Vệ Giải Thần thủ thỉ với người đàn ông trong tấm gương xong, y liền bước vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ và chải chuốt ngoại hình.
Sáng nay Vệ Lô Địch sẽ dẫn "bạn" về chơi nhà.
Nên là y cần phải sửa soạn một chút.
Không chỉ để tiếp đón khách quý, mà còn cho việc thông báo một tin quan trọng với ba mẹ y nữa.
Vệ Hòa đang ngồi xem báo trong phòng khách.
Đồng hồ mới chỉ bốn giờ mười lăm phút.
Sớm quá.
Thường thì phải sáu giờ hơn ba y mới thức dậy.
Người khách này thực sự rất quan trọng đây.
Vệ Giải Thần ngứa tay muốn bấm đốt xem quẻ, nhưng nghĩ lại như vậy sẽ không còn thú gì.
Cuộc đời con người vốn dĩ hình thành từ sự ngẫu nhiên mà, không phải sao? Hà tất chi phải đoán mệnh trước khi không quá cần thiết.
- Con trai, sao không ngủ thêm một chút nữa cho khỏe người? Hổm rày con đã lao lực vì dự án mới quá nhiều rồi.
- Vệ Hòa cất giọng ôn tồn hỏi.
- Dạ, con cảm ơn ba.
Nhưng con cảm thấy ngủ như vậy là đủ rồi.
- Vệ Giải Thần vừa nhã nhặn nói, vừa từ tốn ngồi xuống ghế sofa.
Phương Vũ mặc trang phục theo kiểu áo sơ mi đóng thùng như những hôm công tác tại trường học, chân đi giày da mới coóng do Vệ Lô Địch mua tặng.
- Anh tên là Phương Vũ? - Vệ Hòa gấp tờ báo đang xem dở lại, rồi đặt nó vào trong giỏ đựng sách, báo làm bằng inox nằm kế bên phải chiếc bàn trà gỗ cây thích.
- Dạ vâng thưa bác.
- Phương Vũ khẽ gật đầu xác nhận.
Vệ Lô Địch rót trà cho ba người.
Chung trà thiết kế theo kiểu sứ Thanh Hoa, phỏng dựng theo thời nhà Đường, nó khá mỏng và nhẹ, cầm trên tay thật có cảm giác đã du hành về thời phong kiến cổ xưa.
Vệ Hòa đã cất công nhờ nghệ nhân trong nước chế tác hộ, với một cái giá cao chót vót.
Vệ Giải Thần nhìn Phương Vũ cười cười, khiến cho chú phải liên tục né tránh ánh mắt y.
Lạ thật! Nụ cười ấy đặt trên môi Vệ Lô Địch thì chẳng sao.
Mặc dù cũng là điệu cười khinh khỉnh và soi mói, song nó lại tạo cho chú một cảm giác vô cùng dễ chịu.
Tiết Hồng Loan đang bưng khay bánh khoai lang, chợt khựng lại.
Ẩn sâu trong đôi mắt hắc bạch phân minh của Phương Vũ, dường như đang cất giấu một nét sát khí lạnh người.
Nó khiến cho tâm can bà bất an đến mức chân phải tự động chùn bước.
- Mẹ...!Mẹ không sao chứ? - Hai anh em họ Vệ đứng bật dậy, rồi cất giọng hỏi dồn.
- Mẹ không sao đâu...!Chắc tại trời trở lạnh nên trong người cảm thấy không được khỏe.
Phương Vũ lúng túng nhìn ba người đàn ông Vệ gia đang xúm vào quan sát Tiết Hồng Loan.
Chú uống vội vài hớp trà để tự trấn an bản thân.
Gia đình này có cái gì đó hơi là lạ à nghen.
Miếng bánh khoai lang nóng hôi hổi, dùng kèm với trà nóng trong một ngày cuối đông giá rét thật thích hợp làm sao.
Phương Vũ cất giọng trầm trồ khen ngợi tay nghề nấu nướng của Tiết Hồng Loan.
Song bà chỉ nói cảm ơn một cách máy móc, rồi tiếp tục ngồi uống trà.
Phương Vũ trông thấy thái độ lạnh nhạt của mọi người.
Miếng bánh đang nhai trong miệng đột nhiên nham nhám như đất sét.
Chú không dám phun ra, nên đành nuốt khan nó xuống cổ họng.
- Tôi...!Tôi có chuyện gấp cần phải giải quyết...!Thành thật cáo lỗi cùng gia đình mọi người.
