Lâm Sơ bắt đầu tự hỏi.
Trước hết, so với lúc không có tu vi, quả thực hắn thay đổi khá nhiều, nhiều tới mức Thương Mân, Việt Nhược Hạc nhận ra được.
Hắn hỏi: “Thay đổi thế nào.”
“Cảm giác đi……” Thương Mân lẩm bẩm một tiếng: “Lâm huynh, hình như ngươi không còn quý ta nữa.”
Lâm Sơ: “?”
Lăng Bảo Trần “Phi” một tiếng: “Ngươi tưởng bở!”
“Không, ánh mắt khác lắm,” Thương Mân bắt đầu khoa tay múa chân, “Lâm huynh, trước kia lúc ngươi nói chuyện với ta, ngươi nhìn ta, là nhìn vào mắt ta, nhưng hiện tại ngươi nhìn ta, lại cứ như đang nhìn chỗ nào ấy.”
Hắn chỉ chỉ trước mặt mình: “Chính là chỗ này.”
Thời đại này không có thuật ngữ “Không khí”, Lâm Sơ cảm thấy, ý tứ Thương Mân chính là, hắn nhìn Thương Mân chẳng khác gì không khí.
Lời này tựa hồ cũng không sai.
Lâm Sơ hồi tưởng một chút, cảm thấy bản thân bây giờ nhìn bất cứ thứ gì, cũng đều bị một lớp sương mù ngăn trở, mặc kệ bọn họ đang làm gì, hắn đều là người ngoài cuộc.
Hắn chỉ biết bản thân phải làm gì thôi.
Giống như, gặp một người không quen biết, thì không cần tỏ vẻ gì cả.
Gặp Thương Mân, thì nghĩ, đây là bạn cùng trường mình 3 năm trước, chúng ta đã từng đồng hành một thời gian, cậu ta nói chuyện với mình, mình cũng nên đáp lại.
Hắn tựa như biến thành một cái máy được cài đặt sẵn phần mềm, bên ngoài xảy ra chuyện gì, thì phân tích một chút, rồi hành động như được lập trình.
Lại tựa như biến thành một học sinh không chăm chú nghe giảng, đến lúc thi cuối kỳ mới ôn cấp tốc trong một đêm, đối mặt với những câu hỏi trong đề thi, cảm thấy thực lạ lẫm.
Đạo Vô Tình thực sự khiến người ta mất đi cảm giác như vậy, rồi dần dần thoát khỏi thế gian, thoát khỏi trần tục sao? Hắn cảm thấy sớm muộn cũng có ngày, hắn sẽ quên luôn sự tồn tại của mình.
Thương Mân nói xong, Việt Nhược Hạc lại tiếp nối: “Lâm huynh, trước đây ngươi còn cười, bây giờ chẳng cười nữa.”
Lâm Sơ nghĩ Việt Nhược Hạc nói khá đúng, hắn đã dần dần quên mất hỉ nộ ái ố là cảm giác như thế nào rồi —— tuy rằng trước đây những cảm xúc này cũng không thường xuyên xuất hiện.
Lúc này, Việt Nhược Vân chợt cất tiếng: “Ta thì thấy ngươi càng ngày càng đẹp! Các sư tỷ sư muội thích nhất là tiên quân quạnh quẽ như vậy!”
Lăng Bảo Trần nói: “Tiểu Lâm Sơ, trước đây ngươi ngoan ngoan ngoãn ngoãn, chơi với ngươi rất vui, nhưng mà, nếu bây giờ ngươi đứng chung một chỗ với Đại tiểu thư, sẽ càng giống một đôi bích nhân hơn!”
Bọn họ mỗi người một ý, không khí hào hứng, nhưng rất nhanh đã bị Thượng Lăng Giản trách mắng.
Thượng Lăng Giản nói: “Tập trung chuẩn bị chiến đấu.”
Đám đệ tử bị hiệu trưởng phê bình lập tức an tĩnh như gà.
Tiếp đó, Thượng Lăng Giản bước tới bên người Lâm Sơ: “Các chủ thấy cục diện chiến đấu hiện tại thế nào?”
Lâm Sơ nói: “Hoạt thi khó giết, nên giết Vu sư Bắc Hạ trước.”
Tạ Tử Thiệp quay đầu lại: “Các chư vị tiên đạo nên phân thành 2 đội, đội 1 tru sát Vu sư Bắc Hạ, đội 2 ngăn chặn hoạt thi.
Binh sĩ trên tường thành sẽ dùng pháo, đá lăn yểm trợ cho mọi người, không thể để một con hoạt thi nào bước chân vào đây hết.”
Thượng Lăng Giản nói: “Tại hạ cũng nghĩ vậy.”
Dứt lời, đại tế tửu nhìn xuống chung quanh.
Cổng thành Cẩm Quan, là pháo đài phòng ngự quan trọng nhất, Cẩm Quan thành được bao bọc bởi những rặng núi, dễ thủ khó công.
Mà cổng thành này, chính là lỗ hổng duy nhất giữa các rặng núi, có thể nói, bảo vệ được nơi này, cũng tương đương với bảo vệ Cẩm Quan thành.
Thượng Lăng Giản nói: “Ta đã lệnh cho Thuật Viện thiết lập kết giới toàn thành, lúc khẩn cấp, đại trận hoàng thành cũng có thể khởi động.”
Tạ Tử Thiệp nói: “Trước khi điện hạ về thành, chúng ta không thể tấn công, chỉ có thể tử thủ.”
Thượng Lăng Giản gật đầu, chậm rãi nói: “Tình hình trước mắt, quân đội phàm nhân không sử dụng được, nếu điện hạ định mang quân tiếp viện đến, tựa hồ vẫn không ổn.”
Dứt lời, y nhìn về phía Lâm Sơ: “Các chủ có biết điện hạ đi đâu không? Có thể truyền tin không?”
Tạ Tử Thiệp cũng nhìn sang Lâm Sơ.
Ý tứ này là, chúng ta đều biết ngươi với điện hạ quan hệ phi phàm, nhất định ngươi biết điện hạ đi nơi nào.
Nhưng Lâm Sơ thật sự không biết, cũng không thể liên lạc với Lăng Phượng Tiêu —— ngọc phù nằm trong tay Doanh Doanh.
Song, hắn vẫn có thể chắc chắn một điều.
Lăng Phượng Tiêu sẽ không mang viện quân phàm nhân trở về.
Dù sao, người như Lăng Phượng Tiêu, cho dù toàn bộ thiên hạ này đứt xích, y vẫn là người đáng tin cậy nhất.
Những gì người trên tường thành này nghĩ đến, y đã sớm nghĩ đến từ lâu rồi, nhất định y sẽ không làm chuyện vô ích.
Cho nên, Lâm Sơ nói: “Y sẽ không làm chuyện vô ích.”
Hai người kia không dây dưa vấn đề này nữa, mà cùng vọng phương xa, không biết đang suy nghĩ gì.
Một lát sau, Tạ Tử Thiệp hỏi: “Tiên sinh, ngươi là tu vi độ kiếp?”
“Miễn cưỡng độ kiếp,” Thượng Lăng Giản chậm rãi nói: “Sau sự kiện