Hà Tễ nhặt rau bỏ vào tô, rồi dùng đũa trộn đều.
Sau đó bốc một nhúm giá để ở trên.
Cuối cùng mới cầm đũa lên ăn.
- Mày có phải Gấu Núi không? - Tôn Bách Nhật quyết định tạm gác chuyện này qua một bên, lấp cái bụng trước đã rồi tính sau.
- Gấu Núi? Là ai vậy? Bạn trai em à? - Hà Tễ bẻ gãy đôi đũa, nheo nheo mắt, cười cười hỏi lại.
- Thôi bỏ đi.
- Tôn Bạch Nhật từ chối trả lời, hắn liếc nhìn một màn phim Hàn Quốc đang diễn ra trong bếp, mà lòng cảm thán không thôi.
Thảo nào chú Ba không lấy vợ.
Cũng may quán phở hôm nay vắng khách, chứ nếu không là họ "nổi tiếng" toàn cầu rồi.
- Em có muốn tới chỗ anh làm đầu bếp không? Lương bổng rất cao mà chỉ làm có vài tiếng đồng hồ.
- Hà Tễ đột nhiên ngừng ăn, gã ngẩng đầu mở miệng đề nghị.
- Không, tôi thích làm ở chỗ cũ hơn.
- Chỗ cũ là chỗ nào? Mo Mo hay Ice Nd Fire Club?
- Cả hai.
- Tôn Bách Nhật vừa nhai vừa nói.
Nguyễn Hữu Chí bưng ra hai chén tủy bò nóng hổi, ông nở nụ cười nịnh bợ Hà Tễ, rồi nói:
- Ăn tẩm bổ nha Đại ca.
Hà Tễ nhìn sắc mặt đen thui của Tôn Bách Nhật, gã múc một muỗng tủy bò đầy ụ, thổi thổi vài cái, rồi đút cho hắn ăn.
Tôn Bách Nhật liền từ chối, rồi tự cầm chén của mình lên ăn.
- Em còn giận anh à? - Hà Tễ dùng đũa chọt chọt đôi môi mỏng của Tôn Bách Nhật, ý đồ cạy miệng gã ra.
- Không, dù gì thì chuyện đáng xấu hổ này cũng một phần là do tôi gây nên.
- Tôn Bách Nhật nhún nhún vai, đáp.
- Vì thế tôi cũng không trách anh lắm đâu.
Ngữ điệu bình thản, không một chút vấn vương hay gào thét kể lể của Tôn Bách Nhật, khiến Hà Tễ lo sợ.
- Phận làm trai nhảy trong câu lạc bộ vốn dĩ là vậy mà.
Thỉnh thoảng mới gặp xui thôi.
- Tôn Bách Nhật vét cạn nước trong tô, rồi kéo ghế đứng dậy, với tay lấy khăn giấy lau mặt.
- Chúng ta...!có thể bắt đầu không, Dylan? - Hà Tễ vội vã đứng lên, níu lấy tay Tôn Bách Nhật, rồi e dè hỏi.
- Cứ tự nhiên...!- Tôn Bách Nhật âm hiểm cười.
- Nhưng để xem anh có thể chịu được tôi bao lâu...!
Bước Một: Thành Công hoàn hảo... - Hắn nhủ thầm trong bụng.
Tôn Bách Nhật để Hà Tễ tính tiền, còn bản thân hắn thì chạy xe tới khu chung cư của Mạc Ưu Đàm, sắp xếp một số chuyện quan trọng.
Dường như mọi thứ đang dần đi vào quỹ đạo của hắn rồi...!
oOo
Vệ Minh chật vật thoát khỏi chiếc xe tan nát của Triệu Mộ Vân, cậu được sự che chắn của lực lượng không quân nên nhanh chóng thoát thân an toàn.
Rồi lên chiếc trực thăng mã số 301, tiến về khu căn cứ chữa thương.
Triệu Mộ Vân cũng đi theo Vệ Minh, để làm nhân chứng trong chuyện này.
Rất có thể Lương Kình đã nhúng tay vào, nên nhất cử nhất động của họ mới bị phát hiện dễ dàng như vậy.
Thằn Lằn Sấm nhác thấy họ rời đi, gã liền rút súng nhắm thẳng vào tim các tên bắn tỉa bên phe địch, rồi lập tức rút lui.
Không để lại một chút dấu vết.
Tuy không giết chết được toàn bộ bọn chúng, song chí ít cũng phải để lại lời cảnh cáo cái đã...!
oOo
Vệ Minh được quân y tiêm một liều thuốc khử độc, rồi bắt phải uống một mớ thuốc xanh xanh, đỏ đỏ đủ màu gì đó.
Để phòng ngừa trường hợp bị nhiễm trùng máu hay ngộ độc chì.
- Tôi muốn tự do.
- Vệ Minh gượng dậy, quay sang hỏi Triệu Mộ Vân.
- Cần phải làm gì thì tôi mới có thể...!
- Giết chết An Kỳ.
- Triệu Mộ Vân ngắn gọn nói.
Trầy trật mãi thì Vệ Minh cũng ngồi dậy được.
Cậu gác tay chống cằm lên khung cửa sổ, ngắm nhìn khung cảnh bên dưới.
Nghe xong lời nói của Triệu Mộ Vân, cậu chỉ nhoẻn miệng cười, không đáp.
