An Kỳ tỉnh giấc, đập vào mắt anh bây giờ là hình ảnh Tôn Bách Nhật đang ngồi gọt trái cây.
Vừa gọt vừa ăn vụng vài miếng.
- Con tôi đâu? - An Kỳ hoảng hốt nhìn khắp căn phòng, anh quay sang gặng hỏi hắn.
Tôn Bách Nhật nhét miếng táo vào miệng An Kỳ, không nhanh không chậm trả lời:
- Ra căn tin ăn trưa với chú Đàm và Boo mỡ rồi.
Một lát sẽ trở lại.
An Kỳ khó nhọc nâng cánh tay trái bị đánh bầm dập lên, "gỡ" miếng táo xuống.
Hương vị thanh mát của táo tươi không làm anh bớt đi cảm giác bợn dạ, mà còn khiến anh muốn nôn ọe nhanh hơn.
- Súp cua nấu bắp với gà xé sợi cùng trứng cút, nếu bớt khó chịu rồi thì mau ăn đi cho có sức uống thuốc.
- Tôn Bạch Nhật huơ huơ cà mèn trước mặt An Kỳ, giới thiệu sản phẩm.
- Cậu chủ tự tay làm đó nghen.
Còn dư đưa anh ăn cho đỡ phí thôi. - Tôn Bạch Nhật âm thầm đính chính.
- Anh ở đây thì ai đứng bếp hả? - An Kỳ ngạc nhiên hỏi.
- Quán hôm nay đóng cửa.
Cậu chủ có việc bận nên nhờ tôi đến thăm trước.
- Tại sao lại nghỉ bán vậy? Có chuyện đột xuất à?
Thêm một miếng táo nữa bị tống vào miệng An Kỳ.
Tôn Bách Nhật xoa xoa cái lỗ tai đang kêu ù ù của mình, hắn nhăn mặt nói:
- Lo mà nghỉ ngơi đi.
Hỏi hoài hà.
Tôn Bách Nhật nói xong, hắn tách thuốc ra khỏi vỉ, đưa cho An Kỳ cầm.
Rồi sau đó kéo thanh ngang bên hông giường lên, làm thành một cái bàn tạm bợ.
An Kỳ trong lúc chờ đợi Tôn Bách Nhật rót nước, anh trầm ngâm suy đoán tiền viện phí.
Chắc cũng gần cả chục vạn nhỉ? Thế thì tiền đâu mà anh đóng đây?
- Há miệng ra.
Tôn Bách Nhật bỏ từng viên thuốc vào miệng An Kỳ, rồi đưa ly nước cho anh tự uống.
"Khụ...!khụ...!khụ..."
An Kỳ ho sặc ho sụa, anh giơ tay vuốt vuốt cổ cho nhuận khí.
Cổ họng khô khốc nên khiến anh bị nghẹn khi nuốt xuống.
Tôn Bách Nhật vỗ vỗ lưng cho An Kỳ, hắn tội nghiệp hỏi:
- Sao hồi nãy không chịu nói trước? Để tôi bỏ từng viên một thôi.
Tôn Bách Nhật rùng mình tránh né ánh mắt đầy ai oán của An Kỳ.
Hắn chợt nhận ra ban nãy mình hơi có chút nóng vội, khi chưa để người ta kịp nói mà tự ý làm rồi.
- Hì hì hì.
Anh bớt ho rồi ha? Thôi thì để tôi đút cho anh ăn nha.
An Kỳ lạnh tanh nói:
- Để-Tôi-Tự-Ăn.
Anh gằn từng chữ một.
Bị một lần là tởn tới già rồi, không có ngu để bị mắc lần thứ hai nữa đâu.
Hai anh em ăn xong liền nhanh chóng trở về phòng bệnh An Kỳ, Mạc Ưu Đàm cùng Vệ Khương cũng đi chung một chuyến.
An Kỳ mừng rỡ nhìn hai đứa con của mình bình an vô sự.
Mặc cho đôi tay bị thương tổn, anh cố hết sức giơ lên xoa đầu từng đứa, rồi dịu dàng hỏi:
- Chú Đàm cho tụi con ăn gì vậy?
An Dĩ Mai nhanh nhảu trả lời:
- Bắp cải cuộn cơm, Salad măng tây trứng luộc, cá hồi nướng giấy bạc và bò sốt blue cheese.
Hèn chi mà Vệ Khương phát phì.
Thì ra là chú Đàm vỗ béo nó. - An Kỳ chợt hiểu ra.
Vệ Khương được Mạc Ưu Đàm bế đến chỗ An Kỳ, cục mỡ sợ sệt nhìn cánh tay quấn băng vải trắng toát của anh.
Bé lắc đầu nguầy nguậy đòi đi.
- Tôi để lại hai phần súp gà và nước cam mật ong ướp lạnh cho hai đứa ăn xế.
Chiều tối tôi sẽ mua đồ ăn giùm luôn.
- Chú vừa dỗ dành Vệ Khương vừa nói.
Tôn Bách Nhật thấy Mạc Ưu Đàm ra về, hắn cũng nhanh nhẹn nói lời tạm biệt.
Hẹn chiều nay gặp lại anh.
Đợi cho cả bọn đi mất dạng, An Kỳ mới mở cà mèn ăn súp.
Súp nấu rất ngon, ăn tới cạn đáy mà vẫn còn thòm thèm.
- Ba ăn nữa không ạ? - Hai anh em họ An đồng thanh hỏi.
Đoạn, chúng mở phần của mình ra mời anh dùng.
An Kỳ cảm động đến rơi nước mắt, kỳ này anh lại làm liên lụy đến các con nữa rồi.
