So với thái độ thì những lời nói của thanh niên áo bào đen lại càng khiến mọi người đau lòng.
Nhiều lần lệnh cho cấp dưới tấn công Địa Cầu, giết các thiên tài, bao gồm cả việc chèn ép Diệp Thành hiện giờ, tất cả không phải để trả thù cho thánh địa Lăng Tiêu, trả thù cho đời sau, mà đơn thuần chỉ là cạnh tranh về đại đạo, sợ Diệp Thành và Địa Cầu quật khởi, đe dọa đến địa vị của lão ta.
Ngay cả các tu sĩ biển sao đang vây xem cũng biến sắc.
Tâm tính lạnh lùng của Lăng Tiêu Chân Tiên này còn độc ác hơn những sát thủ tàn nhẫn nhất gấp nhiều lần.
Vô số tu sĩ của Địa Cầu bắt đầu chửi bới trên mạng, tuy mọi người mắng, nhưng trong lòng lại vô cùng lo sợ.
Đối mặt với kẻ mất hết tình người, vì truy cầu đại đạo mà không từ thủ đoạn, thậm chí còn chiếm đoạt thân xác của con trai ruột như thế này, còn chuyện gì mà lão ta không làm được chứ?
“Chỉ vì tôi ngáng đường nên ông muốn giết tôi sao?”
Diệp Thành búng ngón tay, bình tĩnh nói.
“Không phải giết, có thể nổi dậy trong thời gian ngắn như vậy, còn tu thành pháp lực thần thông khiến bản Chân Tiên cũng phải kinh ngạc vì không nhìn thấu, đây không thể là truyền thừa của Địa Cầu hay dải Ngân Hà, chắc chắn cậu đã có được cơ duyên của tiên nhân Thượng cổ trên Địa Cầu”.
“Cậu yên tâm, sau khi bắt cậu, bản Chân Tiên sẽ thả các đệ tử, nô bộc, và các tông môn kia, chỉ bắt một mình cậu, hỏi rõ tiên duyên thôi”, Lăng Tiêu Chân Tiên dửng dưng đáp.
“Nếu tôi không nói thì sao?”, Diệp Thành nói.
“Ha ha”, Lăng Tiêu Chân Tiên cười nhạt, trong mắt lộ vẻ chế giễu: “Diệp Thành,