???? Tựa đề chương này được lấy theo tên tác phẩm "Nếu còn có ngày mai" của nhà văn Marc Levy.
oOo
- Lúc đầu tôi tưởng anh có một cặp song sinh, ai ngờ là một đứa lớn và một đứa nhỏ.
- Vệ Minh chắc hẳn đang nằm trên giường, đầu gác trên chiếc gối có vỏ bọc bằng cotton trắng phau, đôi chân thon dài thì vắt chữ ngũ, những đầu ngón chân xinh xinh khe khẽ cử động, An Kỳ bỗng dưng mường tượng ra hình ảnh ấy.
- Nói dối tôi nhiều chuyện như vậy, em có mệt không?
- Người dưng nước lã với nhau thì không mệt đâu.
- Ly Bloody Mary khẽ dao động trên tay Vệ Minh.
- Nhưng mà, ngày mai anh có rảnh không? Tôi muốn mời anh đến nhà tôi dùng cơm.
Xem như là trả lại bữa cơm trưa hôm trước.
An Kỳ không đáp.
Anh ngồi thừ người trên ghế, mắt hơi đảo sang trái, đảo về hướng mà Liễu Nhược Doanh và An Tần đang đứng trò chuyện, trên tay mỗi người hiện giờ đều cầm một ly Bombardino làm ấm người.
- Nếu đích thân tôi xuống bếp nấu thì sao? - Vệ Minh hơi nhỏm người dậy, rồi nhấp một ngụm Bloody Mary.
- Anh có muốn đến hay không? Một..
Hai nhé...!
- Tôi đồng ý!!
Vệ Minh buông điện thoại xuống giường, rồi xoa xoa lỗ tai trái đau nhức.
- Này! Em còn nghe máy không vậy?
- Anh mà còn hét thêm một lần nữa thì tụi mình chuyển sang nhắn tin! - Vệ Minh nói xong, hai hàm răng của cậu liền nghiến trèo trẹo vào nhau.
"Cốp."
An Kỳ gác chân phải lên chân trái, mà quên mất chân trái của mình còn đang bị thương chưa lành, nên phải lãnh một cơn đau như thấu tận tâm can.
Và như một hiệu ứng dây chuyền, anh vội vã nhấc chân phải đi một cách quá trớn, nên đá luôn mu bàn chân phải vào gầm bàn.
Nỗi đau chồng chất nỗi đau.
Vệ Minh nghe tiếng rên rỉ khe khẽ thoát ra từ cuống họng của An Kỳ, cậu đanh giọng hỏi:
- Đang làm gì?
- Em ghen sao? - An Kỳ cố gắng "rặn" ra một nụ cười tươi nhất có thể, mặc dù anh biết Vệ Minh sẽ không hề nhìn thấy.
- Không...!Chỉ sợ anh chết trước khi tôi kịp xử lý thôi.
- Vệ Minh kéo dài giọng.
- Tôi buồn ngủ rồi.
Có gì thì ngày mai tụi mình gặp nhau rồi nói tiếp nhé?
- Ừm, chúc em ngủ ngon.
- An Kỳ cười rộ lên, nhìn anh hạnh phúc đến nỗi đôi mắt tưởng chừng muốn phát sáng.
- Xong rồi chứ? Xuống phòng ăn dùng cơm tối thôi.
- An Tần sốt ruột hỏi.
- Tôi buồn ngủ rồi.
Hai người đói thì cứ việc ăn, khỏi cần chờ tôi.
- An Kỳ quơ lấy cây nạng, rồi khập khiễng đứng dậy.
- Không ăn mà uống thuốc có ngày bao tử banh chành.
- An Tần đứng khoanh tay cất giọng nhắc nhở.
- ...!Tao no rồi - An Kỳ bất ngờ đổi giọng.
- Tao nhường không gian riêng cho hai đứa mày hú hí.
Nhưng muốn làm gì thì vô phòng làm, đừng có đè nhau ngay tại bàn ăn đấy.
Vừa dứt lời, An Kỳ liền bỏ đi một mạch về phòng.
Mặc cho An Tần léo nhéo ở phía sau.
Nếu cuộc đời anh là một cuốn tiểu thuyết, và ai đó đọc ngang qua dòng này chắc hẳn đều nghĩ rằng anh đang ghen.
Nhưng thật ra không phải.
