Chiếc ghế sô-pha quây thành hình chữ U, lớp vải nỉ màu xanh dương không vương một vết bẩn.
Bàn nước được uốn thành hình chữ U ngược từ chất liệu thủy tinh cao cấp, sau đấy được tráng thêm một lớp màu cà phê loãng để tạo điểm nhấn.
Thẩm Hạc Hiên ngồi ở mạn phải, Vệ Úy ngồi ở mạn trái, còn cha con Vệ Minh thì ngồi ở đoạn giữa - Đó là cũng nơi rộng rãi nhất trong bộ sô-pha này.
Anh chàng phục vụ mau mắn đặt xuống các món mà Vệ Úy order; đầu tiên là tách cà phê Culi cùng một hũ đường thủy tinh có kẹp gắp, kế đến là Iced Blended Matcha, và cuối cùng là bánh cà-rốt với nước khoáng đóng chai cho cục mỡ.
Chàng ta còn chu đáo đưa thêm một cái ly giấy cho Vệ Khương uống nước, chứ không phải là ly thủy tinh nặng nề, vì sợ bé con sẽ làm vỡ mất.
Vệ Minh không muốn tham gia vào cuộc khẩu chiến giữa cha mình và "người tình một năm" Thẩm Hạc Hiên của ông ta, nên cậu tập trung vào việc chăm sóc Vệ Khương.
- Anh khiến cho tôi liên tưởng đến tổng thống Mỹ đấy.
Đi đâu cũng xách theo chiếc cặp táp có khả năng hủy diệt thế giới.
- So sánh quá đà rồi! - Vệ Úy gắp một viên đường vào tách cà phê, đoạn dùng muỗng khuấy theo chiều kim đồng hồ.
- Vậy sao? - Thẩm Hạc Hiên nói xong, liền ngoắc phục vụ lại, gọi một món nước khác.
Nhân viên phục vụ nhìn tách Cappuccino còn dang dở trên bàn, vẻ mặt thoáng qua chút bối rối và khó xử.
- Cappuccino ngon lắm, mong cậu đừng lo lắng.
Chỉ là dạo gần đây đường huyết của tôi có chút bất ổn, nên không thể uống nhiều.
Nào, bây giờ tôi muốn dùng một ly Matcha Latte năm mươi phần trăm đường.
Được chứ?
Gã quản lý đứng ở bên quầy thu ngân lườm câu nhân viên một cái sắc lẻm.
Điều nhục nhã nhất trong ngành F&B (Food and Beverage Service) là thực khách bỏ dở món ăn, rồi gọi món khác; việc này chẳng khác nào bảo rằng nhà hàng họ nấu nướng hoặc pha chế quá tệ, đến mức thực khách không tiếc tiền mà bỏ ngang luôn.
Đích thân gã quản lý bưng tách Matcha Latte ra mời Thẩm Hạc Hiên, rồi cúi gập đầu xin lỗi ông ta, sau đấy bảo rằng ly này không tính tiền.
Vệ Minh nhìn hành động của gã quản lý mà trong lòng không khỏi thán phục.
Nếu người này mà đứng ra lãnh đạo một tập đoàn, ắt hẳn có thể nâng tầm tập đoàn đó vang danh khắp năm châu.
Bởi lẽ kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.
Sĩ diện chẳng mài ra được đồng xu nào đâu.
Thẩm Hạc Hiên vỗ vai gã ta, đoạn cảm ơn về tách Matcha Latte.
- Già đầu mà cư xử còn thua một cậu trai trẻ.
- Giờ mới biết sao? - Vệ Úy khẽ nhếch miệng cười.
- Tôi không khốn nạn đến thế thì làm sao gầy dựng tập đoàn Vạn Phát từ con số Không tròn trĩnh.
Thẩm Hạc Hiên nhìn "con số Không tròn trĩnh" đang ngồi xắn lấy xắn để phần bánh cà-rốt béo ngậy kia, rồi thử liên tưởng cái mặt mo đang ngồi đối diện mình lúc nhỏ với khuôn mặt phúng phính rất cưng của bé con này, nhưng không sao liên tưởng được.
