéo mọi người xích lại gần nhau.
Em trai của cậu Cảnh cũng thôi giữ nét mặt nghiêm nghị, dù rằng vẫn xưng hô kính ngữ với ông.
- Tôi thấy bây giờ có nhiều người trẻ hát lại nhạc Vàng - nhạc Tiền Chiến, tôi đang đợi có ai hát qua nổi Thái Thanh trong loạt tác phẩm "Tiếng dương cầm", "Vọng ngày Xanh", "Trường ca Hòn Vọng Phu", "Dòng sông xanh",...!
Nguyễn Chí Công vừa cười vừa khoát khoát tay:
- Thôi bác ơi, con thấy bây giờ hiếm ai có giọng ca cao vút và truyền cảm như bà Thái Thanh lắm.
Mắc công họ phải chỉnh nhạc nữa.
Lê Đức Hoàng cũng góp tiếng:
- Con vẫn còn nhớ trong một chương trình âm nhạc, có cô ca sĩ trẻ hát dở tệ bị bắt trình bày bài hát có nốt cao và quãng rộng, khúc nào ngang ngang thì cô ta hát, khúc nào cao và ngân dài cô ta thế bằng giọng của một danh ca ngoại quốc nổi tiếng với làn hơi khỏe khoắn và mạnh mẽ.
Sau đó bị phát hiện, vẫn trơ mặt đi hát như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Ấy thế mà vẫn được công nhận là ca sĩ tài năng.
Con hát dở con thừa nhận, chớ hát nhép như vầy con hổng chơi đâu.
- Sau đó sao con?
- Con phải nghe cô Ngọc Lan, Kiều Nga, bà Hoàng Oanh, Thái Thanh, Kim Tước, Bạch La,...!hát để xoa dịu màng nhĩ.
Những người con kể tên trên đây nghe họ hát lần sau có thể không cần thấy hình mà vẫn biết đó là ai.
Nguyễn Chí Công xen vào:
- Ca sĩ cần phải có sắc thái riêng, có thể kỹ năng thanh nhạc không cao nhưng phải bù lại bằng sự truyền cảm và nhập tâm mỗi khi hát.
Còn chỉ có mỗi kỹ năng thanh nhạc xuất sắc mà không có sự gởi gắm cảm xúc chỉ tổ khiến bài hát trở nên khô khan, trống rỗng.
- Giọng của Ba Đức là hành Thủy.
- Miguel Phương bồi hồi nhớ lại.
- Cha Thành đã đứng trên khán đài mà ngỏ ý mời nó hát bản Thánh Ca yêu thích của Cha là bài "Thánh Giá nào cho con 2?" của Linh mục Nguyễn Văn Tuyên, mà Cha đã từng nghe qua giọng của cô Ngọc Lan.
Trà đã hãm xong, Miguel Phương rót cho mỗi người một tách thật đầy.
Tám Khiêm mời mọi người ăn bánh tart trứng mình mua ở tiệm bán kế bên nhà tắm công cộng.
- Tôi thấy mấy bà "danh ca thượng thặng" thời nay hát mà cung cách không khác gì bà hàng xóm chửi chồng con mỗi khi xảy ra chuyện.
Hệt như nhạc sĩ Lê Dinh bình phẩm, ca sĩ chớ có phải "hét sĩ" đâu mà lên la lối om sòm.
Và như nhạc sĩ Nguyễn Ánh 9 nhận xét, đâu phải gào thét mới thể hiện được cảm xúc của bài hát.
Nói đoạn, Miguel Phương bật bản nhạc "Sơn nữ ca" do Sĩ Phú trình bày lên mời lớp trẻ nghe thử; đây là tác phẩm của ông Trần Hoàn, "cùng hội cùng thuyền" với Trịnh Công Sơn; đây là tác phẩm thuộc về dòng nhạc Tiền Chiến, chứ không phải là nhạc Đỏ như nhiều người lầm tưởng hoặc cố tình gán ghép:
"...!Sơn nữ ơi!
Làm chi cho đớn đau lòng rồi thương rồi nhớ..."
- Người ta bỏ tiền vô nghe mình hát chớ đâu có vô nghe mình hét mà một số ca sĩ thời nay cứ thi nhau gào vào mặt khán giả.
Bà Thái Thanh đâu có cần khoa trương kỹ thuật thanh nhạc mà bài hát nào bà trình bày cũng thể hiện được điều ấy một cách rất đỗi tự nhiên.
Tôi nghe qua nhiều giọng ca rồi, một số có giọng ca khỏe khoắn thiên phú, nhưng không biết tiết chế, cứ hễ lên trình diễn là lại phô bày khả năng mình có ra một cách quá khoa trương, không đếm xỉa gì tới việc truyền tải cảm xúc trong bài hát, cho nên dù họ hát rất hay, tôi chẳng mấy ấn tượng và đồng cảm với nội dung bài hát.
Có nhiều người bênh vực lối hát khoa trương ấy nên phản bác rằng những ai không thích cách hát đó là lỗ tai có vấn đề và cảm thụ âm nhạc kém nên mới thích sản phẩm lỗi.
Tôi thấy lỗ tai của đám bênh vực đó đúng là sắt đá, vì có thể chịu đựng được chuỗi thanh âm đinh tai nhức óc ngày này qua ngày khác.
Tôi cho các cậu nghe một bản nhạc của Trịnh Công Sơn, mang tên "Hạ trắng", qua phần trình diễn của bốn người: Khánh Ly, Ngọc Lan, Lệ Thu và Thanh Lam.