Anh chỉ muốn chắc chắn Ngôn Thiệu Phong không phải là người của bí số 666, vì việc này không những ảnh hưởng đến Vệ Minh, mà còn lây lan sang cả các hoạt động kinh doanh khác của An gia nữa.
Nhưng việc Sói Bạc kể toàn những chuyện vụn vặt cho anh nghe, cũng thực sự rất đáng quan ngại.
Anh không hiểu có phải là do y cố tình khiến anh bị rối trí rồi mất dần phương hướng, để bao che cho Ngôn Thiệu Phong hay không? Bởi vì cách dẫn dắt câu chuyện của y hoàn toàn có vấn đề, nó khiến anh quên bẵng đi mục đích ban đầu, và thậm chí hướng anh rời khỏi vạch xuất phát mà anh đã vạch sẵn ở nhà...!
Kệ mẹ tụi bây...!Tao phải đi ngủ trước đã... - An Kỳ vừa đánh răng, vừa thầm nghĩ.
oOo
Từ thủ phủ Sacramento về tới khu Santa Ana mất gần ba tiếng đồng hồ.
Địa chỉ nhà mà Vệ Minh đang thuê khá dễ kiếm, nhưng do ngày đầu tuần nên bị kẹt xe, thành thử ra mất thêm khoảng nửa giờ đồng hồ.
Đồng hồ điểm mười một giờ kém năm.
Hiện tại An Kỳ đang đứng trước cửa nhà Vệ Minh.
Dãy nhà xây theo kiểu nhà mặt phố, diện tích nhỏ gọn, sân vườn tuy bé nhưng rất đẹp, và có một tầng hầm có thể chứa hai chiếc xe hơi cỡ lớn.
Nhìn chung không tiện để nhiều thế hệ sống chung, vì vừa nhỏ, vừa thiếu chỗ đậu xe.
Vệ Minh nghe tiếng chuông cửa, cậu bèn tạm gác việc rửa trái cây, rồi mau chóng ra ngoài phòng khách mở cửa.
- Anh đừng nói là từ đêm hôm qua tới giờ anh vẫn chưa ăn gì nha? - Trông thấy sắc mặt tái xanh của An Kỳ, Vệ Minh giật mình hỏi.
An Kỳ nở nụ cười đầy sự gượng gạo.
- Khờ quá.
- Đôi tay Vệ Minh khẽ áp trên hai bờ má nong nóng của An Kỳ.
- Liễu Nhược Thần đang xuống phố mua gà rán nguyên con ở một quán ăn Đại Hàn.
Lát nữa có gì tôi sẽ chia cho anh ít miếng ăn trước cho đỡ đói.
Còn giờ để tôi soạn thuốc bao tử cho anh uống.
Vệ Minh hôm nay mặc một chiếc quần thun ngắn, áo phông trắng in hình Monokuro Boo*.
Tóc của cậu đã được cắt gọn ghẽ, cả phần mái lẫn phần sau gáy đều được tỉa tót rất đẹp.
Mỗi lần cậu nhón chân để xem phía trong tủ bếp rõ hơn, chiếc áo lại nhấc lên một chút, làm chiếc eo nho nhỏ bị lộ ra ngoài.
An Kỳ rót một cốc nước đầy, nhận thuốc từ tay Vệ Minh, rồi đưa lên miệng uống.
"Cạch."
- Lạnh chết người.
Liễu Nhược Thần vừa khóa cửa, vừa cất giọng càm ràm.
Chiếc khăn quàng cổ quấn đến tận cằm vẫn không sao giúp y xua tan được sự buốt giá.
- Về rồi hả? - Vệ Minh không quay mặt lại, cậu vừa hỏi, vừa với tay lấy vài dĩa sứ từ trong tủ bếp ra, sau đó đặt trên đảo bếp.
- Nửa con tẩm bột, nửa con tẩm nước sốt ngọt.
Đúng ý Minh chứ? - Liễu Nhược Thần miệng thì nói, tay thì thoăn thoắt mở hộp, rồi gắp mấy miếng gà vào dĩa của mình.
- Không có chuyện gì nữa phải không? Tôi lên phòng trước đây.
Liễu Nhược Thần đi mà như bay, chẳng mấy chốc đã mất dạng sau chiếu nghỉ cầu thang.
