- Ngôn Thiệu Phong sinh ra và lớn lên ở vùng biển duyên hải miền Trung.
Cha gã là một ngư dân khá điển trai, nên được con gái của ông chủ vựa cá để ý.
- Tua cái đoạn ngôn tình ngược luyến tàn tâm này cho tôi!
- ...!Ờ.
- Sói Bạc khịt mũi.
- Ngoại tình.
Ổng dắt thằng Phong lên thành phố.
Hết...!Ui da đau...!
Sói Lửa nhéo eo Sói Bạc một cái rõ mạnh, rồi nói:
- Slow motion.
Ngôn Thiệu Phong sống cùng với bố trong một căn hộ tồi tàn ở đất thủ đô.
Được vài năm thì Ngôn Vĩnh Gia bị giết, thi thể của ông ta thoạt trông chẳng khác gì bia tập bắn cả...!
- Stop được rồi...!Tao mới ăn xong!
- Giang hồ mà cũng bày đặt quan ngại sâu sắc.
- Sói Bạc bĩu môi, đoạn nói tiếp.
- Ngôn Thiệu Phong được một vị giáo già nhận về nuôi năm mười hai tuổi.
Bọn họ chuyển đến sống ở tiểu bang Hoàn Khởi Điển Ba, trong một khu ký túc xá của giáo viên.
Sau đó thì gã được đặc cách vào học viện Quân đội Quốc gia, rồi ra trường làm vệ sĩ cho một công ty tư nhân.
Vài năm tiếp theo thì chuyển đến tiểu bang Na Lạp Tư Khả, cũng tức là nơi mà trụ sở của Vệ gia đóng đô, gã nộp đơn xin vào làm vệ sĩ cho Báo Hoa Mai, nhằm ngăn chặn cậu ta...!tự sát.
Báo Hoa Mai thường cùng Ngôn Thiệu Phong đến quán ốc và lẩu trên đường Tương Giang ăn tối.
Thường là vào tầm khoảng bảy giờ tối, trễ lắm là là mười một giờ đêm.
Kể đến đây thì Sói Bạc đột nhiên ngưng bặt, y nhìn nhìn An Kỳ một chốc, rồi khe khẽ thở dài.
- Thôi dẹp thằng hãm tài đó qua một bên đi...!- Sói Lửa đành lên tiếng giải vây cho Sói Bạc.
- Chú ba còn câu hỏi nào khác nhẹ nhàng hơn không?
- Báo Nanh Dài bao nhiêu tuổi?
- Ba hai.
Đôi mắt An Kỳ mở to hết cỡ.
Một lúc lâu sau anh mới có thể trấn định lại mà hỏi tiếp:
- Không nhầm chứ? Anh ta còn nhỏ tuổi hơn cả tôi! Năm nay tôi ba mươi ba rồi.
Sói Bạc nhàn nhạt đáp:
- Vệ Giải Thần năm nay khoảng đâu hai mươi hai tuổi, đã kết hôn và có hai mặt con rồi.
Tiết Hồng Loan thật ra đã có thai trong lúc Vệ Lô Địch nhập viện, nên tuổi tác của anh em họ chỉ hơn kém nhau gần mười tuổi thôi.
Trong giới truyền tin của tôi rỉ rai rằng vụ hỏa hoạn này là do một tay Vệ Úy lập ra, nên vợ chồng Vệ Hòa mới phao tin Tiết Hồng Loan phải đi nước ngoài điều trị tâm lý, nhưng mục đích thực sự là bảo vệ cái thai.
Những người không qua lại thường xuyên với gia đình họ nên không biết chuyện này, thêm nữa là họ chỉ gặp mặt Vệ Giải Thần ở tiệc đám cưới, và cũng là một lần duy nhất, nên không biết rằng Tiết Hồng Loan bị sảy thai vào bốn năm sau, cũng tức là lúc cậu ta vừa tròn bốn tuổi.
Cái tên Vệ Giải Thần này đáng lẽ đặt cho đứa bé xấu số ấy, nhưng không hiểu họ nghĩ gì mà sau khi về nước, liền chuyển cái tên đó cho cậu ta.
- ...!Tôi không hiểu lắm.
- An Kỳ cau mày nói.
- Chú ba có biết hiện tượng thai lưu khi mang thai không? Đáng ra Tiết Hồng Loan sinh đôi, nhưng một trong hai bào thai bị chết non, và bị "trôi dạt" về một góc của khoang bụng.
Phần bào thai ấy chỉ là một cục máu đỏ hỏn, đã cắt đứt liên lạc với cổ tử cung ấm áp của người mẹ, và một cách bất hạnh mà di chuyển xuống khu vực ruột kết nằm trốn tránh số phận.
Tiết Hồng Loan bị những trận đau ruột hoành hành nên mới đi khám.
Tại đây phần ruột thừa của bà ấy đã có dấu hiệu viêm nhiễm do "sự phân hủy" của thai lưu.
Dùng từ "phân hủy" hoàn toàn không chính xác về mặt y học, nhưng đây là một trong những cách nói đơn giản nhất cho chú ba hiểu.
Lý do mà bà ấy chủ quan không đi khám ngay từ khi xuất hiện cơn đau nơi vùng bụng, là do đường ruột bà ấy bị yếu bẩm sinh, nên thành thử ra không để tâm lắm vào việc này...!