Vừa ăn bánh tart trứng, mọi người vừa tìm xem điểm khác nhau giữa bốn giọng hát trên.
Có đôi lúc họ giật nảy mình khi nghe khúc lên giọng của một nữ ca sĩ, rồi lắc đầu ngán ngẩm.
Lê Đức Hoàng nói trước:
- Người trình bày vừa có kỹ thuật thanh nhạc vừa truyền cảm là bà Khánh Ly và Lệ Thu, người hát truyền cảm nhất là cô Ngọc Lan, còn người cuối cùng...!
Miguel Phương cười trừ:
- Khoa trương kỹ năng thanh nhạc chỉ tổ biến mình thành con rô-bốt biết hát, không biết ca có hay không, chớ trước mắt là đã phá nát bài hát của nhạc sĩ.
Ông Hoàng Trọng chuyên về giai điệu Tango mà còn không dám lấy bài hát của nhạc sĩ khác hòa âm phối khí lung tung, ấy thế mà ngày nay chỉ vì quá chú trọng vào việc phô bày khả năng của mình, nhiều người đã làm hư tác phẩm của nhạc sĩ và đánh mất cảm xúc cần phải truyền đạt tới khán - thính giả.
Lê Đức Hoàng bộc bạch:
- Con thấy những người bênh vực "Đi ra - Đi vô" hình như cố tình phớt lờ hoặc không biết tới bài phỏng vấn của nhạc sĩ Nguyễn Ánh 9.
Cụ chia sẻ rằng chỉ mong ca sĩ hát nhạc của cụ một cách tử tế và truyền tải được cảm xúc mà cụ đã gởi gắm trong bài, chứ đừng có gào thét, phô trương kỹ năng thanh nhạc thái quá hay canh tân nó khi biểu diễn.
Trà bánh đã thưởng thức xong, Miguel Phương mời mọi người hát.
Ông có đứa con gái, học theo "Đi ra - Đi vô" nào đó, giờ hễ trình bày ca khúc là lại gân cổ rống riết để khoe kỹ năng thanh nhạc của mình, có lần nó hát Thánh Ca mà cứ tưởng nó đang "chơi" Rock n Roll!
Tống Ngạn chọn nhạc phẩm "Ave Maria" mà nhạc sĩ Phạm Duy viết theo bản của Bach và Gounod, lời này gã từng nghe qua giọng ca của cụ Duy Trác và bà Mai Hương; còn bản của Schubert - Hay còn được tác giả gọi là "Ellens dritter Gesang" - do nhạc sĩ Nguyễn Văn Đông đặt lời Việt, rất nổi danh qua tiếng hát của bà Thái Thanh, Mai Hương, Kim Tước và một số ca sĩ khác.
Về sau, gã tìm thấy một phiên bản "Ave Maria" tiếng Việt nữa, người đăng ghi chú là nhạc sĩ Phạm Duy soạn lời từ bản của Schubert, nếu quả đúng như vậy thì lời Hai này cụ đặt hay hơn lời Một nhiều.
Đang hát được nửa đoạn, một giọng nam êm ái như thanh âm của Thiên Thần vang lên, làm Tống Ngạn chưng hửng hết ca nổi.
"Cầu xin Maria, thắm nhuộm một lòng thương chúng ta
Đoái hoài một đàn con xót xa
Mến trìu một bàn tay thiết tha của Người
Mẹ ôi..."
- Trời ơi, cái giọng hát mà cả đời tao hổng có nè tụi mày!
- Anh...!Anh biết lời Hai không?
- Thưa, biết.
- Tôi đờn anh hát nghen?
- Dạ.
Ba Đức từ tốn kéo ghế ngồi xuống, rồi đợi người đàn ông có bề ngoài giống hệt tài tử Hồng Kông khảy đàn.
"Dâng về Maria, đây những linh hồn đầy ưu tư
Khép nép trong lòng Mẹ, ôi hết ưu phiền
Đàn con xin Mẹ âu yếm nối cho lành duyên
Hãy ban cho hương đời đã tan vỡ trong ngày qua..."
- Xin được phép giới thiệu lại, tôi tên là Trương Vĩnh Đức, quý vị cứ gọi là Ba Đức cho gần gũi nhe...!
- Trời ơi, cái giọng hay không thể diễn tả nổi...!Mục sư là con người hay là Thiên Thần lạc lối xuống đây vậy?
Nguyễn Chí Công xen vô:
- Tao năn nỉ mày đừng có hát nghen Hoàng? Hát bè cũng không luôn cho tao.
- Yên tâm.
Tao tự giác biết mình sẽ phá vỡ một kiệt tác nên sẽ "kéo khóa miệng".
Ba Đức róc mía đãi mọi người.
Anh kể thuở bé ham cái máy trò chơi điện tử cầm tay nên đã đi róc mía mướn cho một quán cơm bình dân cách nhà một cây số.
Vết sẹo trên cánh tay trái in dấu kỷ niệm "vuột tay một lần, máu đổ ròng ròng" của anh.
- Mía ngọt quá anh.
Gốc, ngọn gì cũng ngọt hết trơn.
Hồi đó á, xứ tôi nổi tiếng mía ngon, nhưng sau này...!
- Ha! Mía ngon phải không? Tôi đoán anh ở Biên Hòa nè.
- Trời, Ba Đức đoán trúng phóc luôn.
Ba Đức lắc đầu, cười xòa.
Hệt như một tạo tác hoàn mỹ của Chúa Trời,