Tôn Bách Nhật lái xe SH chở Vệ Minh đến đồn cảnh sát đón hai anh em họ An về.
Hôm nay Vệ Minh mặc một cái áo sơ mi xanh trắng, phối với cái quần jeans màu đen bụi bụi.
Mái tóc nâu xoăn nhẹ thơm hương hoa sứ, vài cọng nghịch ngợm lòa xòa trước trán, làm tôn lên nét thanh tú của gương mặt.
Cậu tới quầy thông tin của một viên cảnh sát, nhỏ nhẹ gật đầu chào, rồi khẽ hỏi:
- Tôi là ông chủ của quán trà sữa Mo Mo, hiện tại tới đây hỏi thăm về tin tức của anh An Kỳ, rằng anh ấy có đi làm nữa không vậy? Để tôi còn mướn người khác làm.
Nhân viên trực ban lục lại hồ sơ.
Một lúc lâu sau khó xử trả lời:
- Anh ta bị thương không hề nhẹ.
Chỉ riêng việc gãy tay đã phải mất mấy tháng trời mới miễn cưỡng hồi phục lại.
Chắc là phải xin nghỉ phép dài hạn thôi...!
- Hai đứa con của An Kỳ giờ ra sao rồi ạ? Chúng vẫn an toàn chứ? Tôi nghe khách hàng xôn xao ầm ĩ về vụ này lắm.
Nên rất là lo cho chúng.
- Xin lỗi anh Vệ.
Nhưng chuyện này tôi không được phép tiết lộ.
Mọi thắc mắc xin anh hãy liên lạc với Lương cảnh trưởng, ông ấy sẽ giải đáp vấn đề này.
- Nhân viên trực ban thẳng thắn từ chối.
Vệ Minh không lấy làm ngạc nhiên, cậu nhoẻn miệng cười, nói lời xin lỗi đầy sáo rỗng.
Rồi ngoắc tay gọi Tôn Bách Nhật cùng ra về.
Không biết vô tình hay hữu ý, Tô Ngọc Bội đang sắp xếp giấy tờ ở quầy đối diện, bỗng nhiên quay sang nháy mắt với Vệ Minh.
Sau đó chị tiếp tục ôm hồ sơ đi vào phòng làm việc của Lương Kình.
Vệ Minh vờ như không nhìn thấy, cậu cùng Tôn Bách Nhật bình thản đi tiếp.
Đích đến là bệnh viện nhân dân DT, nơi An Kỳ đang dưỡng thương.
Món quà Cấp trên tặng cho cậu, hóa ra là một bộ xếp hình kỳ lạ.
Trịnh Xuân Vinh đem về ghép thử, nó bèn hiện lên một bức ảnh hiện trường vụ án mà báo đài đăng tin hổm rày.
Vệ Minh đêm qua không nuốt nổi cơm.
Biểu cảm trên khuôn mặt nạn nhân biểu lộ rõ nét sự đau đớn tột cùng trước khi chết.
Tức là họ bị móc mắt sống, bằng dụng cụ tương tự như muỗng múc kem.
- Vẫn còn thiếu vài mảnh...!- Tôn Bách Nhật gõ gõ bức ảnh, gã nêu lên ý kiến.
- Tôi ghép đủ mà! - Trịnh Xuân Vinh gãi gãi đầu nghi hoặc.
- Ý tôi nói là bộ phận của thi thể còn thiếu kìa.
- Tôn Bách Nhật cốc đầu Trịnh Xuân Vinh.
- Dạo này ít ăn muối lắm phải không? Nói chuyện nghe ngu ơi là ngu!!!
Chồn Đèn phát hiện được một mẩu móng tay của hung thủ trong hốc mắt nạn nhân.
Tuy nhiên, theo kết quả khám nghiệm thì nó chỉ là một cái móng tay giả mà thôi, nên rất khó khăn để tìm được DNA của ai.
Điều này được ghi chú cẩn thận bằng mật ngữ riêng, đằng sau những mảnh ghép nhỏ, nên chỉ có bọn họ mới phiên dịch được.
...!
- Cậu chủ? Cậu bị cảm nắng à? Sao rùng mình hoài vậy? - Tôn Bách Nhật lo lắng, gã dồn dập hỏi thăm Vệ Minh.
- Tôi không sao.
Chỉ hơi choáng đầu chút thôi.
- Vệ Minh mất ngủ cả đêm, nên bây giờ thần kinh không mấy ổn định.
- Ngồi sau xe nguy hiểm lắm.
Để tôi gọi chú Đàm chở cậu chủ về mới được.
- Tôn Bách Nhật vừa nói vừa dìu Vệ Minh tới một băng ghế đá gần đó ngồi xuống.
- Không phiền tại hạ chở đi chứ? - Triệu Mộ Vân mặc một bộ trang phục độc một sắc trắng.
Quần jeans trắng, áo phông trắng, áo vest trắng, đi đôi giày thể thao cũng màu trắng nốt.
Ông ngồi trong chiếc xe Pagani cất tiếng hỏi bọn họ.
- Ai là người cấp bằng lái xe cho ông vậy hả? - Hai người kinh ngạc hỏi.
Triệu Mộ Vân bĩu môi.
Ông xuống xe lôi Vệ Minh vào trong, mặc cho cậu ú ớ từ chối:
- Không...!không...!Tôi đi taxi về là được rồi.
Hu hu hu.
Con trai ơi, chả lẽ hôm nay baba phải chết sao? - Vệ Minh trong lòng gào khóc inh ỏi.
"Vùuuu..."
Tôn Bách Nhật chỉ kịp nghe thấy tiếng rít xé gió của chiếc siêu xe màu trắng sữa.
Ngoài ra, gã chẳng còn biết cái gì cả.
Hú hồn hú vía.
