Ba thước kiếm, hàn quang dồn dập.
Kiếm, dùng để vấn đạo, nhưng cũng có thể, dùng để giết người.
Lâm Sơ đặt kiếm trước người, ngón tay lướt trên mũi kiếm.
Thân kiếm thanh minh, kiếm ý vô hình tầng tầng kích phát, hắn lại lần nữa cảm nhận nhịp đập của Chiết Trúc, hòa mình vào kiếm.
Thượng Lăng Giản bên cạnh hắn nói: “Kiếm tốt!”
Bội kiếm của Thượng Lăng Giản cũng ra khỏi vỏ, đó là một thanh trường kiếm toàn thân ánh bạc, kiếm quang tựa như trăng rằm rực rỡ.
Nếu Mộng tiên sinh dùng kiếm, kiếm của y tất cũng sẽ trong sáng như vậy, đổi thành Thượng Lăng Giản, vậy mà vẫn khá phù hợp.
Thượng Lăng Giản nói: “Ta lên trước.”
Dứt lời, phi thân bay lên, hướng về phía rìa kết giới.
Hoạt thi đỏ lòm, đã đồng loạt xông lên kết giới, lúc nha lúc nhúc cắn xé, tiêu hao linh lực trên đó.
Kết giới của người tu tiên, cũng giống như tường thành của phàm nhân, chắc chắn không thể để bị phá!
Đao quang, kiếm ảnh, ánh sáng từ bùa chú, tiếng nổ tựa sấm sét, đang không ngừng mà nã lên kết giới.
Đám hoạt thi này vừa bị pháp thuật đánh bay, lại có đám hoạt thi khác bò lên, che trời ngập đất, khiến cho người ta sợ hãi đến cùng cực.
Lâm Sơ đang chờ.
Chờ đệ tử Như Mộng Đường quay về, mang thông tin vị trí cụ thể của Vu sư Bắc Hạ về đây.
Tầm 30 phút sau, đệ tử áo xanh lần lượt trở về.
Việt Nhược Hạc nhíu mày: “Không tìm thấy tung tích Vu sư.”
Việt đường chủ nói: “20 vạn đại quân này đều từ hoạt thi tạo thành, trung tâm và phía sau đại quân cũng không thấy bóng dáng Vu sư, tại hạ suy đoán, Vu sư Bắc Hạ hoặc đã tản ra ẩn nấp trong đàn hoạt thi, hoặc đã ẩn mình trong rừng núi quanh đây, trong khoảng thời gian ngắn, rất khó có thể phát hiện.”
Tạ Tử Thiệp chắp tay nói: “Thỉnh Việt đường chủ cho đệ tử tiếp tục tra xét.”
Việt đường chủ nói: “Đương nhiên, chỉ là, nếu mãi vẫn không tìm được, phải làm thế nào.”
Tạ Tử Thiệp nói: “Trước mắt có 20 vạn hoạt thi tầng tầng lớp lớp, nếu Vu sư ẩn nấp trong đó, quả thật rất khó phát hiện.
Đợi chúng ta tiêu diệt phân nửa bọn chúng, lại tìm kiếm lần nữa, sẽ dễ như trở bàn tay thôi.”
Việt đường chủ nói: “Vậy cũng được.”
Như Mộng Đường tiếp tục tra xét phía trước, đệ tử tiên đạo còn lại, tất cả đều dốc hết sức bảo hộ kết giới.
Ý của Thượng Lăng Giản là, Lâm Sơ không cần xuống, trước tiên cứ đợi trên tường thành đã, bảo tồn lực lượng, đợi đến khi đối đầu với Vu sư Bắc Hạ mới ra tay.
Bởi vậy Lâm Sơ chỉ cần quan sát xem chỗ nào chiến lực yếu thế, gặp phải hiểm cảnh, thì dùng kiếm khí tương trợ.
Nhìn tổng thể, đao pháp Phượng Hoàng Sơn Trang ẩn chứa ly hỏa chi khí, khắc âm tà nhất, nên thực lực cũng cường hãn nhất, lại có Phương Hoàng trang chủ tu vi độ kiếp hộ trận cho các nàng.
