Lương Hảo đang ngồi dùng cơm tù một mình.
Anh chọn nơi khuất nhất trong nhà ăn.
Rồi cứ thế xúc cơm thành từng muỗng lớn, nuốt vội nuốt vã cho xong bữa.
"Cạch."
Lương Hảo ngừng ăn, ngước cặp mắt thâm quầng lên nhìn người đang đứng trước mặt mình, rồi tiếp tục cắm mặt ăn.
Hy Văn mỉm miệng cười, đoạn kéo ghế ngồi xuống.
Hai gã đàn em của y cũng lục tục tìm chỗ ngồi theo.
Giờ cơm kéo dài độ nửa tiếng, trong suốt khoảng thời gian đó, cả Lương Hảo và Hy Văn đều thống nhất giữ sự im lặng bằng cách thông qua ánh mắt và thái độ của đối phương.
"Reeeng..."
Một hồi chuông dài reo lên, báo hiệu giờ ăn đã kết thúc.
Lương Hảo thu dọn khay thức ăn, đoạn xếp hàng trở vào phòng.
Mỗi tù nhân sau khi kết thúc giờ ăn, thường phải đem khay thức ăn đặt vào thùng nhựa, rồi mới đi rửa miệng, sau đó trở về phòng nghỉ trưa.
Và đúng hai giờ chiều sẽ tập trung vào khu vực lao động mà mình được phân phó, tiếp tục công việc dở dang ban sáng.
Lương Hảo không có thói quen ngủ trưa, nên anh mở sách ra đọc.
Nhan đề của cuốn sách ấy là "Chú bé mang pyjama sọc".
Ban đầu anh cứ ngỡ chú bé này đang đứng trong sân nhà và mặc đồ ngủ kẻ sọc, nhưng đến khi đọc xong trang đầu, anh mới biết, hóa ra chú bé này mặc áo tù và đang đứng trong sân tập trung ở trại tù Đức quốc xã...!
Đoàn Chí Viễn tự tay mở khóa, đoạn dạm bước đến chỗ Lương Hảo đang nằm.
Hắn nhìn anh một đỗi, rồi thở dài, thật dài.
Đoạn hắn tiến bước đến bên khung cửa sổ bé tí, nằm áp sát với trần nhà.
Mặt trời không thể rọi tới đây, nên nguồn cung ánh sáng vô cùng ít ỏi; tù nhân ở lâu riết có cảm tưởng bản thân đã hòa thành một khối với bóng đêm, tách biệt hoàn toàn với ánh sáng.
- Anh gầy đi nhiều quá! Có cần tôi kêu nhà bếp "soạn" một chút không?
- Tôi không muốn mọi người gây khó dễ cho ba tôi.
- Lương Hảo tắt đèn pin, gấp sách lại, rồi bước xuống giường, đoạn đi đến chỗ Đoàn Chí Viễn đang đứng.
Đoàn Chí Viễn mím môi nhìn Lương Hảo.
Chỉ mới ở có mấy tháng mà dáng người anh đã thu nhỏ lại, cơ hồ sút mất hơn chục cân, nên trông mới tiều tụy đến nhường này.
- Bác Kình nhờ tôi gửi lời thăm đến anh.
- Ông ấy...!hiện vẫn còn đang ở trong bệnh viện sao?
- Ừm.
- Đoàn Chí Viễn đáp một tiếng thật khẽ kèm theo một cái gật đầu nhẹ tênh.
Viên quản ngục chứng kiến cảnh tượng ấy, chỉ lẳng lặng xoay gót rời đi, không hề hé răng một lời, bởi lẽ chú không muốn bị về hưu non đâu...!
Đoàn Chí Viễn vỗ vai trấn an Lương Hảo, rồi rời khỏi phòng giam.
Âm thanh khóa cửa vang lên, thoạt nghe lạnh lẽo như thể tiếng khoan băng ở Bắc Cực.
Lương Hảo trở về giường nằm, bật đèn pin, rồi mở sách ra đọc.
Tình hình hiện tại quá mức khó lường, anh không còn có thể tin vào ai được nữa.
Bởi vì đẩy anh vào tù cũng là họ, hứa hẹn cho anh một con đường sống cũng là họ.
Anh chỉ là một con tốt thí trong ván cờ chính trị giữa hai đảng đối lập mà thôi!
...!
Đoàn Chí Viễn lái chiếc Jeep quân đội đến bệnh viện quân đội Diệp Trầm.
Hắn không mang theo chi cả, vì thấy không cần thiết lắm.
Chàng trai ấy hiện đang nằm trong phòng chăm sóc sức khỏe đặc biệt ở tầng Sáu, cảnh sát túc trực ở đây gồm sáu người, cứ độ tám tiếng là thay ca gác.
