Trong mắt hắn, Diệp Thành giống như sơn hào hải vị ngon nhất trên thế gian, chỉ muốn ra tay nuốt chửng ngay lập tức.
Diệp Thành bao trùm trong tiên quang, thân hình càng ngày càng mờ ảo, giọng nói như từ thiên ngoại truyền tới.
Thanh thần binh gãy trong tay anh cũng càng ngày càng hừng hực, cuối cùng, dường như đã hóa thành một thanh tiên kiếm xen lẫn năng lượng cuồn cuộn.
“Rắc!”
Đáp lời Lăng Tiêu Chân Tiên là một luồng ánh kiếm đâm thủng trời xanh.
Ánh kiếm kia vô cùng rực rỡ, dường như muốn phá vỡ hư không vũ trụ.
Khoảnh khắc đó, trong mắt tất cả chúng sinh trong vũ trụ chỉ còn lại ánh kiếm chém tan nhật nguyệt kia.
Trong ánh kiếm, hai tay Diệp Thành nắm chặt thanh thần binh gãy, cả người anh và kiếm hợp làm một, hóa thành một luồng ánh kiếm chói mắt.
Dường như trong giây phút đó, cả người Diệp Thành đã nhập vào ánh kiếm, tất cả pháp lực, thần thông, linh hồn, đều hòa thành một thể với ánh kiếm, không thể chia tách.
“Ầm!”
Giữa đất trời như có cổng trời mở ra, thần tướng cửu thiên bước ra, cầm kiếm chém xuống, một nhát cắt đôi biển cả.
Nhất Kiếm Cách Thế!
Đối mặt với kẻ địch trước nay chưa từng có, Diệp Thành cũng không dám nương tay, vừa ra tay đã là sát chiêu mạnh nhất.
“Rắc!”
Khi Diệp Thành chém nhát kiếm này ra, từng luồng sấm sét màu xanh nổ vang giữa hư không, pháp tắc cuồn cuộn, năng lượng nguyên khí vô tận đan chéo vào nhau, ngay cả ánh Mặt Trời cũng bị che rợp dưới nhát kiếm này.
Vô số người ngẩng đầu lên, lúc này chỉ có thể nhìn