Cho nên sơn trang phòng thủ ngay chính diện, mặc dù áp lực lớn nhất, nhưng bọn họ quá mức điêu luyện, vẫn giữ vững nơi trọng yếu nhất của kết giới, thậm chí còn phái người đi hỗ trợ các nơi khác.
Mà góc Tây Bắc kết giới, chỉ là hỗn hợp đệ tử các môn phái nhỏ, thực lực không những bạc nhược, mà còn phối hợp không tốt, liên tiếp xảy ra nguy hiểm, cho nên đó là khu vực Lâm Sơ tương trợ nhiều nhất.
Kết giới thủ thành này dựa trên trận pháp phòng ngự mạnh nhất – “Chư thiên tinh đấu đại trận”.
Đại trận này không những có thể cản lại tất cả công kích từ bên ngoài, còn có thể ngăn trở tầm mắt quân địch, khiến bọn chúng không thể nhìn được cảnh tượng bên trong kết giới, không cách nào biết được cách bố trí kết giới như thế nào.
Trận chiến thủ thành này, kết cục tốt nhất, là chúng đệ tử tiên đạo chặn được toàn bộ hoạt thi bên ngoài kết giới!
Tuy nhiên…… vẫn là quá khó!
Chỉ 1-2000 người tu tiên, người yếu hơn một chút, thì gánh được 2 hoạt thi cùng lúc, người đạt tới Nguyên Anh hậu kỳ, mới có thể lấy 1 địch 10.
Mà đại quân xác sống, lại có hơn 20 vạn!
Một người cho dù có hơn chục cái tay, cũng không thể ngăn cản hết bọn chúng, vẫn luôn có một đám hoạt thi cuồn cuộn bám vào kết giới, điên cuồng công kích cắn xé.
Linh lực kết giới, cứ như vậy càng không ngừng, không ngừng tiêu hao.
Đây là một cuộc chiến không phân định thắng bại, kết giới đâu thể duy trì lâu dài, tất cả những gì bọn họ có thể làm, chỉ là tử chiến mà thôi!
Giết thêm một con hoạt thi, kết giới sẽ giảm bớt một phần áp lực, giảm bớt một phần áp lực, sẽ có thể chống đỡ thêm một lát nữa, chống đỡ thêm một lát nữa —— bố trí bên trong thành, càng có thêm thời gian hoàn thiện!
Mặt trời dần dần nhô cao, chiếu vào gương mặt mỗi người, mang theo ánh nắng nóng rực.
Xa xa trong thành vang lên tiếng gà gáy, tựa hồ đã gần chính ngọ rồi.
(chính ngọ: 12h trưa)
Nói cách khác, từ lúc hoạt thi bắt đầu công thành, đã 3 canh giờ trôi qua! (1 canh giờ = 2 tiếng)
Đệ tử tiên đạo, thương vong vô số, liên tục có đệ tử máu me bê bết rơi xuống từ trên không trung.
Đệ tử Thuật Viện, cùng các trưởng lão Học Cung liên tục chữa trị, có người vẫn lôi được cái mạng về, có người bị thương chỗ yếu hại, vô lực xoay trời chuyển đất, còn có …… ngay từ lúc rơi xuống, đã không còn hơi thở.
Ánh nắng càng thêm nóng rực.
Lại thêm một canh giờ.
Các đệ tử sắp không chống đỡ nổi nữa, người rơi xuống ào ào như mưa, cho dù vẫn có thể tiếp tục chiến đấu, nhưng linh lực đã cạn kiệt hết, trên người lại có thương tích, chiến lực sau không bằng trước.
Kết giới cũng bị tổn hại rất nhiều, khởi đầu thì lung linh rực rỡ, khí phách hùng hồn, mà giờ đây đã đơn bạc đến mức lung lay sắp đổ.
Lúc này, từ lúc bắt đầu, đã 4 canh giờ trôi qua.
Đã…… đủ lâu rồi.
Tạ Tử Thiệp nhắm mắt lại, nói: “Lui.”