Vậy còn tụi nhỏ sẽ ra sao nhỉ?
Triệu Mộ Vân nói bâng quơ:
- Họ sống, cậu chết.
Và ngược lại.
Không có sự tự do nào dành cho chúng ta hết.
Tự mình giành lấy.
Hoặc nó vĩnh viễn thuộc về người khác...!
Ngưng một lát, ông nói tiếp:
- Cấp Trên cho cậu thời hạn ba năm.
Nếu không hoàn thành, buộc lòng tôi phải giết cậu.
- Ừm, cứ việc.
Nhưng xin đừng đụng đến Vệ Khương nhé.
Tội ai người nấy chịu.
- Vệ Minh cười nhạt, đáp lễ.
Triệu Mộ Vân siết chặt hai tay thành nắm đấm.
Bất lực...!Vì không thể cứu vãn cuộc đời cho Vệ Minh?
Hay bất lực...!Vì̀ rốt cuộc không thể hoàn thành tâm nguyện cho Chương Khải Minh?
- Phi Yến...!Em mệt à? Ngồi xuống nghỉ ngơi đi.
Đừng cố sức nữa...!
Anh yêu? - Triệu Mộ Vân ôm đầu đau đớn, ông nghiến răng nghiến lợi chịu đựng cơn di chứng năm đó, càn quét tâm khảm mình.
Chồn Đèn ném lọ thuốc hướng thần cho Triệu Mộ Vân uống.
Xong việc, hắn tiếp tục thảo luận với các quân y khác, về số thương vong ở cả hai bên.
Căn cứ nằm cách thủ đô Ân Lập, khoảng ba mươi bảy cây số, nằm tại một cánh rừng không tên.
Vệ Minh được đưa vào trong khẩn cấp.
Mặc dù trên trực thăng cậu đã được sơ cứu vô cùng chu đáo.
- Chịu khó một chút nhé, Báo Hoa Mai.
- Chồn Đèn vừa nói vừa gắp các vụn thủy tinh hãy còn sót trên lưng cậu.
Sau đó hắn đi lấy cho Vệ Minh một cái áo lành lặn khác mặc vào.
Triệu Mộ Vân đưa Vệ Minh một phần mỳ xào giòn ăn lót dạ, rồi lập tức trở về phòng họp.
Ưng Nữ đã nhắc tuồng trước, về nội dung chất vấn.
Bây giờ ông chỉ việc diễn cho tròn vai là xong thôi.
Còn lại một mình Vệ Minh với Chồn Đèn, cả hai không biết nói chuyện gì, nên đành cắm cúi ăn.
Món mỳ lõng bõng vài lát thịt mỏng vánh, kèm theo mấy miếng mực hình thù dị dạng.
Khiến cho cậu nhìn xong thì hết muốn ăn.
Căn cứ này thật là nghèo nàn, cả về mặt vật chất lẫn lực lượng phòng ngự.
Nếu chẳng may bị đánh úp, thì không biết họ sẽ đối phó ra sao với quân số lèo tèo như thế này nhỉ?
Chế độ đãi ngộ ở đây cũng không tốt là bao.
Thức ăn nguội lạnh, dập nát, mùi vị khá là kinh khủng.
Kèm theo thuốc men thiếu thốn ít nhiều.
Tường xây bị sụp đổ vài chỗ.
Nước sơn bong tróc rơi xuống thành từng mảng bốc mùi hôi hám dưới đất.
Chân tường dày đặc rêu xanh với cỏ dại.
Bóng đèn trắng mờ yếu chiếu xuống gian phòng một thứ ánh sáng nhàn nhạt, hư ảo tựa sương đêm.
Thực sự, căn cứ này được dựng lên chắc chỉ để làm màu lòe mắt thiên hạ mà thôi.
Nhìn sang phía Chồn Đèn, hắn cũng đang miễn cưỡng nuốt từng sợi mỳ xuống cổ họng.
Riêng bản thân cậu đã bỏ dở giữa chừng từ lâu rồi.
Không tài nào làm thêm được nữa.
- Chỗ này sắp sửa bị phá dở, để chuyển sang khu nghỉ dưỡng cho khách du lịch trong và ngoài nước.
- Chồn Đèn ăn xong, hắn tốt bụng đem đĩa của Vệ Minh vứt vào sọt rác hộ.
Mãi về sau này Vệ Minh mới hiểu được ý nghĩa của cụm từ "Khu nghỉ dưỡng"...!
Vệ Minh mặc chiếc áo phông của lính rộng thùng thình, vóc dáng hao gầy càng hiện ra rõ ràng hơn.
Phần tóc phía sau bị cắt nham nhở, vài chỗ cứa vào đầu, khiến cậu có chút rát.
Bây giờ chạm trúng mới nhớ đến nó.
Hóa ra có những nỗi đau, chỉ chực chờ ta chạm phải, ký ức liền sẽ ùa về như một cơn lũ đầu nguồn vậy...!
- Bị thương ở đó à? - Chồn Đèn tinh mắt phát hiện, hắn vội vã chạy lại hỏi thăm.
Lương tâm của một người theo ngành Y, không cho phép hắn bỏ bê bệnh nhân, dù là nặng hay nhẹ...!
- Ừ, hình như chỗ này