Nom như thể đang gán ghép khuôn mặt của một con quạ lõi đời và một con sẻ béo ú vậy, nhìn khập khiễng và khiên cưỡng vô cùng.
- Nếu muốn biết khuôn mặt tôi thuở bé ra sao, cứ nói một tiếng, tôi đưa hình ra cho xem.
Tôi và Vệ Khương không có điểm nào giống nhau về mặt tính cách đâu.
- Tôi lúc nào cũng bị anh bắt bài!
- Cậu có biết lý do tại sao tôi chia tay cậu không? - Dẫu sao hai người cũng đã trạc sáu mươi, lúc này không nói, e rằng kiếp sau còn phải gặp lại để giải quyết tiếp.
Thẩm Hạc Hiên trầm mặt nhấp một ngụm Matcha Latte.
- Cũng bởi cái tính cách này của cậu đã gây ra hết thảy...!Tôi không thể chịu đựng thêm một ngày nào nữa với một kẻ vị kỷ như cậu...!
- Tôi vị kỷ hay anh ích kỷ? Có phải anh chia tay tôi vì không muốn tôi trở thành mục tiêu truy sát tiếp theo của...!
- Đừng tự mình đa tình nữa.
- Vệ Úy cười lạnh.
Đoạn rũ mắt nhìn vào tách cà phê đã cạn trơ đáy.
Đồng hồ điểm tám giờ tối.
Quán cà phê càng lúc càng đông đúc.
Cơ hồ gần như hết chỗ trống.
Âm thanh huyên náo át cả tiếng nhạc đang phát ra từ những chiếc loa mini trên trần nhà, biến bản giao hưởng sâu sắc trở nên thô thiển và nhợt nhạt.
Boo mỡ đang ôm cánh tay Vệ Minh ngủ ngon lành.
Cái bụng mỡ của bé phập phồng theo từng nhịp thở đều đặn.
Bên mép miệng hãy còn dính một vệt kem tươi.
Hàng mi cong cong xòe ra như cánh quạt nhỏ.
Nom cục mỡ như một chú gấu nhồi bông đáng yêu và xinh xẻo.
Vệ Úy mượn cớ phải đưa cháu nội về nhà nghỉ ngơi để kết thúc cuộc đối thoại không đầu không đuôi với Thẩm Hạc Hiên.
Thẩm Hạc Hiên khẽ nhếch miệng khinh khỉnh, rồi uống nốt món nước của mình, không hề hé răng nói một lời.
Vệ Úy bước đến quầy thu ngân, đưa thẻ ra thanh toán phần của gia đình ông, đoạn ra hiệu cho Vệ Minh đưa Boo mỡ cho ông ẵm.
Cánh tay của cậu hiện vẫn còn chưa lành...!
- Phí thời gian thật...!- Đợi cho bóng dáng của gia đình Vệ Úy đã khuất sau cánh cửa ra-vào, Thẩm Hạc Hiên mới nhấc nhấc chiếc cặp táp, ước lượng xem cân nặng khoảng bao nhiêu.
Cái cặp táp này là của Phó Tu Kiệt, nhân một dịp nào đó mà nó thuộc quyền sở hữu của Vệ Úy.
Thẩm Hạc Hiên đặt tờ một trăm đồng xuống bàn, đoạn nhấc chiếc tách rỗng dằn lên nó.
Người đối tốt với ông, ông sẽ cho họ gấp trăm lần.
Kẻ bạc nghĩa với ông, ông sẽ vùi dập cho đến khi kẻ đó đã vùi xác xuống mồ.
oOo
Căn hộ rộng hơn trăm mét vuông này có vẻ đã vướng phải một lời nguyền quái gở.
Con số Ba chưa từng tồn tại lâu hơn mười năm.
Hễ người mới bước vào là người cũ phải ra đi.
Cái "huông"* này thật đáng sợ...!
Kristian trao trả "con tin" cho Phạm Đình Vân sau hơn ba tuần thương thảo.