Một tiếng vừa rơi, mọi người tiên đạo rút xuống, trở lại phía trên tường thành, kết giới đầy vết thương cũng từ từ lui về gần tường.
Trên chiến trường, lui, tức là bại.
Đoàn quân hoạt thi đồng loạt tru lên.
Tiếng hú ấy tựa như reo hò thắng lợi, nhưng rơi xuống lỗ tai người Nam Hạ, lại biến thành ác ý cuồng hoan, bén nhọn đâm thẳng vào màng nhĩ.
Đại dương máu đỏ tựa như sóng thần đang ùn ùn kéo đến, rõ ràng đang ở nhân gian, lại phảng phất như Tu La địa ngục, tình cảnh này, thật khiến người ta lông tơ dựng đứng.
Có người truyền tin nói, Tạ đại nhân, Vương gì đó, Hầu gì đó, đại nhân gì đó đã mang theo gia quyến chạy trốn về Lương Châu rồi, có cần phái một đội binh mã chặn lại không?
Tạ Tử Thiệp cười lạnh: “Cho chúng đi.”
Cười xong, nói: “Thái bình thịnh thế, nếu muốn phân rõ trung gian, còn phải tốn một phen công phu, mà chiến tranh đến, tự nhiên không cần phí sức nữa!”
Người truyền tin nịnh hót: “Tạ đại nhân anh minh.”
Tạ Tử Thiệp lạnh lùng nhìn phía trước.
Chỉ thấy kết giới càng ngày càng thu nhỏ lại, dần dần dựa sát vào tường thành, đại quân hoạt thi cũng chầm chậm tiến đến —— người sáng suốt đều nhìn ra được, kết giới sắp chịu không nổi rồi.
Mà một khi kết giới không thể chịu nổi nữa, Cẩm Quan thành sẽ bị phá vỡ chỉ trong một đêm, chẳng trách mấy tên quan lớn hậu duệ quý tộc gì đó lại sớm chạy trốn.
Tuy nhiên……!
Thượng Lăng Giản đứng trên tường thành, nói: “Thu trận!”
Kết giới bảo hộ đột nhiên tan biến!
Cổng thành Cẩm Quan đã được mở toang, chỉ còn một kết giới bạc nhược nho nhỏ vẫn cố gắng bảo vệ tường thành!
Hoạt thi đồng loạt tru lên, chạy trối chết về phía trước!
Nhưng chờ đợi bọn chúng, lại không phải đường bằng đất phẳng, mà là nơi chôn thây của chúng, nơi mà Nam Hạ đã tiêu phí một đêm, cộng với 4 canh giờ mọi người tiên đạo thủ trận lúc nãy!
Chỉ thấy phía trên đường bằng đất phẳng, thình lình vắt ngang một chiến hào dài hàng trăm trượng, sâu gần trăm thước!
Dưới đáy chiến hào là vô số gai nhọn, chông sắt!
Gai nhọn chông sắt này được pháp thuật tiên đạo gia cố, không gì chặn được, hoạt thi vốn không thể nhảy, một khi rớt xuống chiến hào, sẽ bị tầng tầng gai nhọn đâm thủng!
Mênh mông cuồn cuộn hoạt thi tựa như một dòng lũ máu, đụng phải chiến hào, giống như dòng sông đột nhiên bị trũng xuống, lũ lượt rơi rụng vào chiến hào!
Trong khoảng thời gian ngắn, tiếng kêu khóc thảm thiết chói tai ngân vang hết đợt này đến đợt khác!
Thượng Lăng Giản nói: “Tạ đại nhân hảo mưu kế.”
“Không dám kể công.” Tạ Tử Thiệp nói: “Ngày xưa lúc còn học ở Học Cung, trong lớp học binh pháp, từng có một bài tập về nhà là nghĩ ra 10 kế thủ thành, đây là 1 trong 10 kế của Phượng Dương điện hạ.”
Đại quân hoạt thi dừng một lúc, chắc là Vu sư chỉ huy phía sau phát hiện không đúng, lệnh cho bọn chúng dừng lại.