Nội bất xuất, mà ngoại cũng bất nhập nốt.
Đoàn Chí Viễn nhấc mũ chào các anh em trong đội của mình, đoạn mở cửa phòng, bước vào trong thăm chàng trai.
Lang Quân Tử và Kha Ngạn đang trao đổi thông tin với hai chuyên viên trong Viện Y học quốc gia.
Hơi gay gắt một tẹo, không biết là có xảy ra một màn tranh cãi nảy lửa hay không?
- Hội chứng Aurora? - Đoàn Chí Viễn xen vào hỏi cả bọn, hòng ngăn chặn cuộc tranh cãi sắp sửa nổ ra.
- Là hội chứng ngủ đông kéo dài một cách bất thường.
Trước khi hội chứng này kéo đến, bệnh nhân hầu như không có bất kỳ biểu hiện thương tổn nào, cơn buồn ngủ xông tới như thề̉ bị ai đó chụp thuốc mê, anh có thể gục xuống ngủ ở khắp mọi nơi, rồi chìm mãi vào trong cơn mộng.
Y học hiện nay không thể dự đoán hay chữa trị dứt điểm hội chứng này.
Bệnh nhân cứ thế mà ngủ li bì, hết năm này rồi qua tháng nọ, có khi kéo dài đến cả mấy mươi năm sau mới tỉnh giấc.
- Đường Kiến Công nhiệt tình giải thích.
- Não bộ, hệ thần kinh và các chức năng tim mạch đều hoạt động bình thường.
Có thể nói, 2805 là một cậu thanh niên cực kỳ khỏe mạnh và có sức đề kháng rất tốt, việc hôn mê sâu thế này thật không tài nào lý giải nổi...!- Kha Ngạn kiểm tra điện tâm đồ, rồi nhàn nhạt bày tỏ ý kiến.
- Về máu, cụ tỉ như huyết tương, hồng cầu, mao mạch, tủy sống,...!có điểm nào khiếm khuyết hay dị dạng không? - Đoàn Chí Viễn vừa hỏi, vừa khui chai nước suối.
Hà Tuấn Triết lắc đầu nguầy nguậy, đoạn đáp:
- Cậu này bẩm sinh huyết áp thấp, nhưng chắc do chế độ dinh dưỡng trước đây được quản lý rất kỹ nên không xảy ra tình trạng thiếu máu hay tụt đường thường xuyên.
À, mà cậu ta nhóm máu O nghen.
- Đàn ông, đàn ang mà da dẻ còn tốt hơn cả trẻ sơ sinh thì biết gia đình của anh ta thuộc tầng lớp nào rồi.
- Lang Quân Tử cau mày đánh giá.
- Tại sao anh lại có thể khẳng định điều đó?
- Da đẹp nhờ dùng kem dưỡng và ăn uống hợp lý hoàn toàn khác với người được chăm bẵm từ nhỏ.
- Lang Quân Tử nhếch miệng cười với Đường Kiến Công.
- Sắc tố dưới da và hàm lượng vitamin D trong máu đã chứng minh suy luận của tôi là chính xác.
Kha Ngạn đệm thêm:
- Với những giấy tờ mà chúng ta đã thu thập được ở hiện trường thì có thể ước đoán 2805 bị giam ở đấy khoảng chừng một năm.
Hiện cuốn sổ ghi chép và đồ dùng điện tử cá nhân của Lưu Tư Duệ đang được đưa đến học viện Quân sự Quốc gia để giải mã.
Đoàn Chí Viễn thoáng thấy một cái mím miệng phớt qua trên môi Lang Quân Tử, hắn hơi nheo mắt lại, nhưng không có ý định hỏi han hay bình phẩm gì.
Lang Quân Tử ra ngoài mé hồ nước trong sân sau bệnh viện ăn cơm trưa.
Hôm nay y không ăn canh khổ qua, mà thay đổi sang món canh bóng thả ngũ sắc.
Cơm phần mua ở căn-tin khá đầy đặn, ăn lấp bụng rất tốt.
Y còn mua một chai nước mía lau mát lạnh làm thức uống tráng miệng.
Viên Thùy được giao khám nghiệm xác của Lưu Tư Duệ dưới tầng hầm của bệnh viện này.
Ban nãy chạm mặt nhau trong căn-tin, Lang Quân Tử và Viên Thùy vờ như không quen nhau, hai người im lặng chờ đến lượt mình mua cơm.
Viên Thùy đặt cơm xong, anh chọn cho mình chỗ ngồi có ghế cao, tầm nhìn hướng ra bên ngoài bờ hồ, vừa dùng bữa vừa thưởng cảnh xuân.
Trên vai nặng trĩu những bài toán chưa tìm được lời giải đáp, Viên Thùy bởi thế mà không nuốt nổi cơm.