Phạm Đình Vân đến nhìn mặt con một chút, rồi lạnh nhạt cáo lỗi ra về cùng Bạch Lãng.
Để lại một bầu không khí đầy sự hụt hẫng cho Kristian và Triệu Kiếm Phong.
Phạm Hải ngây ngô chào tạm biệt cha mình, đoạn nhào đến ôm Triệu Kiếm Phong; một, hai đòi về nhà xem phim hoạt hình.
Trong đầu Phạm Đình Vân đang tính toán gì đây?
Phạm Hải ôm cái bụng trương to như mới mang bầu đến chỗ Triệu Kiếm Phong uống thuốc.
Sau khi nghe Phạm Hải than đau bụng, Triệu Kiếm Phong liền cấp tốc đưa cậu tới phòng khám gần nhất để chẩn trị.
Tại đây bác sĩ chẩn đoán cậu bị rối loạn tiêu hóa cấp, cần hạn chế sử dụng thực phẩm rắn và có tính hàn, nên dùng nhiều thực phẩm lỏng và trái cây tươi để giảm tải cho bao tử đang sinh bệnh.
- Cậu bị rối loạn tiêu hóa cấp.
Ngày mai chỉ được ăn cháo loãng với uống sữa đun cho dễ tiêu thôi.
- Triệu Kiếm Phong vừa tách thuốc ra khỏi bao, vừa cất giọng đều đều dặn dò.
Phạm Hải tống hết mớ thuốc trong lòng bàn tay phải vào miệng, đoạn tu nước suối ừng ực cho trôi thuốc.
Triệu Kiếm Phong xoa đầu Phạm Hải, đoạn đưa cho cậu một ly sữa bắp âm ấm, rồi trở về phòng ngủ của mình, kiểm tra hộp thư điện tử.
Phòng ngủ của gã vô cùng đơn giản và ngăn nắp.
Một chiếc giường đặt sát tường, kê giữa vách tường trái; khoảng trống hai bên được chia thành hai khu vực có chức năng riêng, một nơi đặt tủ quần áo và một nơi đặt bàn làm việc.
Bàn làm việc kê sát cửa sổ, tầm nhìn hướng ra công viên nước Thủy Mặc.
Bên cạnh bàn làm việc là một giá sách nhỏ, trên đó kê chừng hai mươi quyển sách, chủ yếu là về Luật và Kinh tế.
Ghế ngồi bằng gỗ sồi, chân ghế bằng inox mát lạnh, lưng ghế rộng rãi nên ngồi dựa rất thoải mái.
Vừa mới mở chiếc laptop hiệu Asus lên, góc màn hình bên trái đã hiển thị có Email gửi đến.
Triệu Kiếm Phong cuống quít đến độ đăng nhập sai mật khẩu ba lần, đến lần thứ tư mới đăng nhập thành công.
Hotmail của gã chỉ có mỗi mình Triệu Mộ Vân biết tên.
Triệu Kiếm Phong truy cập vào Hộp thư.
Quả đúng email của Triệu Mộ Vân.
Và người gửi thư này cũng đích thực là ông.
Bức thư của Triệu Mộ Vân hệt như một bài tản văn buồn thảm.
Ông kể về thời niên thiếu của mình, về mối tình đầu thoảng hương mai, về người mẹ điên đã qua đời từ mấy mươi năm trước, và về hết thảy cuộc đời ông.
Hương xuân phảng phất trong cơn gió tháng Hai, rèm cửa nhẹ nhàng lay động, mây trời co cụm vào nhau rồi tụ lại trên đỉnh mái vòm thủy cung.
Chòm sao Đại Hùng nhấp nháy theo chuyển động của gió, chòm sao Tiểu Hùng nằm cạnh nó cũng nhiệt tình hưởng ứng theo.
Đèn đường như thể những cây kẹo mút phủ sắc cam vàng, tỏa ra từng luồng ánh sáng nồng hậu, soi rõ đường về cho muôn người.
Bên cạnh góc đèn giao thông có hai viên cảnh sát đang đứng kiểm soát an ninh, một nam và một nữ.