Thế nhưng, ngay một khắc sau, đại quân lại tiếp tục di chuyển! Không những vậy, tốc độ thậm chí còn nhanh hơn trước rất nhiều!
Chiến hào đầu tiên đã bị lấp đầy, bằng phẳng với mặt đất.
Đại quân hoạt thi dẫm lên xác nhau, tiếp tục tiến về phía trước.
Hào thứ hai.
Hào thứ ba.
…… Hào thứ mười bảy.
Hóa ra chỉ thị của Vu sư, là dùng hoạt thi làm tốt thí, dẫm lên xác nhau mà đi!
Hoạt thi nhiều đếm không xuể lúc đầu, sau khi lấp đầy chiến hào, vậy mà đã giảm đi gần nửa.
Thực lực người tu tiên, quả thực vượt xa phàm nhân, nhưng cũng chỉ là lấy 1 địch 10 hoạt thi mà thôi.
Mưu kế chiến lược như vậy, lại có thể giết được hàng vạn xác sống chỉ trong vòng nửa canh giờ.
Có thể thấy rằng đứng trên chiến trường, hai quân đối chọi, lực lượng người tu tiên, rất nhiều thời điểm chỉ là dệt hoa trên gấm, chân chính quyết định thành bại, còn phải dựa vào binh lực phàm nhân và đầu óc của thống soái nữa.
Tuy vậy, cho dù binh đoàn hoạt thi bị thiệt hại rất lớn, nhưng bọn chúng không có cảm xúc sợ hãi của người sống, vẫn cứ cuồn cuộn xông lên không ngừng!
Lần này…… phía trước thực sự là vùng đất bằng phẳng.
Chỉ thấy chúng ào ào xông lên, chạy thẳng đến chân tường Cẩm Quan thành!
Tạ Tử Thiệp nói: “…… Bắn tên.”
Lính liên lạc tuân lệnh, tiếng kèn ngân vang, cung tiễn trên tường đã cài nỏ chờ sẵn, lại thêm một tiếng kèn nữa, cung hóa trăng tròn, vạn tiễn tề minh!
Hết một lượt bắn, cung tiễn cài tên, lại một lượt nữa.
Mưa tên rơi xuống đàn hoạt thi, vậy mà, chỉ thoáng cản trở tốc độ của chúng.
Người thường nếu không có khiên bảo hộ, đã sớm máu thịt bầy nhầy dưới cơn mưa tên đó rồi, nhưng hoạt thi lại khác, sát thương do bắn tên với chúng, e rằng chỉ là gãi ngứa mà thôi.
Nam Hạ bên này, đã có thể cảm nhận được sự chế nhạo nơi khóe miệng của đám Vu sư Bắc Hạ.
Bất quá…… ai nói mấy lượt bắn tên dồn dập này, là để sát thương hoạt thi chứ?
Phó thủ quân Cẩm Quan thành báo cáo với Tạ Tử Thiệp: “Đại nhân, dầu hỏa đạn pháo đã dùng hết.”
Tạ Tử Thiệp nhìn đống xác sống phía dưới, khóe miệng nhếch lên một nụ cười: “Đốt lửa đi.”
Phó tướng hô vang: “Đổi pháo!”
Tiếng quát vừa dứt, nòng pháo đã dựng lên, đầu nòng tỏa ra hơi nóng, vài tiếng bùm bùm nổ lớn, phóng ra những quả cầu ánh lửa đỏ rực!
Bính đoàn cung tiễn cũng đổi mũi tên, đầu mũi tên buộc cây đuốc rực cháy, bắn xuống phía dưới tường thành.
Cầu lửa chạm phải mặt đất, lập tức ầm ầm nổ tung!
Trên chiến trường, khói lửa mù mịt, ngọn lửa quái dị nhanh chóng lan ra!
—— hóa ra trong mấy lượt bắn đầu tiên kia, mũi tên đều được buộc theo gói dầu hỏa, mũi tên đụng phải hoạt thi, gói dầu hỏa vỡ ra, vẩy lên người hoạt thi, chỉ sau mấy lượt bắn, đã có không ít hoạt thi nhầy nhụa trong dầu hỏa.