Vệ Giải Thần đột nhiên đứng phắt dậy, y nở nụ cười hết sức nham nhở, rồi nói:
- Vậy thì để tôi tiễn anh một đoạn.
Vệ Lô Địch toan đi theo, nhưng đã bị Vệ Hòa chụp tay lại, ý ngăn không cho anh đi cùng.
Hoa viên nhà Vệ gia được thiết kế vô cùng kỳ công.
Tiếc rằng đang là mùa đông, nên chú không thể thưởng thức những kỳ hoa dị thảo mà Tiết Hồng Loan đem về từ những chuyến du lịch khắp nơi trên thế giới.
Phương Vũ quan sát khu vực nhà kính được thiết kế tinh xảo như trong truyện cổ mà mẹ chú khi còn sống hay kể.
Mẹ chú mất khi chú hãy còn rất bé, khoảng đâu tám, chín tuổi thì phải? Đám tang ngày ấy là một chiếc quan tài rẻ tiền, và một mâm cúng sơ sài còn hơn cúng thí...!
- Tôi có thể xem chỉ tay của chú được không? - Vệ Giải Thần bỗng dừng bước, rồi bất ngờ nắm tay Phương Vũ, đoạn nói.
Phương Vũ rụt tay lại, chú khẽ khàng nói lời từ chối.
Nhưng Vệ Giải Thần quyết liệt không buông, mặc cho chú hết lời giải thích.
"Rắc."
Cổ tay của Vệ Giải Thần bị trật khớp, phát ra tiếng "răng rắc" nghe khô khốc.
Phương Vũ ngây người nhìn Vệ Giải Thần, chú bối rối chụp lấy cổ tay y, cố gắng vặn nắn lại.
"Chát."
Vệ Giải Thần vung tay định tát vào mặt Vệ Giải Thần, thì bỗng dưng bị chú phản đòn lại, bằng cách hất tay của y đi, thành thử ra người bị ăn tát chính là y.
- Tôi...!Tôi xin lỗi...!- Phương Vũ cúi gập người xuống.
Vệ Giải Thần áp tay lên bờ má nóng rát, đôi môi y câu thành một đường khinh miệt, rồi phất áo xoay người rời đi.
Phương Vũ đợi Vệ Giải Thần đi khuất, mới dám ngẩng đầu lên.
Chú thất thần dụi dụi đôi mắt đỏ hoe vài lần, rồi cũng xoay người rời đi.
Vệ sĩ của Vệ gia bất thình lình tiến tới, rồi lạnh nhạt hộ tống Phương Vũ ra tới tận cổng.
Trong suốt đoạn đường ấy, Phương Vũ câm lặng như một cái bóng, những giọt nước mắt cứ chực chờ trào ra nơi khóe mắt, bờ môi thì bị cắn đến tụ máu.
Tên vệ sĩ thấy vậy, sắc mặc của gã dần dần trở nên hòa hoãn, cái chuyện bị khinh bỉ này đối với gã diễn ra nhiều như cơm bữa, nên gã thông cảm lắm.
- Làm một điếu không chú? - Ra đến bên ngoài khu vực Vệ gia, Bắc Thần bất ngờ mời Phương Vũ hút thuốc.
- Cảm...!cảm ơn cậu.
Nhưng tôi không biết hút thuốc.
- Phương Vũ nói bằng chất giọng run run.
oOo
Vệ Minh pha cho mỗi người một ly chanh bạc hà đá xay để giảm bớt độ ngấy của món nui đút lò và sườn nướng tỏi ớt.
Cậu còn chu đáo chuẩn bị cả món salad bông cải cho người bị gãy xương để An Kỳ dùng.
An Kỳ ngồi xuống một cái ghế tại vị trí đảo bếp, anh gác cây nạng lên đùi phải, rồi khẽ ngắm Vệ Minh tròng chiếc áo len đỏ rực chủ đề Giáng sinh vào người.
- Tôi mua cho Boo mỡ một cái giống hệt vậy để giữ ấm.
- Vệ Minh kéo căng phần bụng áo cho An Kỳ xem.
Trên ấy thêu hai con tuần lộc đang choàng vai nhau ca hát(!?).
Phía trên đầu chúng là một khung nhạc Đồ, Rê, Mi, Fa, Sol gì gì đấy.
Chính giữa hai con tuần lộc là một vòng nguyệt quế xinh xẻo, và hàng chữ "Merry Christmas".
- Rất...!dễ thương.
- An Kỳ cố nén tiếng cười.
Nhưng vẫn không sao qua nổi ánh mắt của Vệ Minh.
