Khoảnh khắc đó, không biết bao nhiêu người Địa Cầu cắn răng phẫn nộ hét lên.
Đại trưởng lão Hoa tộc quỳ phịch xuống đất, toàn thân run rẩy, nước mắt giàn giụa.
Tần Sương cũng tức giận đến mức thân thể thẳng tắp run rẩy.
Aokawa Sakura, các cô gái phái Sương Diệp, Trình Hồng Quang, Vương Phục Hổ, và những người phàm bình thường như Lam Quang, nghe thấy thế đều cắn chặt răng.
Nếu như không có Lăng Tiêu Chân Tiên, thì mười vạn năm qua đã có không biết bao nhiêu cường giả kinh thế tuyệt diễm của Địa Cầu sống sót, chỉ cần một người trong số họ chứng đạo Hợp Đạo, thì Địa Cầu sẽ là trung tâm của cả tinh vực bị lãng quên, không cần phải chịu nhiều khổ nạn như vậy, tộc nhân tha hương, linh khí cạn kiệt, bị dị tộc ở các ngôi sao lớn, thậm chí là đại giáo biển sao ở ngoại vực sỉ nhục ức hiếp.
Hóa ra tất cả đều là do Lăng Tiêu!
“Giết lão!”
“Giết lão đi!”
“Giết lão đi!”
Không biết từ lúc nào, có người cao giọng hô với trời.
Tuy bọn họ chỉ là người phàm, giọng nói rất nhỏ, không thể truyền ra ngoài tầng khí quyển, nhưng dường như Diệp Thành nghe thấy, ánh mắt anh nhìn người thanh niên áo bào đen ngày càng lạnh lẽo.
“Đừng nhìn ta như vậy, giết thiên tài vốn chính là điều những người đứng trên cao nên làm.
Lúc cậu quật khởi đã san bằng cả thánh địa Lăng Tiêu, bản Chân Tiên cũng không nói gì.
Thắng làm vua thua làm giặc thôi, đời sau của thánh địa Lăng Tiêu không làm nên trò trống gì, không thể giữ được cơ nghiệp tổ