Ngay sau đó, lấy pháo, đuốc làm ngòi dẫn, lửa lập tức bùng lên, không thể vãn hồi.
Tạ Tử Thiệp nói: “Điện hạ vừa tinh thông binh pháp, vừa thành thạo pháp thuật tiên đạo, cho nên mới có phương pháp như vậy.
Trước đây ta còn cho rằng phương pháp này cần điều kiện rất khắc nghiệt, chỉ có thể sử dụng ở cô thành hoặc cửa ải hiểm yếu.
Mặc dù nó rất tuyệt vời, nhưng lại rất khó thực thi…… nào ngờ, thực sự sẽ có ngày dùng tới.”
Nàng vẫn chưa kể công, mà chỉ nói rằng đây là một bài tập Lăng Phượng Tiêu từng làm mấy năm trước trong lớp học binh pháp.
Lâm Sơ nghĩ, Lăng Phượng Tiêu đáng tin như vậy, cho nên phương pháp của y đương nhiên cũng phải đáng tin, hơn nữa người được chọn cũng phải thích hợp.
Nếu người được chọn không phải Tạ Tử Thiệp, mà đổi thành lão thần khác, e rằng sẽ chỉ biết tử thủ, không vận dụng được những kế sách như vậy.
Chỉ thấy trong phạm vi 10 dặm dưới thành, đã đốt thành biển lửa đỏ như máu.
Dầu hỏa kia vốn không phải dầu hỏa bình thường, mà còn thêm vào đan phương của tiên đạo, so với lửa tầm thường mạnh hơn gấp trăm lần!
Mà sinh vật âm tà như hoạt thi, sợ nhất là lửa đốt!
Chúng không thể tiến lên phía trước được nữa, chỉ biết lăn lộn trong liệt hỏa kêu rên.
Một khi lăn lộn, sẽ không tránh khỏi chạm phải đồng đội bên cạnh.
Vì vậy, kể cả những con không bị dính dầu hỏa cũng không may mắn thoát khỏi, bắt đầu dính lửa bốc cháy, thi nhau mà than khóc rên rỉ.
Tiếng kêu thảm thiết của hoạt thi, quả thực đinh tai nhức óc.
Thượng Lăng Giản phất tay hạ xuống một đạo kết giới, ngăn chặn âm thanh chói tai ấy.
Ngọn lửa vẫn đang hừng hực cháy, phát ra tiếng vù vù trong làn gió, ánh lửa màu sắc đỏ tươi, tựa như vạn đóa hồng liên đang nở rộ khắp thế gian, không biết bao giờ mới lụi tàn.
Các cô nương Phượng Hoàng Sơn Trang bên kia đang xử lý miệng vết thương cho nhau, vừa tám chuyện vừa đả tọa khôi phục tu vi.
“Trang chủ nói, lần thủ thành này, chúng ta nhất định có bước tiến, các ngươi có cảm nhận được không?”
“Quả nhiên là có, ngày xưa chúng ta luận bàn, luyện võ, dù sao cũng toàn lý luận suông.
Vừa rồi bước ra sinh tử chém giết, ta đã ngộ được rất nhiều thâm ý trong các chiêu thức!”
“Không chỉ có vậy,” Lăng Bảo Trần nói: “Các ngươi có phát hiện không, mỗi khi chúng ta kiệt sức, chỉ cần vận chuyển tâm pháp, đã có thể khôi phục được một chút rồi? Với cả vào thời khắc sinh tử, đao pháp Phượng Hoàng Sơn Trang chúng ta, hình như đều sẽ lợi hại hơn bình thường đúng không.”
Lăng Bảo Thanh lớn tuổi nhất cho biết: “Phượng Hoàng tâm pháp vốn có nghĩa là niết bàn, gặp mạnh tất cường, tuyệt xử phùng sinh, chỉ có ngay tại thời khắc ấy mới biểu hiện rõ.”
Các cô nương gật đầu tán thành, không tám chuyện nữa, chuyên tâm ngộ đạo.
Những người còn lại, đặc biệt là những đệ tử vẫn chưa tốt nghiệp Học Cung,