Vóc dáng của họ mảnh mai và cao ráo, tuổi tác độ chừng ba mươi trở lại.
Cảm thấy trong người phát lãnh, Triệu Kiếm Phong bèn nhỏm dậy, đẩy cửa sổ sang trái, rồi khóa chốt.
"Cạch."
Ngồi trở lại ghế, tiếp tục đọc nốt những dòng cuối trong bức thư mà Triệu Mộ Vân gửi qua.
Cặp lông mày chữ Nhất nằm xếch của gã càng ngày càng chau lại, hai đầu lông mày cơ hồ muốn dính sát vào nhau.
Triệu Kiếm Phong nhìn Phạm Hải ôm chiếc gối ôm hình lát dưa hấu xem "Yin, Yang, Yo", ánh mắt gã chợt tối sầm lại.
- Diễn kịch đủ chưa vậy?
- Hải không còn giả điên nữa thì Phong sẽ yêu Hải chứ? - Phạm Hải huơ huơ con dao bấm, dáng vẻ như đang khoe quà với gã.
- Bác sĩ Thịnh có phải là Nguyễn Viết Thịnh không?
Phạm Hải săm soi lần lượt từng đầu móng tay, như thể đang dò tìm câu trả lời ở đó.
- Cấp Trên mở một cơ sở chữa bệnh đồng tính để đánh lạc hướng dư luận.
Sau đó đẩy những kẻ chống đối vào để tiến hành tra tấn hòng khai thác thông tin.
Riêng Nguyễn Viết Thịnh vào đấy để trốn tránh sự truy sát của bên Cấp Dưới...!Anh ta mượn danh nghĩa bác sĩ lừa đảo để đến Canada chữa nội thương năm đó, nhờ thế mà mấy năm qua, anh ta mới có thể yên ổn trở về nước dưới cái mác "kỹ sư điện" đi du học lâu năm mới về.
Hmien nhận tiền của Cấp Trên, nên mới đăng ký kết hôn giả với Nguyễn Viết Thịnh.
Nhưng cô ta lại tráo trở "bùng hàng", chưa tới thời điểm giao ước mà dám bỏ đi cùng với bạn trai trong bản, nên Nguyễn Viết Thịnh bất đắc dĩ đành phải diễn thêm phân cảnh "ông chồng yêu vợ", bằng cách lê la đi khắp nơi hỏi xin cách trì hoãn ly hôn.
Phạm Hải tròn xoe mắt nhìn Triệu Kiếm Phong.
Cái nhìn ấy đầy sự tán thưởng và khen ngợi.
- Cậu có phải là người đã gây ra tai nạn cho Vệ Giải Thần không?
Rốt cuộc Phạm Hải cũng chịu mở miệng:
- Hải không dám đụng vào nhà họ Vệ đâu...!Anh Phong biết kết cục của Từ Xán rồi chứ? Móc nối với An Tần và bên cảnh sát, suýt chút nữa đã khiến Vệ Minh và Vệ Lô Địch định cư dài hạn trong tù, để đổ vấy tội danh buôn lậu vũ khí.
Bây giờ thì bị hai người đó quật lại một cú đau điếng.
Vệ Minh nó còn có Vệ Khương, nên không dám công khai ra mặt vì sợ con nó gặp chuyện...!
Phạm Hải đột nhiên nhào đến chỗ Triệu Kiếm Phong đang đứng, rồi bất thình lình dúi con dao bấm vào tay gã, đoạn ôm bụng nói:
- Việc trước mắt cần phải giải quyết là đi xả bụng, không giải quyết dứt khoát chuyện này, những chuyện kia chỉ toàn là phù vân.
"Rầm."
Mất hút.
Cánh cửa nhà vệ sinh đóng sầm lại.
Âm thanh chát chúa của nó nghe như thể tiếng sấm rền.
"Tin...!Tin..."
"Tối nay cậu rảnh không? Tôi với Đường Tán có chút chuyện cần bàn.
Địa chỉ là..."
