Nhìn thấy cứu tinh của mình tới, anh Đặng khóc lớn: “Anh Kiệt, em chỉ tới thu phí bảo kê theo lệnh anh thôi, nào ngờ đám gian xảo này lại không chịu nộp, còn đánh em và mấy anh em nữa!”
Tào Hinh Toàn tức khắc nổi giận, lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy kẻ đáng ghét thế này, chỉ hận không thể tát đối phương hai cái nhưng khổ nỗi là cơ thể còn chưa khôi phục bình thường, cô ấy chỉ có thể ngồi gầm gừ trên ghế.
Đặng Kiệt nghe thấy thế thì cũng nổi máu, quát lớn: “Kẻ nào dám đụng tới người nhà họ Đặng?”
Tiếng quát này khí phách vô cùng, gia đình ông Lưu đều sợ tới mức cả người run rẩy, họ muốn nói đỡ cho Diệp Thành nhưng lại không dám lên tiếng.
Diệp Thành khoanh tay trước ngực, thản nhiên nói: “Là tôi, sao?”
Đặng Kiệt vốn đang hùng hổ đi về phía trước, thấy Diệp Thành thì chân trợt một cái, suýt ngã nhào ra đất, môi run rẩy không nói thành lời.
Anh Đặng thấy thế thì vội nịnh nọt tiến lên đỡ Đặng Kiệt, trừng mắt Diệp Thành quát: “Thằng kiêu căng ngạo mạn này, còn không mau tiến lên dập đầu tạ tội với anh Đặng Kiệt!”
Đặng Kiệt nghe xong lời này thì tỉnh táo lại, dưới mông như có gắn lò xo, cả người nhảy dựng lên, tát một cái vào mặt anh Đặng, hét lớn:
“Đặng Long, mày chán sống rồi sao! Dám bất kính với Diệp Tiên sư à!”
Đặng Long bị cái tát này làm cho mờ mịt, cả buổi cũng không nói được gì, đầu óc đang tiêu hóa lời của Đặng Kiệt, không hiểu tình hình bây giờ là gì.
“Đợi đã, Diệp… Tiên sư? Diệp Tiên sư!”
Đặng Long thật sự là người nhà họ Đặng nhưng địa vị ở nhà không bằng Đặng Kiệt, thuộc về kiểu chi thứ dòng bên, nếu không hắn cũng sẽ không rúc tại cái chỗ nhỏ như lỗ mũi này.
Nhưng dù là người dòng bên, hắn cũng đã được nghe tới tên của Diệp Tiên sư.
Cuối cùng Đặng Long cũng kịp phản ứng lại là đã xảy ra chuyện gì, hai chân mềm nhũn, hắn quỳ trên đất, khóc lóc: “Diệp Tiên sư, tôi sai rồi, mong anh tha cho tôi một lần!”
Không còn cách nào, Đặng Long thật sự sợ hãi, vị này là Diệp Tiên sư, là người giết ông cả nhà họ Trình - Trình Phá Sơn dễ dàng, nếu muốn giết mình thì chẳng phải dễ như đập chết một con ruồi sao?
Cái quỳ này của hắn khiến mọi người sững sờ, người khác chưa từng nghe nói tới Diệp Tiên sư, nhìn anh Đặng vênh váo mọi ngày lại sợ tới mức quỳ xuống khấu đầu thì tròng mắt suýt lòi ra ngoài.
Tào Hinh Toàn cũng lộ ra vẻ mặt thông suốt, dạo này cô ấy không chú ý chuyện trong gia tộc, vì vậy không biết chuyện đã xảy ra trong đại hội võ đạo ngầm ba tỉnh nên chỉ đoán Diệp Thành là một cậu ấm của nhà nào đó mới khiến một người dòng bên như Đặng Long sợ hãi.
“Nhưng cũng chỉ là con cháu nhà bình thường thì không thể có võ thuật tốt như vậy, chẳng lẽ xuất thân từ thế gia võ đạo?”
Nghe như vậy, ánh mắt Tào Hinh Toàn nhìn Diệp Thành khác trước hoàn toàn, cô ấy lén chạy ra ngoài là vì muốn tham gia đại hội võ đạo của nhà họ Trình, có điều, với công phu mèo cáo như cô ấy, vào cửa thôi cũng đã không thể rồi.
“Ha ha, tự dưng nghĩ ra được một cách hay ho!”
Trên mặt Tào Hinh Toàn xuất hiện nụ cười ác ma, cô ấy nhìn Diệp Thành, một ý tưởng thoảng qua trong đầu.
Bên kia, Diệp Thành cũng không biết Tào Hinh Toàn đang nghĩ gì, đương nhiên, dù biết thì anh cũng chẳng để ý, anh cúi đầu nhìn Đặng Long: “Quán nhỏ này có duyên với tôi, anh hiểu ý tôi chưa?”
Đặng Long rùng mình, vội khấu đầu đáp: “Hiểu, tôi hiểu!”
“Vậy là tốt rồi!”, Diệp Thành thản nhiên: “Nếu như người nhà này gặp chuyện gì không may, tôi không tìm hung thủ