Phương Vũ bị mời đến đồn cảnh sát làm việc suốt một tuần qua, tâm trạng chú hiện thời không được tốt mấy.
Chú không biết kiếp trước đã gây ra tội tình gì với Vệ gia mà khiến cho bọn họ căm thù đến mức phải vu oan giá họa nữa.
Chó Điên ngồi đợi trong một quán cà phê Tây phương nằm đối diện với đồn cảnh sát.
Nhác thấy Phương Vũ trở ra, hắn liền đứng dậy dẫn chú vào trong quán.
Đặt xong món nước Frappuccino, hai người bèn quay trở lại chỗ ngồi để trò chuyện.
Chỗ ngồi mà Chó Điên chọn nằm sát vách kính áp trần, thực khách có thể vừa nhấm nháp món nước yêu thích, vừa ngắm nhìn quang cảnh đường phố nhộn nhịp và sực nức hơi người.
Trên bàn trang trí một chậu sen đá lạ mắt, viền xung quanh nó là những viên sỏi nhỏ xinh xinh, góp phần làm nổi bật thêm vẻ đẹp của loài hoa thuộc họ xương rồng này.
Mười một giờ sáng thứ năm nhưng quán không đông khách lắm, ắt hẳn cái rét đã khiến cho người ta ngại bước chân ra ngoài đường, nên món nước mà Phương Vũ chọn được phục vụ rất nhanh chóng.
Phương Vũ nhấp một ngụm Frappuccino, chú dè dặt hỏi:
- Tôi và cái gã gì đấy giống nhau lắm sao?
- Giống hết toàn bộ.
- Oa! Trùng hợp đến vậy sao? - Phương Vũ đặt ly Frappuccino xuống, rồi sờ tay lên mặt mình.
Chó Điên Từ Kiện Khang, rồi nói:
- Ừ, chỉ khác mỗi khuôn mặt.
Phương Vũ bật cười ngặt nghẽo.
- Tôi yêu Sói Cái.
Có điều người cô ấy yêu là Sói Già, người đó vốn dĩ là anh trai kết nghĩa của cổ.
- Thế cũng tốt.
Hai thằng thất tình lên núi xong mặc kệ đời.
- Chú thương A Địch sao?
Phương Vũ không đáp, chú đăm đăm nhìn về mảng trời phía xa.
Mảng trời ấy nằm khuất sau tàng cây phong đang run rẩy vì cơn gió độc hành nào đó thổi qua.
Chú biết mình là Gay từ khi bước chân vào đại học, thích một bạn nam trong đội tuyển bóng rổ của trường.
Chỉ có thế.
Chú không dám tiến xa hơn nữa...!
- Anh có khiếu viết truyện đấy.
Đã từng thử lần nào chưa? - Phương Vũ nói lảng sang chuyện khác.
- Đem từ ngữ phụ khoa quăng vào mặt độc giả để tạo yếu tố hài hước cho câu chuyện nhạt nhẽo của mình, rồi thanh minh thanh nga rằng đây là hài nên cần bẩn, bựa.
Có thể đối với họ, viết lách chỉ là một thú vui, nhưng đối với tôi, viết lách chính là cái "nghiệp", nếu không thể trụ nổi thì cũng đừng vấy bẩn nó bằng những dòng văn rỗng tuếch.
- Quả thật rất dễ để viết tục tĩu, nhưng lại rất khó để gây cười một cách văn minh và duyên dáng.
- Phương Vũ vừa nói, vừa dùng ống hút khuấy khuấy món nước.
- Nhưng một số người thuộc giới trẻ hiện nay lại dễ dàng chấp nhận chúng...!Có lẽ là do công tác bên ngành giáo dục lâu năm, nên tôi khá khắt khe về vấn đề này...!Đó là lý do giải đáp cho câu hỏi ấy ư?
- Tôi không muốn mình viết những thứ vớ vẩn để câu khách...!- Từ Kiện Khang bồi hồi nhớ lại giấc mộng xa xôi.
- Tôi muốn mình có thể thổi hồn vào nhân vật...Tôi cũng không muốn mình bị tha hóa thành một kẻ viết truyện nhảm nhí.
Nên tôi nghỉ viết.
- Tôi cũng muốn trở thành một nhà giáo tốt.
Nhưng thời cuộc không cho phép.
- Phương Vũ nói xong, chú dụi dụi mắt, đôi mắt chú ráo hoảnh và phẳng lặng tựa mặt hồ trong xanh.
- Sáng mai chúng ta khởi hành à?
Từ Kiện Khang gật đầu cười mỉm.