Một cái tin nhắn chiếm gần hết màn hình điện thoại hiện lên, đính kèm theo cái nhãn dán Meep mặt quạu.
Đây đích thị là tin nhắn của ông chú mỏ nhọn Mạc Ưu Đàm gửi qua.
Mạc Ưu Đàm hiện đang sống ở nhà Đường Trí Nghĩa.
Lý do tại sao ông chú không đến nhà Vệ Minh ở nhờ? Đơn giản là vì Vệ Úy không cho phép, tình hình bây giờ đã đủ rối ren, đưa người lạ vào nhà thực sự rất nguy hiểm; nên là ông chú phải di cư sang nhà Đường Trí Nghĩa tá túc.
Triệu Kiếm Phong vào nhà vệ sinh trong phòng gã đánh răng và súc miệng, rồi thay quần áo.
Gã chọn quần jeans xanh bạc, áo sơ-mi cộc tay trắng ngần và một sợi thắt lưng trắng đục.
Sau đó lần lượt mặc từng thứ một lên người.
Khoác thêm chiếc áo gió đen in hình đầu đại bàng sau lưng, rồi mang tất, kế đấy gã kéo hộc tủ nằm dưới cùng tủ quần áo, lấy ra đôi giày Nike còn khá mới xỏ vào chân.
Đứng trước gương chải đầu cho gọn ghẽ, kiểm tra xem trên mặt có "vật thể lạ" nào không.
Triệu Kiếm Phong mới với tay lấy chiếc mũ bảo hiểm đội vào, rồi đi xuống tầng hầm cưỡi mô-tô đến điểm hẹn.
...!
Phạm Hải giữ cầu đúng một tiếng đồng hồ.
Hai chân cậu hiện thời mỏi nhừ như đã chạy hàng trăm cây số.
Uống cạn một cốc nước ấm trữ sẵn trong bình giữ nhiệt, Phạm Hải mới có cảm giác mình là một con người, chứ không phải là một cây xương rồng héo mòn chờ mưa trên sa mạc.
"Bing boong...!Bing boong...!Bing boong..."
Phạm Hải nhòm qua mắt mèo, thì thấy hai người đàn ông đang đứng đấy.
Một người đang cười toe toét như đang đi lãnh thưởng, còn một người thì mắt thâm quầng y hệt cương thi mới vừa thoát ra khỏi cổ mộ.
Phạm Hải không mở cửa vội.
Cậu mở Album ảnh trong điện thoại, rồi đối chiếu dung mạo hai người đàn ông ấy với những bức hình chụp bạn bè của Triệu Kiếm Phong.
Sau mười lăm phút do dự, Phạm Hải quyết định tiếp đón họ.
...!
Điểm hẹn là bờ kè nằm đối diện sân bóng Vinh Quang, đã hơn chín giờ tối nhưng vẫn còn hai nhóm đang thi đấu với nhau; có người nực quá cởi phăng luôn chiếc áo đang mặc, rồi cứ thế mình trần chơi bóng.
Khán đài hướng Đông lác đác vài ngoe, còn hướng Bắc thì khá khẩm hơn chút, hai hướng còn lại vắng bóng hoàn toàn.
Tựu chung nơi đây chỉ chừng bốn mươi người.
Triệu Kiếm Phong dựng chiếc BMW K 1600 GTL vào dưới một gốc cây trứng cá xum xuê, rồi luồn sợi xích sắt qua hai bánh xe, sau đó khóa lại.
Đường Trí Nghĩa và Mạc Ưu Đàm đang tựa lưng vào chiếc Rolls Royce Dawn.
Xe của Đường Trí Nghĩa đậu bên vỉa hè của bờ kè, khiến cho Triệu Kiếm Phong liên tưởng đến hình ảnh một núi vàng chất đống nơi đồng không mông quạnh, sự xa hoa của nó lấn át toàn bộ cảnh quang chung quanh.
Mạc Ưu Đàm ăn diện như thể đang đi thám hiểm Bắc Cực, với áo bông dày cộm, cổ quàng khăn, đầu đội nón len; hai tay chú thọc sâu vào túi áo bông, nom có vẻ ông chú đang rất lạnh.