Vệ Minh đặt khay sườn vào trong lò nướng, rồi căn chỉnh giờ.
Kế đó mới lại chạn bếp lấy ra một gói nui ống, sau đó đặt một nồi nhỏ có tay cầm đã đổ sẵn nước lên bếp đun sôi.
Đoạn quay sang hỏi An Kỳ:
- Anh có biết "Yêu" là như thế nào không?
An Kỳ thật thà bảo "Không".
- Yêu đơn thuần là yêu.
Không phải vì yêu nên mới đối xử tốt người đó.
Nếu như vì yêu mới đối xử tốt, thì đó không hẳn là yêu, mà là một dạng đổi chác.
- Vệ Minh mở gói nui, rồi cẩn thận trút vào nồi nước đang sôi.
- Anh có biết A Phòng không?
An Kỳ nhẹ nhàng lắc đầu.
- Thế thì để tôi kể anh nghe về một dị bản nhé? Tần Thủy Hoàng trước khi thống nhất Đông Châu, chỉ là một đứa con của thứ thiếp, nên không được người xung quanh coi trọng.
Ngoại trừ Lã Bất Vi, Triệu Cơ và...!A Phòng.
A Phòng là một cô thôn nữ nghèo hèn mà Tần Doanh Chính tình cờ quen trong lúc nàng đang ngồi giặt y phục bên sông.
Nàng cũng là người con gái duy nhất mà Tần Doanh Chính yêu, cho đến khi nhắm mắt xuôi tay buông bỏ đại cục.
Nhưng...!Kể từ khi Tần Thủy Hoàng đăng đế, thi hành vô số chính sách tàn bạo và phi nhân tính đối với lương dân bá tánh, thì A Phòng đã bỏ trốn.
Tới khi hắn tìm được nàng thì A Phòng đã dõng dạc chỉ vào mặt hắn, mà nói: "Tần Doanh Chính của ta chết rồi...!Ngươi không phải huynh ấy...!Tần Doanh Chính là một người lương thiện chứ không phải là một tên bạo chúa như ngươi..." Binh lính lúc ấy định xông lên bắt nàng, nhưng chưa kịp hành động thì A Phòng đã rút kiếm của Tần Thủy Hoàng ra, rồi không hề do dự, nàng dùng nó để cắt cổ mình...!
Sau cái chết của A Phòng, Tần Thủy Hoàng đã xây dựng cung A Phòng, đem đàn bà con gái thiên hạ đưa vào đó, xem họ như cỏ rác.
Song tuyệt nhiên, không ai được sắc phong là hoàng hậu cả.
Bởi vì trong tim ông ấy, chỉ có mỗi mình hình bóng cô thôn nữ giặt y phục bên bờ sông năm nào...!
Yêu, không phải vì người đó mang đến một đời sống sung túc hay danh phận hơn đời...!Yêu đơn thuần là yêu vì tâm hồn của người đó thôi...!A Phòng, Ngu Cơ, Bột Nhi Thiếp - Các nàng ấy đến với những bậc quân vương mà thiên hạ đời sau phải nể sợ, đơn thuần là yêu, không hề đòi hỏi bất cứ cái gì, mặc cho những người đàn ông đó đã phụ rẫy mình...!
An Kỳ đột nhiên sa sầm nét mặt, anh khe khẽ thở dài, rồi nói:
- Đừng quá tin vào một dị bản mà mình ưa thích...!Em cũng biết rằng chuyện về A Phòng vốn dĩ có rất nhiều dị bản mà phải không? Một quân vương muốn thống nhất thiên hạ, thì không thể dành chỗ cho hai chữ "ái tình" đâu.
Thời đại nào cũng vậy, người thắng viết nên lịch sử, thêm thắt vào đó những giai thoại về tình yêu nhằm xoa dịu cái ác của kẻ cầm đầu...!Khiến cho chúng ta nghĩ rằng vì cớ này hắn mới ác, vì lý này hắn mới tàn nhẫn...!Không! Ác là bản chất sinh ra từ trong máu, nó khác biệt hoàn toàn với sự cùng tắc biến, tức là khi em bị kẻ cướp tấn công, em phải sử dụng vũ khí tự chế để kháng cự lại, rồi lỡ tay giết chết tên đó, đấy gọi là cùng tắc biến, không phải ác.
Bản thân mỗi người trong cung ngày xưa, hay trong giới giang