Vệ Lô Địch đứng đợi trước cổng vào của khu xóm trọ.
Trên tay anh cầm theo một hộp ô mai gừng làm quà ăn vặt cho Phương Vũ.
8:15 phút.
Sang xuân rồi.
Đàn én cũng sắp về đón Tết.
Nhưng cái không khí hanh hanh đến rát mũi kia vẫn còn tồn tại chung quanh đây.
Vệ Lô Địch ngước mặt nhìn lên tán cây đào đang đâm chồi nảy lộc.
Anh bần thần nhớ tới một kỷ niệm khó quên với Mộc Phong Lữ.
Năm ấy gã cùng anh nấu bánh chưng trong khu tập huấn quân đội.
Bánh chưng xanh, mắt anh cũng biếc xanh như màu lá dong vậy.
Nếp cái deo dẻo, lòng anh cũng xoắn xuýt theo.
Chân Vệ Lô Địch càng ngày càng mỏi.
Anh sinh nghi xem đồng hồ đeo ở cổ tay.
10:19 phút.
Đã hơn hai tiếng trôi qua, nhưng bóng dáng Phương Vũ vẫn không thấy đâu cả.
Có tiếng chân đi dép loẹt quẹt đến gần chỗ anh đang đứng, thì ra là bà chủ nhà trọ.
- Thưa bác, thầy Vũ có ở đây không ạ?
Chủ nhà trọ vừa đáp, vừa cầm chổi quét sân:
- À, anh ta đã dọn đi vào khoảng bốn giờ sáng nay rồi.
Vệ Lô Địch gượng gạo cười.
Một chốc sau mới mở miệng nói lời cảm ơn nhẹ hẫng.
Rồi xoay người trở ra xe.
Lại thêm một người nữa gạt tôi...
oOo
Chuyến tàu hỏa đột ngột bị thông báo hoãn lại khoảng một tiếng.
Các hành khách tuy vô cùng bất mãn và phẫn nộ, nhưng đã được các nhân viên trên tàu xoa dịu bằng những chiếc phiếu giảm giá mười phần trăm cho lần tới, nên đám đông mới bớt nhốn nháo đi.
Bữa trưa vẫn được phục vụ một cách bình thường trên tàu.
Các nhân viên vừa phục vụ hành khách, vừa phát phiếu giảm giá cho từng người.
Phương Vũ nhìn nhìn nhân viên phục vụ tàu hỏa đang đẩy xe đựng thực phẩm đến gần mình.
Chú hơi nhếch miệng cười, rồi quay sang hỏi Từ Kiện Khang:
- Muốn ăn trứng gà luộc không?
- Ngán.
- Từ Kiện Khang nói xong, liền đánh một cái ngáp.
- Ngủ một chút đi chú.
Suốt đêm qua chú có ngủ được miếng nào đâu
Phương Vũ gọi nhân viên phục vụ lại, sau đó mua một cái hot dog và một phần gà giòn ăn lót dạ.
Thanh toán hóa đơn xong xuôi, Phương Vũ mới bắt đầu thưởng thức bữa trưa nghèo nàn dinh dưỡng của mình.
Từ Kiện Khang gục đầu vào vai Phương Vũ ngủ ngon lành, hơi thở của hắn phả ra thật khẽ, làm cho vành tai của chú ngưa ngứa.
Nhân viên soát vé đang đi đến chỗ từng người.
Tổng đài vừa báo có một đối tượng bị tình nghi vận chuyển chất cấm đang có mặt trên tàu, nên giờ anh phải tìm cách kiểm tra thông tin cá nhân của từng hành khách, để đối chiếu với thông tin mà bên phía tổng đài đã gửi qua.
- Ông đã kiểm tra rồi mà...!Đây là vé xe thật, không phải giả.
Thế thì hà cớ chi lại muốn tìm cách đuổi tôi xuống xe.
Có tin tôi kiện ông ra tòa không hả?
Cậu trai ấy khoảng mười sáu tuổi, nhưng tác phong và cách ăn nói thì vượt xa tuổi thật rất nhiều.
Không phải thuộc típ người khôn ngoan hay điềm tĩnh, mà là táo bạo và dữ dằn.
- Cái thằng này mà đi làm bình luận viên bảo đảm không cần thiết bị hỗ trợ.
Mỗi cái mỏ của nó thôi là đủ rồi.
- Bác gái lớn tuổi vừa nói, vừa lột vỏ khoai lang.
Bác trai ngồi cạnh cười tủm tỉm nhìn bà, thuốc chống say xe hôm bữa thằng con gửi cho vợ chồng ông quả thật là thuốc tốt.
- Cha già này nhìn gì nhìn hoài vậy? Lo mà ăn khoai lang đi kìa.
Bác gái nói xong, đôi gò má khẽ ửng hồng.
Động tác lột khoai trở nên chậm chạp hẳn.
Dẫu tóc xanh nay đã chuyển sang màu sương muối, song tình cảm mà ông dành cho bà vẫn đậm sâu bất biến.
Thời gian đã xói mòn hình hài cô nữ sinh mặc áo dài trường cấp ba Quốc học, nhưng không thể làm mờ đi nét thanh thuần của bà trong đôi mắt ông.
Bác trai đưa tay vuốt tóc vợ mình.