Phá lấu và rau muống xào tỏi vốn dĩ là một các món khoái khẩu của anh, nhưng giờ phút này đây chúng lại chẳng thể lôi kéo anh tập trung tinh thần vào bữa ăn.
Đoàn Chí Viễn bưng khay đồ ăn đến ngồi cạnh Viên Thùy.
Hắn đặt khay đồ ăn xuống một cách từ tốn, rồi kéo ghế ngồi.
Ánh mắt hắn khẽ liếc sang khay đồ ăn của Viên Thùy, vẫn còn nhiều hơn phân nửa, nhìn sơ qua cứ tưởng anh chưa từng đụng đũa đến.
- Công việc vất vả quá hỷ?
Viên Thùy lắc đầu, rồi xúc một muỗng cơm kèm theo một ít phá lấu giòn thơm đưa lên miệng ăn.
Âm thanh nhai nuốt miễn cưỡng đến nỗi nó khiến cho Đoàn Chí Viễn ngỡ rằng anh ta đang bị ép ăn thủy tinh!
- Nếu mệt thì về sớm đi đồng chí, nghỉ ngơi một buổi, làm một chầu nhậu giải khuây rồi sáng mai đến đây giải quyết tiếp.
- Đoàn Chí Viễn trộn cơm với một miếng gan gà rim tỏi ớt.
Viên Thùy đang hướng tầm mắt về phía mé hồ nước, nghe thấy câu khuyên lơn của Đoàn Chí Viễn, anh chỉ biết nhoẻn miệng cười nhạt.
Rồi bất chợt, anh trông thấy Lang Quân Tử đang ngồi uống nước mát trên ghế đá nơi mé hồ nước.
Tứ tuần chạm ngõ, đời không còn dài, nhưng sự nhiệt tình của y đối với công việc và cuộc sống luôn đặt trong trạng thái sẵn sàng.
oOo
Vệ Thanh hiện đang ăn món satay trên vỉa hè cùng với Dalziel trong một khu phố cổ kính.
Gã tình cờ xuất hiện dưới sảnh lớn của chung cư mà hai anh em hắn đang cư ngụ.
Không diện suit, không hút xì-gà, Dalziel ăn mặc bình dị với quần jeans lửng và áo phông cổ bẻ xanh đen, chân mang đôi giày sneakers hiệu Puma thanh lịch, trên tay đeo đồng hồ Gucci.
Ngồi vắt tréo chân trên chiếc ghế sofa đơn trắng tuyết, tay tùy ý lật giở vài trang tạp chí Tài chính, hình tượng này đã khiến mọi người hiểu lầm rằng Dalziel là một tài tử màn bạc đang tham gia chương trình truyền hình thực tế, nên không ai dám khinh nhờn hay tỏ ra thắc mắc khi gã đã ở đây hơn một tiếng đồng hồ!
Vậy là Vệ Thanh bèn dẫn Dalziel đi ăn xế với mình.
Vệ Hồng Sương đã đi mua sắm cùng hội bạn gái ngoại quốc.
Hắn còn chu đáo phái hai vệ sĩ theo bảo vệ cô, với mức phí cho họ vô cùng hậu hĩ.
Nên là chiều nay vừa rảnh rỗi, vừa buồn tẻ; có người cùng mình chia sẻ bữa ăn thật không còn gì quý bằng.
- Satay ngon không? - Vệ Thanh dùng răng xước một miếng thịt cừu thơm ngậy mùi quế, chỉ vài nhát cắn là xong miếng thịt.
- Tôi không thích ăn thịt cừu...!Hơi nặng mùi với tôi.
- Dalziel đỡ má, cười duyên với Vệ Thanh.
- Tôi chỉ ăn được satay gà, bò hay heo thôi.
- Mẹ của tôi thường hay xiên thịt làm món bò lụi cho tôi ngày bé.
Bà ấy có bí quyết ướp thịt riêng biệt mà không nơi nào có thể bắt chước được.
Tôi và đám em trai, em gái trong nhà khi ấy giành giật nhau đến xâu cuối cùng.
Miệng mồm đứa nào, đứa nấy bóng nhẫy như thể bôi mỡ.
Nhưng đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất mà tôi được trải nghiệm...!Cho đến khi, tôi dậy thì, thành đàn ông, mất tất cả...!
Câu chốt của Vệ Thanh gần như là một lời đồng dao khắc khổ.
Cái "khổ" của nó "khắc" vào cặp mắt khói xám của Dalziel những đường mờ mịt, như thể màn sương mù bao phủ Luân Đôn quanh năm vậy.
Vệ Thanh và Dalziel tắp vào một quán kem Ý trang hoàng theo lối cổ điển Anh quốc.
Quán kem này là do Dalziel giới thiệu, nếu