Đường Trí Nghĩa ăn diện như bình thường, nên nhìn hơi tương phản so với thứ mà anh đang tựa lưng vào.
Nơi mà hai người đang đứng có một quầy bán cá viên chiên ế khách, ngoài ông chú mỏ nhọn thì không còn ai cả.
Bởi thế nên khi nghe Mạc Ưu Đàm gọi một hộp đồ chiên thập cẩm size XXL, gồm mười xiên mỗi loại, nào bò, nào gà, rồi xúc xích, cá chả, cá viên, trứng cút lăn bột, đậu phụ ky, tôm "Atlantis", bánh bao chay và mặn...!Thậm chí còn mua thêm chả giò, tôm tẩm bột và bò lá lốt.
Vợ chồng bác bán đồ chiên mừng rơn đến líu cả lưỡi.
Bác vợ thì gọt và cắt đậu bắp với làm nước chấm, còn bác chồng thì hấp tấp bật ga, chiên xèo xèo lần lượt các thứ.
Triệu Kiếm Phong lướt qua những rặng cây trứng cá chi chít trái và bụi hoa dừa mộc mạc, mới có thể đến chỗ mà hai người đang đứng.
Tính ra cũng khá xa, cỡ khoảng trăm mét chứ không thể ít hơn.
- Đi ăn vỉa hè mà vác cái xe này tới để làm chi? Muốn bị "lăng trì" hay "bào khắc" hả?
- Thương thể chú Đàm vẫn chưa lành, nên...!- Đường Trí Nghĩa liếc nhìn chiếc mô-tô đắt tiền của Triệu Kiếm Phong, đoạn trề môi nói.
- Y chang mà bày đặt bắt bẻ.
- Tụi bây không biết thương người già!
Đường Trí Nghĩa phì cười, đoạn vuốt lưng Mạc Ưu Đàm.
Rồi mở cốp xe, lấy ra một thùng nhựa lớn.
Bên trong thùng nhựa là hai mươi ly nước sâm mát lạnh đủ loại và mười chai nước suối dung tích nửa lít được ướp với đá lạnh.
- Muốn uống cái nào thì lấy đi.
- Hai người phải ăn phụ tôi đấy.
- Mạc Ưu Đàm xin thêm bốn hộp giấy, đặng dễ chia phần cho mọi người.
- Chắc tụi tôi đành phải "phụ" chú rồi.
- Đường Trí Nghĩa ngao ngán nói.
Nhưng cũng ráng nhón tay bốc một xâu trứng cút lên ăn thử.
Rồi lại nhón thêm một xâu đậu phụ ky.
Sau đây gắp thêm một miếng bò lá lốt.
Mạc Ưu Đàm nhìn cái miệng ăn "thấy thương" của Đường Trí Nghĩa mà nguýt thật dài.
Chê cho cố vô rốt cuộc là đứa ăn nhiều nhất.
- Thằng Hải đâu?
- Đừng gọi cậu ta là Phạm Hải.
- Triệu Kiếm Phong ngốn một cái bánh bao khoai môn mềm mềm.
- Hãy gọi cậu ta là Phạm Lãi.
- Sao?
- Giả điên cũng không thua gì hết.
- Có ba loại giả điên.
Cậu muốn nói loại nào?
- Xin chú Đàm chỉ giáo.
- Đường Trí Nghĩa nói xen vào.
- Giả điên để chấn hưng tổ quốc thì như Phạm Lãi và Việt vương Câu Tiễn, giả điên để báo thù cá nhân thì như Tôn Tẫn, giả điên để khoái thác trách nhiệm và ẩn cư mặc kệ đời thì như Khoái Thông hay Trang Chu.
Đối với trường hợp thứ ba, đa phần là kẻ sinh bất phùng thời, còn lại là hiền giả đã nhìn thấu hồng trần, nên cảm thấy chán ghét sự xô bồ và giả tạo nơi nhân thế.
Còn về phần giả điên để đi lừa đảo hoặc chạy án, thứ rác rưởi