Đáy mắt của hắn đong đầy sắc màu nhợt nhạt của tách Cappuccino.
Nói chuyện thêm khoảng nửa tiếng thì Từ Kiện Khang xin phép về trước.
Hắn dặn sẽ đón chú dưới sân chung của khu xóm trọ, rồi sau đó cả hai sẽ lên đường.
Vệ Lô Địch ném hộp cơm nóng sốt vào thùng rác, anh thở hắt ra, rồi tự cười giễu bản thân.
Đoạn anh lục túi, cố tìm cho bằng được một hộp thuốc lá.
Nhưng ngoài hộp kẹo cao su cai thuốc ra, trong túi áo của anh chẳng còn gì cả.
- Cần cái này à?
- Mẹ! Biến đi chỗ khác cho tao!
Mùi thuốc lá phảng phất trong không gian lạnh lẽo, rồi chậm thật chậm, Phương Vũ đặt điếu thuốc lên bờ môi Vệ Lô Địch.
Gói thuốc hôm ấy Phương Vũ vẫn giữ nguyên vẹn, cả chiếc bật lửa bằng bạc sáng choang của anh, tất cả luôn nằm gọn trong túi áo của chú.
- Tôi xin lỗi vì không thể cùng cậu đón Tết ta...!- Phương Vũ mỉm môi cười.
- Tôi sẽ rời thành phố một thời gian.
Cậu nhớ giữ lời hứa cai thuốc với tôi đấy.
Hôm nay cho cậu phá lệ một bữa...!Chỉ một bữa thôi...!
"Xin hãy hôn em một lần
Vì ngày mai đã xa nhau thật rồi..."
Tiếng nhạc của quán cà phê cuốn theo chiều gió, bay tít lên tầng không xa xôi vời vợi, quyện vào cõi lòng Vệ Lô Địch một nỗi buồn u uẩn.
Vệ Lô Địch kẹp điếu thuốc rời khỏi môi mình, rồi bất ngờ cúi đầu xuống, khẽ cụng trán anh vào cái trán cao cao của Phương Vũ.
Sau đó nói:
- Tôi đợi chú về...!
oOo
Khu công trường đã bị tạm đình chỉ hoạt động sau sự kiện đánh bom liều chết ở bệnh viện nhân dân Diệp Trầm.
Tính đến nay cũng đã gần hơn sáu tháng, bên quản lý dự án của công ty đầu tư đã nhiều lần đệ đơn kiến nghị lên tòa án tối cao quốc gia để xin phép thi công tiếp, song lần nào cũng bất thành.
Viện trưởng Viện Y học quốc gia tạm thời bị đình chỉ công tác, tương lai có bị cách chức hay không thì còn phụ thuộc vào "gốc" to hay nhỏ; cảnh sát trưởng chấp chưởng ở đây thì mới ra đầu thú vào sáng nay về việc để lọt chất kích thích gây ức chế thần kinh vào thực phẩm của ba nghi phạm.
Tên cầm đầu đường dây buôn lậu thuốc lá lại bị ám sát hụt trong nhà giam, còn viên quản ngục thì bị cưỡng hiếp bởi một gã mạo danh nhân viên công vụ.
Cục diện rối ren như vậy nên việc công trình bị đưa vào diện quản lý gắt gao cũng đúng.
Đúng khỉ mốc.
Với người ngoài thôi, chứ với một người rót tiền như đổ rác vào công trình có giá trị lên tới hàng chục triệu đồng này thì mỗi ngày trôi qua là một niềm đau khôn tả.
Chính vì thế mà chủ đầu tư đành đánh bài liều mời Ivan Choi về điều tra một phen.
Mặc dù biết dây vào tên này kết cục cũng không tốt lành gì.
Đấy chính là lý do tại sao công trường được rào chắn cẩn thận mà y có thể tự nhiên vi hành khắp nơi.
Ivan Choi phủi phủi bụi bám trên bộ âu phục, rồi dạm bước đến bên chỗ đài phun nước đang xây phân nửa.
Y ngước mắt nhìn lên bầu trời ngả về chiều.
Sắc màu xám xịt phủ kín kín hết thảy, phủ cả mây, cả nắng, lẫn gió trời.
Mùi hăng hắc của vật liệu xây dựng phả vào mũi y từng luồng nồng nặc.
Đầu y bỗng choáng váng, rồi xoay mòng mòng như uống rượu quá đà.
Lồng ngực của người nào đó thật ấm.