Cậu lườm anh một cái sắc lẻm, rồi bắt đầu dọn món ăn lên bàn.
Vệ Minh vừa làm, vừa chậm rãi kể về chuyện Triệu Mộ Vân đã khuyên nhủ mình hãy mở lòng với An Kỳ như thế nào.
Thỉnh thoảng, cậu ngừng tay, rồi ngừng nói, như thể dò xem trong lời nói của mình có thiếu sót điểm nào không, rồi mới tiếp tục kể và làm.
- Mộ Khuynh Chiêu còn nhầm lẫn rằng Hồng Tụê Yến sinh đôi...!- An Kỳ phì cười.
- Kỳ thật An Dĩ Thâm ra đời hoàn toàn là một sự ngẫu nhiên, lại quá suýt soát với An Dĩ Mai nên dễ hiểu lầm lắm.
Tôi biết em không muốn nghe, vì thế tôi cũng không muốn kể đâu.
- Mộ Khuynh Chiêu cũng đâu phải là đấng toàn năng.
- Vệ Minh hơi nhếch miệng.
- Nhưng anh có cảm tình với cô ấy không? Dẫu là một chút xíu xiu thôi.
- Hệt như là một đứa em gái...!- An Kỳ cắn môi.
-...!Tỉnh dậy và nhìn thấy cô ấy, sau đó có con, rồi lại thêm một đứa nữa...!Tôi biết bà Tần là người đã soạn ra vở kịch này...!
- Hiện giờ bà ta ra sao?
- Đã bị ba tôi tống ra khỏi nhà sau khi An Dĩ Thâm chào đời, vì việc móc nối với Hồng Tụê Yến để đánh cắp tài liệu mật trong tập đoàn An Thị.
- Bị chuốc thuốc hai lần à...!Lần trước anh nói với tôi rằng hai người bị vỡ kế hoạch nên mới có nó...!- Vệ Minh xúc một ít bông cải cho vào miệng nhai.
- Phải, là nói dối...!
- Lúc đó tụi mình vẫn còn là người dưng ngược lối.
- Vệ Minh xúc một ít nui đưa lên miệng ăn, rồi nói tiếp.
- Hồng Tụê Yến chắc hẳn là một cô gái đáng thương, vì anh trai mình mà phải đánh đổi tất cả...!Tô Gia Hân cũng vậy...!
- Tụi mình nói sang chuyện khác được không? - An Kỳ nhấp một ngụm sinh tố.
- Tôi xin lỗi vì khiến anh không vui.
- Vệ Minh vừa nói, vừa rút khăn giấy ra lau miệng.
An Kỳ im lặng dùng bữa, một hồi lâu sau mới ngẩng mặt lên nói:
- Tôi biết em muốn tụi mình minh bạch trong vấn đề quá khứ, để có thể hiểu nhau trong tương lai rõ hơn.
Nhưng, xin hãy tin tưởng ở tôi, em sẽ là mối tình cuối cùng mà trọn đời này tôi theo đuổi.
- Tôi tin anh...!- Vệ Minh hơi nhếch miệng cười.
-...!nhưng ba năm nữa đi rồi hãy quyết định.
- Chính xác là hai năm lẻ bảy tháng dư mười mấy ngày...!
- Còn tay và chân của anh?
- Khoảng ba tháng nữa là tôi có thể sử dụng tay phải một cách bình thường.
Còn chân thì cuối năm hẵng hay.
- Tôi định sẽ khai trương lại tiệm trà sữa, nhưng mà anh và chú Đàm đều bị thương nặng, nên đành thôi.
- Sợ tốn tiền nếu thuê thêm người sao? - An Kỳ bĩu môi nhìn Vệ Minh.
Vệ Minh cười cười không đáp.
- Nhìn em có da có thịt thế này tôi vui lắm.
Lúc trước nhìn em gầy đến nỗi trơ cả xương.
- An Kỳ khơi gợi một chủ đề khác nhằm thay đổi bầu không khí ngột ngạt hiện giờ.
- Tôi không phải là chó đâu mà gầy đến nỗi trơ xương.
- Mèo hay báo đều có thể mà.
Đâu nhất thiết là chó mà bắt bẻ tôi tội nghiệp.
- An Kỳ cất giọng đầy buồn bã mà thanh minh với Vệ Minh.
- Tôi còn nhiều chuyện muốn hỏi anh lắm...!
"Reng...!Reng...!Reng..."
Vệ Minh nhoài người nhìn lên màn hình camera.
Hiển