Mém nữa là bị kéo đi chết chung rồi.- Tôn Bách Nhật lau mồ hôi trên trán, gã mừng rỡ nghĩ thầm.
oOo
Vệ Minh chật vật ngồi trên ghế, cậu điều chỉnh dây an toàn bó sát vào người hết cỡ cho chắc ăn.
Nhưng vẫn không sao chấm dứt được cơn buồn nôn.
- Tôi có thuốc chống say xe, không gây buồn ngủ hay tác dụng phụ.
Cậu cầm lấy uống đi.
Ngữ điệu này...!Hoàn toàn không phải là cách nói chuyện của Triệu Mộ Vân.
Người trước mắt Vệ Minh lúc này là một người đàn ông chững chạc, thâm sâu và hiểm hóc.
Hệt như loài hổ mang chúa vậy...!
- Cậu Minh! - Triệu Mộ Vân bất ngờ cất tiếng gọi, sau một hồi im hơi lặng tiếng.
- Một lát nữa cùng tôi ra nghĩa trang nhé.
- Viếng mộ người nào vậy? - Vệ Minh mở lọ thuốc ra, xem thử, rồi đóng nắp lại, đem đặt về chỗ cũ.
- Vài ngày nữa là tới đám giỗ của chồng tôi rồi.
Hôm đó tôi bận đi công tác, nên hôm nay muốn tranh thủ làm trước.
Giọng nói của Triệu Mộ Vân có chút nghẹn ngào, run rẩy.
"Khi nắng phai nhạt cuối sân, tim nghe nao nao trong lòng rất nhớ anh..." - Ông khe khẽ hát, cố che giấu đi sự đau đớn của mình.
- An Kỳ là ai vậy? Tại sao các người phải năm lần bảy lượt cứu anh ta? - Vệ Minh hỏi lảng sang chuyện khác.
Bây giờ cậu mới hiểu ra, lý do tại sao Triệu Mộ Vân luôn luôn mặc đồ màu trắng.
Thì ra là để để tang chồng...!
- Cậu chỉ cần biết anh ta là người tốt.
Vậy thôi.
Mấy chuyện khác chúng tôi không thể tiết lộ thêm cho cậu được.
- Triệu Mộ Vân lập tức thay đổi thái độ ngay trong chớp mắt.
Người tốt? Hai tiếng này nói suông thế mà bắt mình tin...
- Nếu cậu không tin thì Vệ Khương sẽ có chuyện, nên nhớ giao kèo giữa chúng ta đấy.
- Triệu Mộ Vân lạnh lùng đe dọa..
- Xong việc này tôi sẽ được trả tự do đúng không? - Vệ Minh oán hận hỏi.
- Phải.
- Triệu Mộ Vân ngắn gọn đáp.
Bệnh viện nhân dân DT nằm trên đường KO, cách đồn cảnh sát địa phương khoảng mười hai cây số về hướng Nam.
Nhìn chung việc khám chữa bệnh ở đây đa phần đều miễn phí, chỉ phải trả vài khoản thuốc men lẻ tẻ, nên người dân có vấn đề sức khỏe thường hay tới chỗ này chẩn trị.
Nhưng đó là với điều kiện họ có thẻ bảo hiểm y tế, chứ với trường hợp của cha con An Kỳ, thì phải tự móc tiền túi ra trả.
Cũng may cho đứa kiết xu như Vệ Minh, Cấp trên lo hết khoản này nên cậu không bị đau ruột mà chết trước An Kỳ.
Triệu Mộ Vân nhìn Vệ Minh đang say xe đến mặt mày đờ đẫn, nhưng nhất mực không chịu uống thuốc mà ông giao cho thì cũng hơi giận.
Tuy vậy ông cũng hiểu rằng, chẳng có ai nguyện ý uống bất cứ thứ gì do người lạ đưa, chứ đừng nói tới việc kẻ đó là một lão già tâm thần như ông.
- Hai anh em có chút sang chấn tinh thần nhẹ sau chuyện của ngày hôm qua.
Bác sĩ đã kê toa cho chúng luôn rồi.
- Nặng không? - Vệ Minh vỗ vỗ mặt cho tỉnh táo, cậu mơ màng hỏi lại.
"Ầm..."
"Kétttt..."
"Pằng...!pằng...!pằng..."
Bốn chiếc xe mô tô phân khối lớn áp sát vào xe của họ, sau đó nã súng liên tiếp.
Lạ thay, trên đường thế mà lại không hề có bất kỳ một bóng dáng của khách bộ hành nào cả.
Dường như có ai đó đã sắp đặt sẵn vậy?
Triệu Mộ Vân biết bánh xe đã thủng, ông lẳng lặng đem hai thanh mã tấu giấu dưới thảm trải của sàn xe, giao cho Vệ Minh sử dụng.
Còn bản thân Triệu Mộ Vân, ông rút cây roi điện dài mét hai nhét dưới ghế ngồi, rồi lấy ra đoản đao để ở trong hộc chứa đồ, làm vật chiến đấu.
Trong khi đó, phía bên kia cũng đã nạp đạn đầy đủ, chuẩn bị chờ họ xuống sẽ biến thành bia tập bắn.
- Tôi sẽ gọi cho Ưng Nữ, cô ta là lính không quân, sẽ giúp chúng ta tác chiến trên không.
- Triệu Mộ Vân vừa nói vừa ấn số cài sẵn trong điện thoại.
- Hổ Mang Chúa gọi Ưng Nữ.
Nghe rõ trả lời.
Đầu dây bên kia cất lên tiếng nói khà̀n khàn, rồi nhanh chóng đi vào vấn đề ngay tức khắc:
- Ở đâu? Cần bao nhiêu hả?
- Trên đường KO, tọa độ Nam - Tây Nam, ở gần