Đầu của Ivan Choi gục vào đấy, chầm chậm cảm nhận thêm một mùi mà y vô cùng ghét cay ghét đắng, đó là hương hoa vanilla.
- Khó ngửi chết đi được.
Judas chụp tay Ivan Choi, hắn khe khẽ hỏi:
- Simon đã trở về rồi.
Có muốn cùng tôi đi gặp y không?
Ivan Choi hơi đảo mắt sang trái, biểu cảm dường như đang cố tìm kiếm một mảnh trí nhớ bị đánh rơi trong hố sâu ký ức.
- Không nhớ Simon là ai sao? - Giọng nói của Judas đều thật đều, nghe không ra được một chút sắc thái nào trong đó.
Ivan Choi nở nụ cười đầy sự đạm bạc, rồi nhàn nhạt nói:
- Ruồi muỗi ngày nào cũng chết, hơi đâu tôi phải bận tâm đến một con kia chứ!
Judas gõ gõ cuốn sổ tay vào trán Ivan Choi, đoạn nói:
- Chúa tha tội cho anh.
- Anh theo dõi tôi sao?
- Thân chủ mướn cả tôi và anh.
Ra ngoài này uống cà phê với tôi nào anh bạn.
- Judas vừa nói, vừa chỉnh sửa lại chiếc áo vest đen nhăn nhúm của mình.
- Xe thuê à? - Honda Civic tầm thường, nội thất không có gì đáng để người ngồi phải chiêm ngưỡng rồi trầm trồ xuýt xoa cả.
Judas gật đầu xác nhận.
Bộ âu phục của gã ắt hẳn còn đắt tiền hơn so với giá thuê chiếc xe này nữa.
Ivan Choi hớp một ngụm Americano âm ấm để giảm bớt sự tởm lợm nơi cổ họng.
Mũi của y có chút dị ứng với những loại mùi hương nồng đậm như nhớt xăng, hoa sữa hay vật liệu xây dựng,..
Nên dễ gây ra các phản ứng sinh lý trên cơ thể như ban nãy.
- Simon hẹn chúng ta đến nhà cậu ấy ăn hủ tíu.
- Judas nói đoạn, liền tu một hơi nước suối.
- Tôi biết hai người từng có hiềm khích với nhau.
Nhưng cậu là Top mà, nhường nhịn bé Bot ấy một chút cũng không thiệt đâu.
Vết sẹo trên cánh tay phải của Ivan Choi nằm ẩn sau hình xăm bạch lan lẳng lặng nhắc lại trận chiến vô nghĩa năm đó...!
Tòa nhà chung cư mà Simon đang cư ngụ nằm trong quần thể kiến trúc Evergreen.
Nơi này là tổ hợp của các công trình phục vụ dân sinh như viện bảo tàng, tháp đồng hồ, trung tâm thương mại, resort, công viên giải trí,...!
Ở đây có tổng cộng sáu tòa nhà chung cư, lần lượt chia nhau trấn ở một hướng.
Simon chọn tòa hướng Nam, nằm cạnh tháp đồng hồ bốn mặt, vị trí nhìn rõ nhất ra con đường cao tốc sáu làn bằng ống nhòm, để có thể chạy thoát thân kịp lúc!
Simon mặc độc một chiếc quần lót trắng mỏng tang, nửa thân trên để trần, làn da rám nắng cứ thế mà phô bày ra cho hai người ngắm một cách bất đắc dĩ.
Mái tóc bông xù nhuộm hồng rực rỡ, kèm theo một bên tai đeo khuyên bạch kim lấp lánh, tất cả càng làm cho cậu trở nên nữ tính.
Căn hộ khá rộng rãi, nếu so với chức năng cần có của Simon.
Tiền sảnh ước chừng chín mét vuông, nơi đây bố trí một tủ đựng giày choáng hết một mặt tường.
Ở giữa kệ tủ đựng giày còn chu đáo lắp thêm một chiếc gương nhôm hình bầu dục.
Phòng ngủ ngăn cách với tiền sảnh bằng một hành lang tám mét vuông; trong đó bốn mét vuông là chiều dài, và hai mét vuông là chiều rộng.
Simon đặt một máy photo cỡ vừa ở chỗ này để tiện bề in ấn.
Đặt chân qua tiền sảnh là đã nhìn thấy ngay gian bếp nằm phía bên phải lối vào.
Thiết kế này thực sự vô cùng phản phong thủy, vì gian bếp được xem là kho chứa tài của gia chủ, cho nên phải bố trí ở nơi kín đáo một chút.
Vả chăng, xét về mặt khoa học, cách bố trí này