- Ba ăn nhiêu đây là vừa rồi.
Hai đứa để dành ăn đi.
Hai anh em họ An tưởng thật, chúng sung sướng đem cất để dành, làm cho anh cười đau ruột.
Trẻ con, vẫn là trẻ con.
Thật là dễ dụ mà. - An Kỳ gượng dậy, đi vệ sinh cho nhẹ bụng.
Anh vịn vào cây truyền nước biển, rồi lết tấm thân tàn tạ tìm nhà vệ sinh.
- Anh An Kỳ.
Anh An Kỳ ơi.
- Một cậu y tá mặt Shota, gọi với theo anh.
- Có chuyện gì vậy anh y tá?
- Chúng tôi sẽ chuyển cho anh tới phòng bệnh đặc biệt vào chiều nay.
- Cậu y tá chỉnh chỉnh kính mắt, nhiệt tình thông báo cho An Kỳ hay.
- Đồ đạc cũng vậy.
Mọi thứ cứ để chúng tôi lo.
- Làm phiền mọi người quá.
- An Kỳ cúi đầu cảm ơn với cậu y tá, rồi lịch sự xin phép đi làm việc riêng.
Việc này vô cùng đáng ngờ.
Nhưng trước mắt...!Mình đành làm theo vậy... - An Kỳ trong lòng đầy nghi vấn.
Nhưng tình thế bây giờ không cho phép anh sở hữu nhiều lựa chọn, nên bất đắc dĩ phải thuận theo họ.
- Để tôi giúp anh cho.
Tôi cũng muốn đi vệ sinh nữa.
- Cậu y tá niềm nở đề nghị.
- Thật ngại quá.
- An Kỳ ngượng nghịu nói.
oOo
Tôn Bách Nhật ghé vào một quán phở nhỏ trong hẻm số ba.
Hắn vốn dĩ là khách quen của chỗ này, nên không cần đặt món.
Ngoại trừ lâu lâu đổi món ra, thì mới cần thông báo.
Chứ bình thường thì nhân viên vẫn biết hắn sẽ kêu một tô phở tái gầu, bánh dai, nước nhiều.
Tôn Bách Nhật có một bí mật.
Ban ngày hắn là đầu bếp của một quán trà sữa nho nhỏ trên đường A, thuộc thành phố Tưởng Ban San.
Song ban đêm hắn lại là trai nhảy có tiếng ở câu lạc bộ Ice Nd Fire.
Thú vui của hắn là săn đàn ông.
Chỉ để đùa giỡn và kiếm chút đỉnh tiền boa thôi.
Làm phí sinh hoạt qua ngày ấy mà.
Nhưng hôm nay.
Quả báo.
Đến sớm rồi!!!
"Em có thích đoạn băng đó không? Mỗi ngày anh đều phải nhìn nó mới ăn cơm ăn nổi đấy.
Nghe em rên, em la, em cầu xin.
Anh thích lắm.
Cho nên, nếu không muốn bị bại lộ thì hãy làm vợ anh..."
- Chú Ba! Hôm nay là ngày mấy vậy ạ? Có phải thứ sáu ngày mười ba không? Hay là Cá tháng Tư? - Tôn Bách Nhật đọc được phân nửa đoạn tin nhắn, hắn gào thét hỏi ông chủ tiệm phở.
- Thằng bệnh, lịch tao treo bự chảng trước mặt mày kìa.
- Nguyễn Hữu Chí vừa bưng phở ra vừa nói.
Hôm nay là một ngày thứ Tư bình thường đến không thể bình thường hơn.
Vậy thì cái quái này hoàn toàn có thật sao?
Điện thoại lại phát ra tiếng kêu nho nhỏ, hiển thị tiếp tin nhắn.
"Anh đi vô gặp em nha? Em yêu? Moa moa moa."
- Chú ơi.
Cháu có việc gấp phải đi...!- Tôn Bách Nhật móc ví ra, hắn lấy tờ mười đồng nhét vội vào tay Nguyễn Hữu Chí, rồi nhấc mông đứng lên.
"Huỵch." - Thân hình Nguyễn Hữu Chí va trúng Đặng Chấn Hưng, cha nuôi của Hà Tễ, khiến ông té ngồi trên mặt đất.
- Đại ca Hà, tiền bảo kê tháng này tôi đóng đủ mà.
- Nguyễn Hữu Chí cười mà như mếu nhìn Hà Tễ bước vào.
- Ăn phở.
- Dạ, dạ, dạ, dạ,...!- Nguyễn Hữu Chí vừa lồm cồm ngồi dậy vừa vâng dạ lia lịa.
Đặng Chấn Hưng thấy thế liền tới đỡ ông, còn phủi phủi mông giùm nữa chứ.
- Nín.
Một chữ là đủ rồi.
- Hà Tễ liếc mắt nhìn bát phở còn nguyên trên bàn, gã quay sang trách cứ.
- Sao vợ tôi không ăn hả?
- Dạ, nó...!
- Cái gì "nó"? - Hà Tễ bẻ tay răng rắc, hỏi.
- Dạ, đại tẩu nói rằng có việc bận nên mới bỏ bữa ăn.
- Nguyễn Hữu Chí vội vàng sửa lời.
Í, hình như có cái gì không đúng thì phải?
Hà Tễ nắm tay Tôn Bách Nhật kéo tới chỗ ngồi cũ, gã ấn hắn ngồi xuống, rồi ra lệnh:
- Một tô phở giống của vợ tôi.
Nghe chưa?
- Dạ, dạ, dạ,...!
- Khoan.
- Hà Tễ trừng mắt hỏi.
- Ông có biết mình quên