Người ngoài nhìn vào tưởng Tiết Hồng Loan bị sảy thai sau khi về nước, nhưng thực chất bà ấy bị sảy thai lâu rồi, chứ không phải mới đây.
- Vậy là...!Vệ Minh nói dối sao?
- Phải, năm xảy ra vụ hoả hoạn, Báo Nanh Dài chỉ cỡ chừng mười tuổi rưỡi thôi.
Chứ chú ba nghĩ sao Vệ Giải Thần đã có hai mặt con, mà năm nay mới mười bảy tuổi?!
Sói Bạc tu chai nước suối một cách "ừng ực", "ừng ực".
Đoạn nói:
- Tiết Hồng Loan là một người cực kỳ tin vào giới Âm Dương học.
Một tay Thuật tướng sư đã nói rằng tuổi của hai vợ chồng họ tương khắc, nên phải chịu cảnh mất đi đứa con đầu lòng.
Cách hóa giải là cần giả vờ mang thai, rồi đúng chín tháng mười ngày, hãy làm một hình nhân giả không rõ giới tính, đem chôn nó phía sau vườn nhà, lập bia mộ và khắc chữ Nhất lên trên tấm bia.
Có như vậy thì đứa con đầu lòng thực sự mới không bị yểu mệnh.
Sáu năm sau thì Vệ Lô Địch chào đời.
Tiết Hồng Loan cộng tuổi âm của "đứa con đầu lòng" vào tuổi thật của anh ta để trợ tuổi theo lời thầy dặn.
Vệ Hòa mặt nặng mày nhẹ với Tiết Hồng Loan suốt cả năm, vì đứa con của ông ta hoàn toàn khỏe mạnh, lại đáng yêu bụ bẫm, thế thì làm đách gì mà yểu mệnh? Đúng là "bói ra ma, quét nhà ra rác"! Chỉ tổ lừa phỉnh đàn bà nhẹ dạ.
Nhưng Tiết Hồng Loan vẫn canh cánh lo, nên lại lén chồng đến gặp tay Thuật tướng sư đặng hỏi thăm vận mệnh Báo Nanh Dài.
Hắn ta, tôi dùng cách xưng hô này cho dễ nghen? Được không? Ừm, được thì kể tiếp...!Hắn ta tiên đoán năm mười tuổi sẽ gặp một đại hạn Thiên Không - Kiếp Sát, dẫn đến một trận hỏa hoạn lớn có thể khiến cho con trai bà ấy đau đớn tới chết, như thể bị tra tấn xong, rồi ném vào hỏa lò vậy...!Tuy nhiên hắn ta lại không chịu tiết lộ cụ thể địa điểm, vì sợ là Thiên Cơ thần sẽ ném hắn xuống địa ngục nghiêm hình do giúp người khác trái ý Trời.
Tiết Hồng Loan khóc lóc một hồi, hắn ta bất đắc dĩ đành phải hé chút xíu thông tin, rằng: "Đối tốt với đứa bé có cái tên độc mỗi chữ Minh trong dòng họ bên chồng, ắt sẽ giúp con trai bà thoát khỏi kiếp nạn này." Song lúc đó Báo Hoa Mai vẫn còn chưa thành hình trong bụng mẹ, nên Tiết Hồng Loan nghĩ nát óc cũng kh̀ông ra ai là người sở hữu cái tên này.
Khoảng năm đến sáu năm sau, Báo Hoa Mai mới chào đời, và Tiết Hồng Loan liền tìm mọi cách thân cận với cậu ta ngay lập tức, sau khi nghe Vệ Úy thông báo tên con út là Vệ Minh...!
- Đó chính là lý do mà Vệ Lô Địch đối xử tốt với Vệ Minh?
Sói Bạc quay sang nói với một cô gái trạc khoảng ba mươi, nhờ cô gọi người pha chế một ly cocktail uống cho đỡ lạnh, đoạn trả lời An Kỳ:
- Phải, Vệ Minh là người chia sẻ kiếp nạn với Vệ Lô Địch, cũng đồng thời giúp anh ta thoát khỏi cái chết...!Kể tiếp nhé?
- ...!Ừm.
- An Kỳ đáp một cái nhẹ hẫng.
Cây nạng mà anh đang gác trên đùi trái lặng im cùng chủ nhân hóng chuyện.
- Sắp kết thúc câu chuyện về Vệ Lô Địch rồi, không còn dài lắm đâu...!- Sói Bạc nhấp một ngụm Hot Toddy, cảm nhận chất lỏng ấm dịu ấy vuốt ve nơi cổ họng và thực quản của mình.
- Báo Nanh Dài đi đâu cũng nói khống số tuổi, mà ngay cả người trong nhà do nể mặt Vệ Hòa nên cũng không dám sửa lưng, chính vì vậy rất ít ai biết tuổi thật của anh ta là bao nhiêu.
- Ngoại trừ Vệ Minh? - An Kỳ hỏi xong, liền uống một chút Wassail.
Pha chế hơi tệ nên mùi thảo mộc có vẻ nồng đậm quá mức cần thiết, khiến cho mũi anh gay gay.
- Im not sure...!- Sói Bạc bỏ lửng mẩu câu, rồi quay sang gọi cô gái khi nãy xuống bếp dặn người làm nấu vài món đơn giản nhưng ấm bụng cho bọn họ ăn.
Sói