Nơi ấy đã từng là làn tóc dài suôn mượt.
Nay thay thế bằng mái tóc cắt ngắn để tiện cho công việc mưu sinh hàng ngày.
Xá chi giông gió cuộc đời
Người thương bên cạnh đói nghèo cũng vui
Phương Vũ nhìn cách âu yếm vợ của bác trai xa lạ, chú chợt nhớ đến mái tóc của Vệ Lô Địch.
Chú từng hồ nghi cậu ấy đi nhuộm và uốn xoăn, vì màu tóc lẫn kiểu dáng hoàn toàn khác biệt với đại đa số đàn ông Á Đông.
Tuy rằng chiều cao của anh nhỉnh hơn chú khá nhiều, những 1m92 chứ không ít, trong khi đó chú chỉ khoảng 1m85, nhưng anh vẫn thích tựa đầu vào vai chú rồi thì thầm đủ mọi chuyện xảy ra trên đời cho chú nghe.
Đâu đó trong tâm hồn một người đàn ông trưởng thành, có một khoảng sân nho nhỏ để họ nuôi dưỡng một đứa trẻ mè nheo, chỉ chờ khi họ gục ngã liền sẽ chạy ùa ra, rồi thôi thúc họ đi tìm kiếm một người bạn tâm giao để được thỏa sức khóc.
Vệ Lô Địch ắt hẳn đã quá mệt mỏi với mớ hành lý trách nhiệm mà mọi người đùn đẩy cho anh.
Nên mỗi khi ở bên cạnh Phương Vũ, sau khi chất lọc lại những bí mật riêng tư, anh thường đưa những mẩu chuyện vụn vặt mà bản thân không hề thích gặp trong cuộc sống cho chú xem.
Cụ tỉ như anh không thích ăn tỏi, nhưng hễ mỗi lần đi công tác xa là mẹ anh lại ép phải ăn cả đống tỏi trước khi đi để trừ ngải.
Khụ, còn rất nhiều việc riêng tư, kể tới đây là được rồi.
Từ Kiện Khang dụi dụ̣i mắt, rồi vươn vai ngáp dài, sau đó nhíu mày quay sang nhìn thằng nhóc ăn mặc bẩn thỉu.
- Này, mày có muốn ăn món gì không tao bao?
Thằng nhóc không chút mảy may nghi ngờ.
Nó ngước đôi mắt đỏ quạch vì giận dữ lên nhìn Từ Kiện Khang, đôi môi nứt nẻ chậm rãi phát ra âm thanh khàn khàn do bị vỡ giọng.
- Ăn một món, trả lời ba câu.
Mỗi lần trả lời không được ngắn hơn năm dòng.
- Phương Vũ dịu dàng dặn dò.
Chiêu Dương nhận xong món hot dog và một lon 7up, cậu liền vội vàng mở ra ăn.
Nhìn bộ dạng này ắt hẳn đã chịu đói suốt cả ngày hôm qua rồi.
Phương Vũ hỏi đúng ba câu, Chiêu Dương răm rắp trả lời lại.
Chú mỉm môi cười, rồi mở bóp đưa cho cậu ba mươi đồng dằn túi.
- Cậu muốn đưa nó đến trung tâm giáo dục cộng đồng sao? - Bác gái bất ngờ nhoài người qua bắt chuyện.
- Dạ vâng, cháu làm bên ngành giáo dục, nên có quen biết với một số người có khả năng cưu mang cậu ấy.
Bác trai len lén nắm tay vợ mình, tuyên bố quyền sở hữu một cách ngấm ngầm, rồi cất giọng ồm ồm nói:
- Nhìn thằng bé mặt mày cũng sáng sủa, nếu cậu có khả năng thì hãy ráng giúp nó làm phước nghen.
Chưa đầy năm phút sau, gã quản lý đã bước tới cùng với hai viên cảnh sát thuộc ban ngành Phòng chống tội phạm ma túy.
Vị cảnh sát gầy gò là người chất vấn nó trước tiên.
Anh ta hỏi han nó vài câu, chất giọng đều đều không phân biệt được một chút cảm xúc nào cả.
Chiêu Dương bật khóc nức nở, rồi không tập trung trả lời những câu hỏi mà Hoàng Phủ Tuyên đưa ra, nó ấm ức giải bày nỗi oan khiên của mình.
Hoàn cảnh gia đình Chiêu Dương hết sức khó khăn, nên nó phải nghỉ học từ khi hãy còn rất bé để tham gia vào lực lượng lao động của gia đình.
Do chưa đủ tuổi nên nó phải đi làm chui cho một xí nghiệp dừa, không chỉ chịu cảnh bị chủ cơ sở bóc lột sức lao động tàn tệ, mà còn bị ép nhận mức lương hàng tháng rẻ mạt.
Nay Tết sắp đến, nhớ nhà, nhớ quê mà không đủ tiền mua vé tàu, nên khi được một gã cò vé chợ đen nhượng lại với giá rẻ như cho, Chiêu Dương không hề ngần ngại móc tiền ra trả.
Chiêu Dương vẫn không ngừng khóc.
Hai bờ vai nó run lên bần bật.
Khuôn mặt non nớt đỏ bừng vì ấm ức.
Hóa ra là nó bị lừa mua vé.
Gã quản lý rút khăn giấy ra lau mặt cho Chiêu